Nửa tháng sau, Bình Đô vừa mới vào hạ, Phạm Hồng Tín còn chưa kịp nghe được tiếng ve kêu đã bị tống vào ngục.
Được bệ hạ ân chuẩn, Cần Viễn bá phái người của hình bộ quan sát, Tề Dung mấy đêm liền đối chiếu vật chứng, cực khổ hoàn thành xong bản danh sách, sau khi xác nhận không có gì sai sót mới giao cho bệ hạ. Chỉ qua một thời gian ngắn, phía trên đã phê chuẩn, Phạm Hồng Tín không tránh được chịu kết cục bị chém đầu xử tử.
Lời khai của Trần Khởi Vân đều chính xác, chỉ có điều phần lời nàng đề cập tới quỷ thị, Tề Dung ở hội thẩm tam ty có phái người đi đến Nhuyễn Yên đài, bao vây chặt đến nước chảy không lọt khám xét từ trong ra ngoài, thế nhưng không tìm được chút tung tích mật đạo nào, chỉ bắt được mấy tiểu quan bài bạc.
Triệu Trinh suốt khoảng thời gian này ăn không không ngon vất vả lắm mới chấm dứt hết mấy chuyện này, thấy đạo trưởng Vô Ngã hiếm khi gặp trở về liền mời ông đến đánh mấy ván cờ.
Ván cờ được một nửa, Trương Cửu Đại lại đến quấy rầy thanh tĩnh.
Triệu Trinh khẽ nhíu lại lông mày, cố đè lại sự khó chịu trong lòng.
Mặc dù chuyện của Phạm Hồng Tín không có liên lụy đến Bạch Bỉnh Thần, nhưng Trương Cửu Đại nhân cơ hội đưa Ngụy Bằng Cử đến trước mặt hắn rất nhiều lần.
Triệu Trinh rõ ràng Trương Cửu Đại muốn ám chỉ gì, hắn cũng rõ với trình độ của Ngụy Bằng Cử thì việc kế nhiệm vị trí binh bộ thượng thư cũng không phải chuyện vượt qua khuôn phép, thế nhưng thứ hắn không thích ở đây chính là bị người khác ngầm bức bách làm ra quyết định.
Cảm thấy tâm tình chập trùng của Triệu Trinh, đồng thời thấy đối phương phải xử lý chính sự, Vô Ngã đang chuẩn bị lui ra, lại bị Triệu Trinh giữ lại.
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì, đạo trưởng cứ ngồi đây đợi một chút, trẫm đi thu dọn tàn cuộc xong sẽ về."
Vừa nói xong ra lệnh Phúc Thuận dẫn người ra ngoài điện, Triệu Trinh sửa sang lại y phục đi ra ngoài.
Quả nhiên, đúng như suy đoán, người đi theo phía sau Trương Cửu Đại là Ngụy Bằng Cử, không những vậy, còn có cả... Mai Thiều?
Triệu Trinh hơi ngạc nhiên nhìn y, bị Trương Cửu Đại kéo ánh mắt về lại.
Nghe Trương Cửu Đại lải nhải ẩn ý khen Ngụy Bằng Cử, Triệu Trinh mơ hồ cảm thấy có chút đau đầu, thường ngày hắn quả thật không phát hiện tên quan kính cẩn luôn nghe lời ấy vậy mà lại là người của Trương Cửu Đại.
"Là trẫm suy nghĩ không chu toàn, binh bộ quả thật cần người làm chủ, khổ cực cho Ngụy khanh rồi."
Triệu Trinh mở miệng nói xong, trên mặt Trương Cửu Đại cũng nở nụ cười: "Bệ hạ từ trước đến giờ thưởng phạt rõ ràng, vụ án lần này người có công cũng phải có phần thưởng. Nhờ có Mai Thiều nhạy cảm phát hiện, lấy được danh sách mới định được tội danh Phạm Hồng Tín, thần cho rằng, không bằng để hắn ở Binh bộ học hỏi kinh nghiệm, sau này cũng có thể thay bệ hạ phân ưu."
Triệu Trinh cười nhìn bọn họ một chút, Triệu Trinh rốt cuộc cũng biết được ý đồ Trương Cửu Đại dẫn Mai Thiều tới đây.
Chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, cảnh tượng tiệc tối hôm đó Triệu Trinh muốn đặc xá Mai Thiều vẫn còn khiến chúng quần thần phẫn nộ vẫn còn rõ ràng trước mắt, bây giờ y còn có bản ĩnh khiến cho tả tướng đương triều cầu xin chức qua cho mình, thủ đoạn tâm cơ như vậy, xem ra hắn cũng chẳng hề nhìn lầm.
"Trương tướng hiếm khi tiến cử, trẫm tất nhiên sẽ tác thành phong hắn là binh bộ thị lang, vừa đúng lúc thế chỗ Ngụy khanh thăng chức, người thấy thế nào?"
