Đêm hè Giang Châu.
Một trận mưa xối xả qua đi, nước lũ rút xuống, thời gian nóng bức nhất cuối cùng cũng đến. Đợt lũ vừa rồi quả thực đã chơi đùa quân thần Đại Trần đến sứt đầu mẻ trán, dù sao cũng có quá nhiều nhân khẩu phải nuôi. Nhiệt độ nóng lên, ngoài thành có không ít thi thể gia súc thậm chí là thi thể bách tính phơi trắng khắp nơi, còn có đám cá theo nước lũ dâng lên mắc cạn lại trên bờ, bị khí nóng hun chết không kịp thanh lý, tản ra mùi tanh tưởi.
Tình huống như vậy, sợ rằng lại có ôn dịch lan tràn, trên dưới trong thành đều vất vả bận rộn, Hắc giáp quân dốc hết toàn lực thanh lý thi thể bách tính bị chết đuối, mỗi ngày đều bôn ba bận rộn. Tấu chương báo cáo tình huống thiên tai từ khắp nơi như bươm bướm ùa về Giang Châu, đưa đến nội các, sau khi được nội các phê bình chú giải rồi mới chuyển vào Hoàng cung đặt ở trước mặt Lý Diễn Thu, đợi ngự bút phê duyệt.
Mà bên cạnh Lý Diễn Thu cũng đổi thành bốn tốp thị vệ Hắc giáp quân thay phiên thủ hộ, mỗi nửa canh giờ lại có tướng sỹ tiến vào báo cáo. Đợi đến nửa đêm, bên ngoài lại có người thông truyền Tạ Hựu cầu kiến.
Lý Diễn Thu phất tay cho phép tiến vào, Tạ Hựu một thân thường phục bước vào trong Ngự thư phòng, hắn không lên tiếng Lý Diễn Thu cũng không nói, quân thần cứ thế mỗi người đều tự trầm mặc. Cả Ngự thư phòng chỉ còn tiếng lật tấu chương cô tịch.
Sau một hồi, Lý Diễn Thu ngừng lại sự vụ trong tay, ngẩng đầu khỏi chồng tấu chương chất cao như núi.
“Thái tử đang làm gì?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Đang phê duyệt tấu chương.” Tạ Hựu đáp, “Mấy hôm nay không hiểu vì sao, lại bỗng nhiên rất chuyên cần chính vụ.”
Hắc giáp quân thủ hộ phía Đông cung ôm một chồng tấu chương đã được phê duyệt đến, mấy hôm nay Thái Diêm đã chủ động giúp đỡ chính vụ, Lý Diễn Thu chỉ cần phê duyệt những tấu chương liên quan đến nạn hồng thủy. Nội các vốn đã sàng lọc xong, chỉ là những tấu chương được Thái Diêm phê duyệt Lý Diễn Thu thỉnh thoảng vẫn kiểm ra vài quyển.
Lý Diễn Thu mở một quyển tấu chương ra, ánh mắt rơi vào dòng chữ phúc đáp sau cùng.
“Còn nhớ lúc Thái tử hồi cung đã viết qua mấy phong thư.” Lý Diễn Thu nói, “Trong đó có một phong là thư truy điệu Tiên đế gởi vào Thái miếu. Tạ Hựu, thay trẫm mang lá thư đó đến đây.”
Vùng quanh lông mày Tạ Hựu nhíu chặt, thế nhưng cũng không khỏi nhiều, lập tức ra ngoài truyền lệnh. Không qua bao lâu, một thị vệ Hắc giáp quân liền cầm hộp gấm giao cho Tạ Hựu, Tạ Hựu cung kính nâng lên ngang mày trình cho Lý Diễn Thu.
Lý Diễn Thu mở hộp gấm ra, dùng ngọc hoàng đè nặng, ánh mắt xẹt qua chữ ‘Lý’ trong ‘Giang sơn Lý thị’.
—————-
Đông cung đèn đuốc sáng choang, Thái Diêm buồn ngủ một tay đỡ trán, suýt nữa đập đầu vào đám tấu chương.
