“Không nên động thủ!” Vũ Độc giơ tay lên rồi áp lòng bàn tay xuống ý bảo mọi người xuống ngựa, lại xé vải vạt áo bao lấy vó ngựa, mọi người đều răm rắp làm theo.
Đoạn Lĩnh hỏi: “Đánh như thế nào?”
Y chỉ có kinh nghiệm giao thủ với người Nguyên một lần, chính là lúc cùng Lý Tiệm Hồng đánh lén địch nhân trên A Nhĩ Kim sơn.
Vũ Độc nói: “Nói chung không nên động thủ, trước hết kiểm kê nhân số.”
Đoạn Lĩnh nói: “Hình như có một nghìn người.”
“Ta nói bên phía chúng ta.” Vũ Độc đính chính.
Đoạn Lĩnh báo lại: “Mười hai người.”
Lại thêm một người liền có thể tập hợp đủ ‘Côn Dương thập tam kỵ’[1] rồi, trong lòng Đoạn Lĩnh tính toán, chỉ là nếu có được mười ba Lý Tiệm Hồng mà nói, có lẽ còn đáng tin hơn. Hiện tại chỉ có y và Vũ Độc, cộng thêm mười gã kỵ binh, muốn làm sao mới đánh được một nghìn người?
“Chờ bọn hắn tản ra.” Vũ Độc nói.
“Làm sao ngươi biết sẽ tản ra?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Nhất định.” Vũ Độc nói, “Nếu như ta đoán không sai, bọn họ sẽ phân ra thành từng nhóm nghĩ cách vào thành.”
Quả nhiên, đến bình nguyên ngoài thành Hà Giang thì người Nguyên đã bắt đầu ăn ý chia ra.
“Chúng ta đi theo nhóm binh sĩ trung gian kia.” Vũ Độc nói, “Lên!”
Vũ Độc giục ngựa, dẫn theo Đoạn Lĩnh và mười tên kỵ binh ở trong bóng đêm một đường đuổi theo Nguyên quân, mục tiêu phi thường rõ ràng, là Thiên phu trưởng của đối phương. Không bao lâu, địch nhân vòng qua mạn bắc thành Hà Giang, Vũ Độc lại mang theo người của mình tiến nhập vào cánh rừng thưa ngoài thành.
“Không ra cảnh báo sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc làm một tư thế tạm dừng, nói: “Chặt cành, chuẩn bị làm đuốc cắm xuống mặt đất.”
Bên ngoài vô cùng an tĩnh, Nguyên quân đều xuống ngựa lẫn vào rừng cây chuẩn bị sẵn sàng, chỉnh lý phân phối, lại dùng móc câu ném lên trường thành.
Tuần phòng Hà Giang hoàn toàn trống rỗng, những cao điểm trên thành lâu ngay cả binh lính tuần tra cũng không có, không biết đã chạy đi nơi nào uống rượu mất, chỉ có hai cái chậu than lập lòe chiếu sáng. Thẳng đến đội lính thứ ba leo đến nửa tường vây thì Vũ Độc mới quả đoán hạ lệnh.
“Xông lên!” Vũ Độc thấp giọng nói, “Chớ phát ra tiếng động!”
Tuy rằng chỉ có mười hai người, thế nhưng bất chợt từ trong chỗ tối giết ra, loạn tiễn vừa bay cũng là có chút khí thế, lập tức đã có người ngã xuống đất. Nguyên quân trăm triệu lần không ngờ lại có người đánh lén sau lưng, lập tức xoay người nghênh chiến, còn vội vàng rống to cảnh báo đồng bạn.
Thế nhưng lính canh phòng trên tường thành vẫn chưa phát hiện có địch đánh lén!
Vũ Độc cưỡi Bôn Tiêu, mang theo Đoạn Lĩnh nháy mắt vọt vào giữa quân địch, Liệt Quang kiếm rời vỏ, hai chân kẹp chặt bụng ngựa thúc mạnh, tay nhẹ nhàng xoay, Liệt Quang kiếm đi đến đâu liền có tiếng người rên la trả lời. Ngay sau đó, Vũ Độc một tay nắm lấy Đoạn Lĩnh, hai người nghiêng về một phía, chớp mắt xuất kiếm, máu tươi vẩy ra, gã lính Nguyên đau đớn hét to nhưng đã lập tức bị chém làm hai nửa.