Vì đã cầu được chức quan, Trương Cửu Đại tất nhiên không có chút bất mãn nào lĩnh thánh chỉ rời đi, chỉ có Mai Thiều bị Triệu Trinh giữ lại nói chuyện.
Bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng lần gặp này lại có sự khác biệt lớn.
Triệu Trinh nhìn chăm chú Mai Thiều một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Trẫm đã nói, trẫm mong có ngày quân thần sẽ có ngày gặp lại. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi lại hành động nhanh như vậy, có thể khiến cho Trương tướng tự mình giúp đỡ, được hắn nâng đỡ thì việc ngươi cất bước vào triều đình sẽ trở nên dễ dàng thuận lợi hơn nhiều. Thế nhưng tại sao ngươi lại không chọn Bạch khanh?"
Triệu Trinh vừa suy xét từng chút tâm tình biến hóa nhỏ trên mặt đối phương, vừa mở miệng: "Năm xưa ngươi và Bạch khanh vốn là đồng môn, sao ngươi không chọn hắn?"
"Bệ hạ vốn cũng biết, mặc dù án cũ gia phụ có lỗi trước, thân là con của người tất nhiên sẽ sinh lòng oán hận, không muốn liên quan đến hắn." Mai Thiều siết chặt hai tay giấu trong áo bào, cố gắng thu hồi nanh vuốt, y biết Triệu Trinh đang thăm dò thái độ của mình đối với án Thương Sơn năm xưa.
Thân là bề tôi, nếu không đoạn tuyệt cùng "nghịch tặc", chính là bất trung.
Thân là con người, nếu không oán hận, chính là bất hiếu.
Quả nhiên, Triệu Trinh nở nụ cười một tiếng hỏi tiếp: "Vậy trẫm thì sao? Mai gia là do tiên đế hạ chỉ tru diệt, trẫm chảy dòng máu của tiên đế, ngươi oán hận Bạch khanh như vậy, vậy còn trẫm thì sao?"
"Thần chưa bao giờ oán hận bệ hạ." Lòng bàn tay siết chặt, trong lòng chợt âm ỉ, Mai Thiều gặn ra từng câu từng chữ đáp lại.
"Là không có, hay không dám!" Triệu Trinh đột nhiên đổi thành sắc mặt lạnh lùng nói.
Đột nhiên xuất hiện chất vấn này làm cho Mai Thiều khó mà đáp thẳng.
"Lời hắn nói e là hơi đại nghịch bất đạo, tuy bệ hạ và tiên đế có huyết thống liên kết, thế nhưng bản tính giống cố thái hậu, trong khoảng thời gian xảy ra án Thương Sơn, bệ hạ vẫn chưa nắm quyền thế, sao thần dám oán hận bệ hạ."
Khi nói ra những lời này, Mai Thiều quỳ xuống, trong điện nhất thời yên tĩnh, y có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Triệu Trinh nhắm thẳng xuống đỉnh đầu của mình khiến cho y toát mồ hôi lạnh.
Trong khoảnh khắc căng thẳng kia bất ngờ nghe thấy tiếng cười khẽ, thế nhưng lời Triệu Trinh nói là trách cứ Phúc Thuận: "Ngươi càng lúc càng chậm chạp, nhìn thấy Mai khanh quỳ cũng không biết nâng dậy sao, tân thần gặp vua quỳ lâu như vậy lỡ truyền đi làm xấu danh dự trẫm thì sao? Mau mời Mai khanh ngồi."
Phúc Thuận hầu hạ Triệu Trinh rất lâu, cho nên chỉ một cái ánh mắt, gã liền lập tức rõ ràng biết đối phương suy nghĩ gì, nhanh chóng đỡ lấy Mai Thiều ngồi lên ghế.
Cảm nhận giọt mồ hôi kia đã trượt xuống cổ khô ráo, trong lòng Mai Thiều thầm thở phào nhẹ nhõm, biết rõ bản thân y đã qua được cửa ải này.
"Trẫm mang nhiều kỳ vọng với ngươi, lúc mới vào triều đình ngươi không có thân phận gì, thành ra căn cơ khó mà tránh việc bất ổn. Bạch tướng cũng mâu thuẫn với ngươi, thành thử ra chắc hẳn sẽ không nể mặt ngươi. Dạo thời gian trước, khi ngư đô thứ sử trở về, nói tới chuyện lũ hằng năm định kỳ tại Thương châu, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, từ đầu đến cuối không có ứng cử viên nào phù hợp. Dù sao án Phạm Hồng Tín đã xong, chi bằng ngươi đến Thương châu tìm cách phòng lụt, đồng thời tiếp xúc nhiều với quan viên địa phương, bồi dưỡng ra chút người dưới trướng của mình."