“Điện hạ?” Phùng Đạc lên tiếng.
“Giờ gì?” Thái Diêm hỏi.
Phùng Đạc đáp: “Canh ba, Điện hạ không bằng đi nghĩ một lát, đã sắp đến giờ tảo triều rồi.”
“Ngủ không được bao lâu.” Thái Diêm đáp, “Ô Lạc Hầu Mục.”
Lang Tuấn Hiệp ngồi ở một bên, ứng tiếng.
Thái Diêm nói: “Đem ngọc hoàn của ta mang tới, chờ một hồi liền thượng triều.”
Lang Tuấn Hiệp đứng dậy rời đi, trong điện lại là một hồi yên tĩnh, Phùng Đạc cầm khăn lông nóng đến giúp Thái Diêm lau tay.
“Thế nào?” Thái Diêm thấp giọng hỏi,
“Đã phái ra ba đội.” Phùng Đạc đồng dạng thấp giọng đáp, “Tổng cộng bốn mươi tám người, do Bách Lý, Lệnh Hồ, Nam Cung dẫn đội, ước tính trong vòng một tháng có thể đến được Nghiệp thành, mai phục dưới Giả Thạch sơn.”
Ảnh đội là do Thái tổ khai quốc của Đại Trần sáng lập mỗi một đời biên chế đều không nhiều không ít, vừa vặn một trăm người, mà một trăm người này đều phải theo bách gia tính lấy tên hiệu. Mặc kệ trước khi gia nhập ảnh đội có tên thật là gì, sau khi nhận nhiệm liền xóa mất, toàn thể đều dùng họ để xưng hô.
Bốn mươi tám người, toàn bộ đều mai phục trong tối, tùy thời đều có thể truyền đạt tin tức. Thái Diêm vừa nghe liền yên tâm hơn rất nhiều, tinh thần cũng vì vậy được xốc lên, tiếp tục chuyên cần xử lý chính vụ. Không bao lâu sau, Lang Tuấn Hiệp đã mang ngọc hoàn trở về, Thái Diêm cùng Phùng Đạc cũng dừng đối thoại, tự hiểu với nhau.
Lang Tuấn Hiệp liếc nhìn Thái Diêm, cũng không lên tiếng.
————————-
Quan đạo vào hạ cây cỏ xanh biếc, Đoạn Lĩnh từ lúc ly khai Giang Châu đến giờ cũng đã có gần một tháng, càng đi về phía bắc khí hậu cũng càng hợp lòng người. Dần dần, Đoạn Lĩnh cũng đã quen mặt với đám tùy tùng, có thể rành rọt gọi tên mỗi người.
Vũ Độc ở trước mặt đám đông thủy chung vẫn biểu hiện như một người thủ hộ trung tâm, thậm chí so với lúc ở phủ Thừa tướng còn nghiêm túc hơn vài phần, không có bất kỳ cử chỉ ra ngoài quy củ nào. Có đôi khi, ban ngày vì muốn chiếu khán đội ngũ còn thường ra ngoài cỡi ngựa, chỉ duy vào giờ ngủ trưa mới trở vào mã xa hầu hạ Đoạn Lĩnh.
Vũ Độc nhận chức Giáo Úy Hà Giang, mọi người liền theo đó gọi hắn một tiếng ‘tướng quân’, mà Đoạn Lĩnh thân là Thái Thú Hà Bắc, mọi người cũng gọi y thành đại nhân. Hai người ở trước mặt đám đông bình thường cũng không nói chuyện, cho dù có đối đáp cũng là Vũ Độc hướng Đoạn Lĩnh báo cáo việc canh phòng trên đường.