Mà một tiếng thét này đã khiến bọn họ bại lộ hành tung, nhất thời tên bay loạn lạc, Bôn Tiêu từ lâu đã được huấn luyện nghiêm chỉnh không hề dừng vó, hơn nữa còn không ngừng va chạm chiến mã của Nguyên binh sinh sự, đối phương lập tức bổ một đao về phía Đoạn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh lập tức dùng Nguyên ngữ hô: “Không nên động thủ! Người một nhà! Là người một nhà!”
Tên quân lính nọ ngẩn ra, Vũ Độc liền vung tay lên, đầu mình đối phương lập tức văng về hai phía bay thẳng ra ngoài.
Ngựa của người Nguyên vốn là thân hình thấp bé, lông bờm xấu xí, Bôn Tiêu lại là bảo mã Ô Tôn, chân dài đầu cao, hai bên vừa va chạm chiến mã bên kia lập tức bị hất bay ra ngoài.
Đoạn Lĩnh cấp tốc lấp tên, một mũi tên bay đi liền có tiếng ngựa hí ngã sấp xuống cả người lẫn ngựa lăn thành một đoàn, ngay sau đó là một loạt tên bay, Đoạn Lĩnh vẫn luôn tuân theo ám chiêu bắn người trước bắn ngựa, lập tức tiếng hí vang trời lần lượt vang lên, khắp nơi đều là quân lính ngã ngựa bò dậy lỏm ngỏm.
“Đi!” Vũ Độc quay đầu ngựa, lĩnh theo mọi người chạy trốn. Truy binh phía sau đuổi điến, Đoạn Lĩnh giương cung ngửa người nằm trên lưng ngựa, trời đất đảo ngược, thả dây buông tiễn, thủ lĩnh truy binh lập tức bị bắn cho rơi ngựa.
Mọi người lại nấp vào rừng thưa.
“Đếm.” Vũ Độc nói.
Một, năm, mười… toàn bộ đều ở đây.
Đoạn Lĩnh hỏi: “Có người bị thương sao?”
Hai tên kỵ binh bị thương nhẹ đáp: “Còn có thể tái chiến! Giáo Úy xin cứ việc phân phó!”
“Bị thương tạm lui lại làm tiếp ứng!” Vũ Độc nói, “Đốt đuốc!”
Truy binh chạy đến trước bìa rừng liền dừng cước bộ, cũng không dám tiến lên. Không bao lâu sau số đuốc toàn bộ được đốt lên, khiến trong rừng phảng phất có trên trăm người đóng giữ, đám người Nguyên đang cưỡi ngựa đều lui về phía sau, châu đầu ghé tai.
“Giết ——!” Vũ Độc quát.
Vũ Độc lần thứ hai dẫn người lướt về phía Nguyên quân, đối phương lập tức hoảng loạn một trận, hướng về phe mình phát sinh tiếng thét cảnh báo rồi xoay người tẩu thoát, Đoạn Lĩnh hô: “Nằm xuống!”
Vũ Độc lập tức cuối người, sáu mũi tên trong tay Đoạn Lĩnh nhanh chóng bắn ra, đám Nguyên quân trúng tên toàn bộ ngã ngựa, Vũ Độc quát lớn: “Lui!”
Kỵ binh toàn bộ ghìm ngựa, quay trở lại.
“Bà nội chúng bây!” Rốt cục có người không nhịn được uất ức mắng to, “Nghẹn chết người đi được! Còn có để chúng ta giết cho sảng khoái hay không?!”
“Ngươi tên là gì?” Vũ Độc hỏi hắn.
Đối phương lập tức không lên tiếng, Vũ Độc nói: “Lại dòng dài nữa liền dùng quân pháp hầu hạ.”
Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy buồn cười, lông mày của Vũ Độc nhíu chặt, nói: “Mẹ nó, Hà Giang thế nào còn chưa có nửa điểm động tĩnh?!”
Thành Hà Giang vẫn bị bao phủ trong bóng đêm như trước, bọn họ đã đánh nửa ngày cũng không thấy quân binh bên trong đi ra trợ giúp, cũng không có người bắn tên. Vũ Độc căn bản chính là tính toán, một khi đánh nhau cho dù không có binh lính xuất thành cũng có người bắn tên trợ trận, không ngờ đến đối phương cứ như một tòa từ thành.
Người Nguyên tựa hồ là đang quan vọng thế cục, cũng không bị kinh hách bỏ chạy. Đoạn Lĩnh không khỏi nghĩ thầm, quân đội của bọn họ đúng là lâm nguy bất loạn, nếu đổi thành một đội quân khác nhất định đã cho rằng lần phục kích này thất bại, âm mưu bị kẻ địch nhìn ra, nên lập tức rút lui mới đúng.
Giữa trận hình đối phương có người rống lên một tiếng, Đoạn Lĩnh nghe hiểu, là đang nói: “Bọn họ ít người! Là nghi binh! Mau tiêu diệt!”
“Sắp tới!” Đoạn Lĩnh hô, “Đi mau!”
Vũ Độc cũng quát: “Đốt!”
Trong khoảnh khắc Nguyên quân vọt vào, thủ hạ của Đoạn Lĩnh cũng phân ra tứ tán, đem cấy đuốc trên mặt đất đều rút lên ném về phía địch nhân, chỉ nghe thanh âm sàn sạt, đuốc lửa như sao băng chạm đất, lá cây bị trận mưa vừa rồi thấm ướt bắt lửa tạo ra khói đặc khắp nơi, Vũ Độc lại lấy ra một bình thuốc ném về phía ngọn cây.
“Đùng” một tiếng, cũng không biết bên trong bình thuốc chứa những gì mà lập tức nổ tung, ngọn cây cháy lên hừng hực, khó đặc cuồn cuồn bay theo chiều gió xông về phía Nguyên quân đang xông vào rừng.
“Chạy về phía tường thành!” Vũ Độc hô.
Rốt cục cũng có người phát hiện có kẻ địch rồi.
“Có người đánh lén!” Binh sỹ trên tường thành hô to, sau đó thanh la vang lên, lúc này chậu than trên tường thành Hà Giang mới nối đuôi nhau thắp sáng, nhất thời tiễn bay như mưa giáng xuống. Vũ Độc tức giận mắng một câu: “Không nên bắn tên! Mẹ nó, đều là người của mình!”
Trên tường thành tạm dừng bắn tên, Nguyên quân đầu óc choáng váng từ trong rừng cây vọt ra, lúc nãy sau mấy lần luân phiên trùng kích, hai trăm người của đối phương có gần một nửa đã bị khói độc nuốt chửng. Lúc này cổng thành đã mở rộng, quân phòng thành rốt cục cũng giết ra ngoài.
“Không nên động thủ!” Đoạn Lĩnh rất sợ đối phương chém nhầm người, hô to, “Là người một nhà! Người một nhà! Đi giết quân Nguyên bên ngoài đi!”
Vũ Độc thiếu chút nữa đã xoay tay chém cả quân phòng thành Hà Giang, Đoạn Lĩnh vội can: “Không cần đánh! Thối lui đến dưới thành tường đi thôi!”
Kỵ binh lập tức thu hồi đội hình, nghiêm chỉnh nép vào một góc vắng vẻ dưới chân tường thành, mọi người đều tản ra để tránh khỏi tay bay vạ gió. Quân phòng thành càng lúc càng tập trung nhiều hơn, quân Nguyên cũng theo đó bỏ chạy tán loạn, cả thành Hà Giang rốt cục đẫ tỉnh lại, thanh âm cảnh báo vang lên, những mạn thành khác cũng ý thức được có địch nhân tập kích.
“Là ai?” Một vị lĩnh quân người Hán từ phía xa xa hô.