Trong lúc nghỉ ngơi giữa đường, những đứa trẻ bình dân phụ cận thỉnh thoảng cũng sẽ bám theo đoàn xe của bọn họ chơi đùa. Thái Thú đại nhân liền xuống xe day bọn chúng dùng cung bắn quả mơ bên đường, bách phát bách trúng, hơn nữa sau khi bắn xuống còn chia cho bọn chúng ăn. Vũ Độc thì khoanh chân ngồi trên tảng đá kể về chiến tích của Tiên đế cho bọn nhỏ nghe, có khi còn miêu tả cảnh Tiên đế làm thế nào bắn chết một con hổ lớn vào giữa đêm vô cùng sinh động, đợi đến khi trời sáng mới phát hiện là một khối đá lớn; có lúc lại nói, Tiên đế dẫn binh đi vào sa mạc, giữa lúc nắng nóng thì báo cho các chiến sỹ phía trước có một rừng mơ, vì vậy mọi người liền hết khát rồi.
Đoạn Lĩnh ở bên cạnh nghe được không biết nên khóc hay nên cười, dọc theo hành trình y nghe được không ít chuyện xưa vốn không hề liên hệ với phụ thân lại bị mạc danh kỳ diệu kéo đến —— Hóa ra mấy điển tích ‘trông mơ giải khát’, ‘Phi tướng quân bắn hổ’ còn có thể xem như chuyện cổ biên soạn lại.
Đoạn Lĩnh ngồi trên mọt khối đá khác uống nước mơ giải nhiệt, trên người phục sức theo lối văn nhân, tuy rằng y chỉ mới mười sáu tuổi, diện mạo lộ ra vài phần non nớt, thế nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân cũng đã mơ hồ mang theo khí chất không thể khinh thị.
Mỗi lúc như vậy, y đều cách một còn đường nhìn về phía Vũ Độc. Vũ Độc kể chuyện xong liền đứng dậy kiểm tra tình huống canh phòng, sau đó hắn ngược sáng mà đến, thân hình cao to tuấn lãng làm một thủ thế mời Đoạn Lĩnh lên xe nghỉ ngơi. Chỉ là màn xe vừa hạ Vũ Độc liền ép Đoạn Lĩnh xuống không ngừng hôn lên, đến khi thỏa mãn mới bước xuống bên dưới, cưỡi lên Bôn Tiêu tuần tra một vòng bảo vệ mọi người.
Cũng có những đêm bọn họ lưu lại thôn trấn ven đường, tá túc trong thành, cả hai có thể ở một căn phòng đơn độc. Đến nửa đêm, Vũ Độc sẽ chạy sang tìm Đoạn Lĩnh, tiến đến như một cơn gió, cài lên then cửa, không nói lời dư thừa nào liền ôm chặt lấy thiếu niên chặn trên giường ngấu nghiến. Hai người thân mật hôn môi, thấp giọng kể ra nỗi tương tư, rồi lại quý trọng thời gian gặp mặt, nói nhiều một câu cũng không cam lòng, tình nguyện chỉ cần môi lưỡi quấn quýt, không ngừng triền miên. Sau đó Vũ Độc lại ôm Đoạn Lĩnh chìm vào giấc ngủ.
Những hôm trời mưa không cần gấp rút lên đường, Vũ Độc sẽ ở lại trong phòng cầm thực đơn Trịnh Ngạn ssưa cho nghiêm túc xem xét, cùng Đoạn Lĩnh làm bạn.
Đoàn người cứ vừa đi vừa dừng như vậy, một tháng sau cảnh vật ven đường cũng đã có chiều hoang vắng, đến tận cuối hè đầu thu, rốt cục cũng đến được địa giới Hà Bắc.
Vừa đến địa giới Hà Bắc liền gặp mưa to xối xả, trước không thôn hậu không điếm, bánh xe lại kẹt trong bùn, Đoạn Lĩnh đội mưa cùng mọi người kề vai đẩy xe.
“Làm sao vậy!” Vũ Độc trinh sát tiền phương xong đội mưa trở về, lớn tiếng hỏi, “Mau trở lại trong xe chờ!”
“Bánh xe lún rồi!” Đoạn Lĩnh lớn tiếng đáp.
Mưa to như trút, Vũ Độc giục Đoạn Lĩnh lên xe, rất sợ y gặp mưa rồi cảm nhiễm phong hàn, sau đó một tay nắm càng xe thét lớn một tiếng lôi mạnh về phía sau, mã xa hơn một nghìn cân cứ thế bị hắn lôi ra khỏi vũng bùn.