“Cứ đánh đi! Không cần quan tâm bọn ta!” Đoạn Lĩnh đáp.
Vị lĩnh quân kia liền thống lĩnh thuộc hạ hướng về phía chiến trường trợ giúp.
Trời dần sáng, khói đặc trong rừng cây dần tan, trong thành Hà Giang cũng đã có người ra thanh lý chiến trường, Đoạn Lĩnh lại nói rõ tình huống cùng bọn họ, mang người hướng về phía rừng cây mà đi, mọi người đèu xuống ngựa, nhìn quân Hà Giang lôi từng cỗ thi thể ra khỏi cánh rừng.
Đoạn Lĩnh chỉ huy: “Đều kéo ra trước cổng thành, nếu Nguyên quân trở lại liền đem treo lên tường thành, kẻ còn sống bắt về làm tù binh.”
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Một gã tì tướng chen vào đoàn người hỏi, “Đều là từ Giang Nam tới?”
Vũ Độc đáp: “Tân nhiệm Hà Giang Giáo Úy, Thái Thú quận Hà Bắc.”
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều có chút thất thố, vội vàng hướng về phía Vũ Độc và Đoạn Lĩnh hành lễ. Hai chức một văn một võ này đã là chức vị địa phương cao nhất ở Hà Bắc rồi.
Đoạn Lĩnh nói: “Phái người đến phía chân núi bị sụt lún, gần đó có một rừng cây, thủ hạ của bổn quan còn ở bên trong. Đều đón vào trong thành Hà Giang thôi, tạm thời tìm nơi an trí. Tìm một người tên Lâm Vận Tề lấy giấy bổ nhiệm của bổn quan”
Tì tướng lĩnh mệnh rời đi, Vũ Độc lại hỏi: “Đêm qua là ai nhận trách nhiệm thủ thành?”
“Hồi bẩm đại nhân.” Một gã khác tì tướng đáp, “Là Tần phó quan, đêm qua đã xuất thành, là người đã hỏi thân phận của ngài, vừa rồi đã chạy sang cửa nam thu thập chiến trường.”
Vũ Độc nói: “Ngươi đãn theo một đội người bắt trói hắn về đây, lão tử muốn trị tội tùy tiện rời cương vị của hắn.”
Tì tướng không dám nhận lệnh, Đoạn Lĩnh lại liếc nhìn Vũ Độc, biết bên trong hẳn là có người bao che, Đoạn Lĩnh nói: “Ngươi tự mình đi một chuyến thôi.”
Vũ Độc liền gật đầu, nói: “Ngươi cứ vào thành trước.”
“Ừ.” Đoạn Lĩnh đáp.
Vũ Độc liền cỡi Bôn Tiêu rời đi, Đoạn Lĩnh gọi mọt gã thủ hạ đến tìm xem có Nguyên binh còn sống hay không. Tì tướng nhận ra một thủ hạ của Đoạn Lĩnh, hỏi: “Ngươi không phải là Tôn Đình của Nghiệp thành sao?”
“Là ta.” Tôn Đình đáp, “Ta được phái theo hai vị đại nhân đến nhận nhiệm sở.”
“Hắc.” Tì tướng nói, “Vừa đến đã lập một cọc đại công như vậy…”
Nguyên binh đều bị kéo sang một bên chất thành đống, Đoạn Lĩnh đột nhiên đẩy đám người dọn dẹp ra vọt vào bên trong.
“Bạt Đô!” Đoạn Lĩnh hét lớn, nhanh chóng chạy đến bên cạnh một cỗ thi thể, tiếng kêu này lập tức kinh động binh lính xung quanh. Đoạn Lĩnh nhìn gương mặt quen thuộc nọ mà trong lòng chấn động, Bạt Đô cho dù đã trưởng thành hơn, mi mục cũng càng thêm thô kệch, hơn nữa mặt mũi còn bẩn thỉu. Thế nhưng không biết vì sao, Đoạn Lĩnh vẫn chỉ cần dùng một ánh mắt liền có thể nhận ra được.
“Nhanh mang nước đến đây!” Đoạn Lĩnh lo lắng giục.
Thủ hạ vô cùng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng mang nước đến, Đoạn Lĩnh đem nước tưới vào mặt Bạt Đô, đối phương liền mở mắt ra.
Đoạn Lĩnh thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ Bạt Đô lại ấn mạnh cổ của Đoạn Lĩnh vào người mình một cái, hai chân tung lên xoay người trên không, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ; Nguy rồi! Trúng kế!
Đoạn Lĩnh muốn thoát khỏi sự kềm kẹp của Bạt Đô, Bạt Đô lại sớm có đề phòng, hai người đối với chiêu thức của nhau đã sớm thuộc lòng như cháo, lúc này lại giằng co một phen. Đoạn Lĩnh lại một lần cong người lộn mèo, đợi đến khi đứng vững bàn tay của Bạt Đô cũng đã vững vàng chế trụ cổ y, dưới cằm gác một thanh chủy thủ.
“Đơn giản là trời cũng giúp ta.” Bạt Đô dùng Hán ngữ nói, “Dẫn một con ngựa đến.”
Binh sĩ hai mặt nhìn nhau, Đoạn Lĩnh quát to: “Bắn tên! Hắn không dám giết ta!”
“Dẫn ngựa đến!” Tì tướng kia lập tức hô, “Không được bắn tên!”
Đoạn Lĩnh: “Ngươi…”
“Ngươi làm sao biết ta không dám giết ngươi?” Bạt Đô ghé sát môi vào tai Đoạn Lĩnh, thấp giọng nói.
Thanh âm của hắn đã không giống trước kia, tựa như đã biến thành người khác vậy, bàn tay siết Đoạn Lĩnh dùng sức, thể lực tựa hồ cũng trở nên càng mạnh. Đoạn Lĩnh thật sự bị siết đến không thể nhúc nhích, cổ bị chống đỡ ngẩng lên.
“Giết an đáp của ngươi.” Đoạn Lĩnh nâng lông mi, khiêu khích nói, “Đằng Cách Lý[2] sẽ đày ngươi xuống địa ngục…”
Bạt Đô: “…”
Không gian và thời gian tựa hồ đều quay về tám năm trước, vẫn là gương mặt quen thuộc nọ, ánh dương ban mai đầu hạ rơi vào gương mặt hai người tranh tối tranh sáng. Phảng phất như bọn họ đã quay về thư các ở Thượng kinh, vào một khắc đối mắt nhìn nhau.
Ngựa đã được dẫn theo, Đoạn Lĩnh thầm nghĩ tên tì tướng nọ khẳng định đã thông đồng với họ Tần, nói không chừng còn muốn hại chết y… Thế nhưng y cũng không còn thời gian suy nghĩ lung tung, trên ót đã bị Bạt Đô đập mạnh, lập tức hôn mê, bị Bạt Đô vứt ngang lên ngựa, phi thẳng về phía bình nguyên.
“Mau đuổi theo!” Tôn Đình vội la lên.
Mọi người đều lên ngựa đuổi theo bóng lưng của Bạt Đô.
———————————
1/ Côn Dương thập tam kỵ: Trận Côn Dương là trận đánh giữa quân nhà Tân và quân khởi nghĩa Lục Lâm năm 23 trong lịch sử Trung Quốc. Quân triều đình nhà Tân có 42 vạn người đã bị quân khởi nghĩa chỉ có hơn 1 vạn người đánh thua tan tác. Trận đánh khiến quân chủ lực nhà Tân tan rã, không còn khả năng trấn áp các lực lượng chống đối và nhà Tân sụp đổ vào cuối năm đó.
Côn Dương thập tam kỵ chỉ mười ba kỵ binh phe nghĩa quân Lục Lâm đã mạo hiểm xông khỏi vòng vây mười vạn người đi tìm cứu viện. Dẫn đến chiến thắng mang tính chiến lược của trận đánh này
2/ Đằng Cách Lý: Đấng tối cao trong tôn giáo của người Nguyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...