“Ngươi đừng như vậy!” Đoạn Lĩnh không vui nói, “Sẽ làm bị thương gân cốt!”
Vũ Độc tay trái ấn vai phải, lại hoạt động cánh tay, đáp: “Không có việc gì! Ngươi đừng xuống đây!”
Một đạo thiểm điện rạch ngang bầu trời, tối nay đoàn xe của bọn họ chỉ có thể qua đêm trong núi, thế nhưng trời mưa lớn như vậy lại không thể lưu lại bên ngoài, Vũ Độc kiểm tra màn xe, cả người đều ướt đẫm.
“Tiếp tục đi thôi!” Lâm Vận Tề nói, “Tìm một khe núi hay sơn động gì đó cũng được!!”
“Không được!” Nghiêm Địch nói, “Quá nguy hiểm, thời tiết này tối kỵ lưu lại trong núi! Phải lui khỏi sơn đạo!”
Nghiêm Địch vốn đã ngà ngà, lại bị nước mưa xối cho tỉnh lại, kiên trì không thể đi tiếp nữa, Vũ Độc nghe theo ý kiến của hắn, gọi mọi người nấp vào rừng cây cách đó không xa.
Vừa lui khỏi sơn đạo không lâu, triền núi phía trước liền xảy ra hiện tượng sụt lún, nước bùn cuốn theo đá tảng không ngừng rơi xuống lấp đầy mặt đường.
Nguy hiểm thật, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm, nếu kiên trì đi tới nói không chừng phải tổn hại không ít tài vật.
Trong rừng một mảnh tối đen, cuồng phong cùng nước mưa cuốn qua, ở trong rừng không thể tránh được bao nhiêu nước mưa nhưng miễn cưỡng có thể che đi gió lạnh. Vũ Độc sắp xếp đoàn xe tạo tành một vòng tròn, lại gọi mọi người lên xe nghỉ ngơi, phân công nhân lực tuần tra, sau đó mới trở về thông tri cho Đoạn Lĩnh.
Vũ Độc: “Tối nay đành phải qua đêm ở nơi này, may là đã nghe Nghiêm Địch..”
“Đã nói ngươi không được cậy mạnh.” Đoạn Lĩnh cau mày nói, “Ta xem một chút.”
“Không có gì đáng ngại.” Vũ Độc lúc nãy dùng lực có chút quá sức, bả vai đỏ lên, vừa cởi ngoại bào, cánh tay xoay xoay lộ ra một phần sưng nhẹ, Đoạn Lĩnh liền giúp hắn dán một ít thuốc tan bầm.
“Hôn một cái.” Vũ Độc nghiêng đầu trao đổi một cái hôn với Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh ôm lấy thắt lưng cường kiện của hắn, cúi đầu ấn môi lên bờ vai tràn ngập cảm giác lực lượng.
“Ngày mai là đến Hà Giang rồi.” Vũ Độc nói, “Hảo hảo nghỉ ngơi đêm nay, ngươi phải nhớ uống chút canh gừng, đừng để bị lạnh.”
“Sẽ không.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ta cũng không yếu đuối đến vậy, tối nay sẽ không có chuyện gì, ngươi cũng không cần ra ngoài, sẽ có người tuần tra.”
Vũ Độc nói: “Vẫn nên đi xem một chút.”
Đoạn Lĩnh không lay chuyển được chỉ đành để Vũ Độc ra ngoài, một mình ở trong xe nằm xuống, cả người ướt đẫm, trong xe cũng không tiện nhóm lửa, chỉ đành đem ngoại bào cởi ra, thân trên để trần, chỉ mặc một cái quần nằm trên tháp nhắm mắt dưỡng thần.
Đến nửa đêm thì Vũ Độc đã trở về, nằm xuống bên cạnh Đoạn Lĩnh, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm đối phương, hai người ôm chặt lấy nhau, Đoạn Lĩnh mơ màng ngủ mất.
Chưa ngủ được bao lâu, Đoạn Lĩnh đột nhiên mở mắt ra.
“Có nghe không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Cái gì?” Vũ Độc lập tức cảnh giác ngồi dậy, hai người đều ở trần, lông mày Vũ Độc nhíu chặt, hỏi, “Ngươi nghe được cái gì sao? Có chuyện gì?”
Đoạn Lĩnh phảng phất nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ trong giấc mộng, chỉ là vừa tỉnh lại liền không nghe được nữa.
“Ngươi không nên làm ta sợ.” Vũ Độc khẩn trương nói, “Nghe được cái gì vậy?”
Đoạn Lĩnh mê man địa lắc đầu, nói: “Nằm mơ thôi.”
Vũ Độc đem Bạch Hổ Minh Quang khải mặc vào người Đoạn Lĩnh, bản thân lại muốn ra ngoài tuần tra, Đoạn Lĩnh liền kéo tay hắn lại ôm người nằm xuống, nói: “Lão gia, đừng quá khẩn trương có được không?”
Vũ Độc nói: “Nhất định phải chiếu cố ngươi chu toàn, vạn nhất ngươi có gì sơ xuất ta đây cũng không sống nổi.”
Đoạn Lĩnh nằm nghiêng trên tháp nhìn thẳng vào Vũ Độc, ngón tay vuốt ve gương mặt anh tuấn của đối phương, quả thực càng xem càng thích. Y có nằm mơ cũng không ngờ bản thân cư nhiên sẽ ở cùng Vũ Độc như vậy, giống như đã nhặt được món hời lớn rồi.
Vũ Độc cũng chuyên tâm ngắm nhìn gươgn mặt của Đoạn Lĩnh, tựa hồ có chuyện gì đó phiền lòng, lông mày hơi nhíu lại, nói: “Cả đoạn đường này, ngươi đã chịu không ít cực khổ.”
“Khi còn bé cũng chịu không ít khổ.” Đoạn Lĩnh nhẹ nhàng đáp, “Hiện tại đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần…”
Bất chợt, Đoạn Lĩnh lại nghe được tiếng vó ngựa kia.
“Chờ một chút.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta lại nghe thấy được.”
Lần này Đoạn Lĩnh nghe được phi thường rõ ràng, lập tức áp lỗ tai lên giường ninh thần xác định. Giường gỗ là được cố định trên mã xa, mã xa dính với càng xe, càng xe hợp với bánh xe, bánh xe lại dừng trên một khối đá lớn dưới nên đất.
Vì vậy, thanh âm từ phương xa loáng thoáng truyền vào lỗ tai của y.
“Ngươi cũng nghe một chút.” Đoạn Lĩnh nói với Vũ Độc, Vũ Độc cũng nghe một chốc, nói: “Cách không đến năm dặm, là một nhóm người đang hướng về phía này. Rất nhanh!”
“Không nhất định là tới tìm chúng ta gây phiền toái.
Hai người nhảy khỏi mã xa đánh thức mọi người, lại tiến vào sâu hơn trong rừng cây, đến lúc định âm thầm bỏ chạy thì Đoạn Lĩnh lại dán người lên mặt đất nghe ngóng một hồi.
“Đã vòng qua rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Mục tiêu không phải chúng ta!”
Mưa đã tạnh, màn đêm hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có vài đợt chấn động không phát ra được thanh âm.
Đoạn Lĩnh lập tức cảm giác được sự việc không đơn giản, thanh âm này chỉ có một loại khả năng —— móng ngựa được bọc vải, thừa dịp đêm mưa đánh lén.
Vũ Độc nói: “Vương Chinh lĩnh mười người lưu lại, sắp xếp mọi người trốn tránh. Còn lại đi theo chúng ta!”
Vũ Độc lắc người nhảy lên Bôn Tiêu, vươn tay, Đoạn Lĩnh nắm lấy mượn lực nhảy lên lưng ngựa, ổn định thân hình ngồi phía sau Vũ Độc, khoác lên trường cung mang binh xuất phát.
Một đội Nguyên binh giữa màn đêm giơ tay không thấy năm ngón, nhất tề hướng về phía Hà Giang thành cách đó không xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...