Nghe thấy ngôn từ thiết tha mang ý suy nghĩ cho tương lai của mình, trong mắt Mai Thiều đầy ắp sự ngạc nhiên.
Mai Thiều không phải chưa từng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, mặc dù y dựa vào thế lực Trương Cửu Đại đi vào triều đình, thế nhưng sau này chắc chắn sẽ bị Bạch Bỉnh Thần chén ép, nếu như có thể được như bệ hạ nói, y ở Thương châu phòng lục ba bốn tháng, có được căn cơ từ quan viên địa phương, khi đó nếu Bạch Bỉnh Thần muốn tiễn y ra khỏi triều đình, thì chuyện vốn khó nay lại càng thêm khó.
Bệ hạ thay mình suy nghĩ những chuyện này, lẽ nào đúng như người ngoài nói, bệ hạ đã bắt đầu kiêng kỵ quyền thế Bạch Bỉnh Thần, chuẩn bị bồi dưỡng y chèn ép đối phương?
Suy nghĩ mãi về chuyện này, nhìn tình hình trước mắt suy đoán, trước tiên cứ tránh né mũi nhọn mới là phương pháp tốt nhất, Mai Thiều cung kính đồng ý.
"Từ lúc về Bình Đô đến nay dường như ngươi còn chưa từng một mình đến gặp Cảnh Hòa đúng không, ta nhớ lúc thái phi còn sống ngươi và công chúa cũng có chút giao tình, nếu ngươi rảnh rỗi thì giúp trẫm khuyên nhủ nàng, trẫm đã hạ lệnh Phạm Hồng Tín xử trảm sau mùa thu, trẫm không muốn công chúa cứ mãi nghĩ tới chuyện này." Nói đến đây, giọng điệu Triệu Trinh có chút không kiên nhẫn.
Hắn vốn có lần theo danh sách này điều tra, người sống minh hôn không chỉ có mỗi một mình Lữ Nhạn, thế nhưng vì để tránh cho lòng người sợ hãi, Triệu Trinh lén lút sai người điều tra kỹ càng, sau đó đưa chút tiền bạc làm trợ cấp cho những gia đình có nữ nhân cuốn vào chuyện người sống minh hôn.
Thế nhưng Triệu Cảnh Hòa lại không tán thành với cách xử trí này, nàng dốc sức yêu cầu tìm ra người hợp táng quan tài, đem thi thể đối phương về với phần mộ của gia đình. Thế nhưng vấn đề ở đây không chỉ có những gia đình không còn chỗ chôn cất, mà quan tài người sống minh hôn tới tận năm mươi mấy người, một khi đào ra thì sẽ không đơn giản là một chấn động nhỏ tại đất Bình Đô.
Triệu Trinh cố gắng che giấu nàng, thế nhưng vẫn bị nàng chặn lại hỏi han, hôm nay vừa hay gặp được Mai Thiều, chợt nhớ tới hai người từng có thời gian làm bạn lúc trước cho nên nhờ y đi khuyên nhủ đối phương.
Đợi đến khi Triệu Trinh lại trở lại nội điện, nước trà trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.
Hắn có chút mệt mỏi phất tay lệnh Phúc Thuận đổi lại trên một chung trà nóng, Triệu Trinh nhìn về phía ở đạo trưởng Vô Ngã đang nghiên cứu nước cờ tự giễu nói: "Vẫn là đạo trưởng an nhàn, nếu không phải thân đang gánh trọng tránh, ta cung muốn đi theo đạo trưởng thanh tu một thời gian, gột rửa đi hết thảy bụi trần."
Vô Ngã cười ha hả vuốt chòm râu dài trắng phau của mình: "Lê quốc cũng không phải chưa từng có hoàng thượng xuất thế theo đạo, Mục Liệt đế khi ấy đến tuổi trưởng thành liền bỏ đi cơ nghiệp hoàng gia nhập tiên cầu đạo. Hắn không có con nối dõi, không bị ràng buộc, sau khi truyền ngôi cho dòng họ Triệu gia cùng họ nhưng khác chi, cũng xem như sống đời tiêu sái, Thế nhưng bệ hạ hiện tại còn có thái tử bên cạnh, sao có thể cam lòng đi theo lão đạo chịu nghèo chịu khổ chứ."
Nói đến Mục Liệt đế, Triệu Trinh nhớ tới dòng ghi chép trong sử sách, trong mắt như lóe sáng lẩm bẩm nói: "Cả đời Mục liệt đế anh dung, tự mình dẫn quân xung phong địch doanh, chưa từng bại trận, khai phá đất biên giới, có thể nói đế vương trời sinh, nếu như trẫm cũng được như vậy, hẳn là không cần ở đây trông trước lo sau, cân nhắc trái phải. Chỉ tiếc Mục Liệt đế không có con nối dõi, nếu không phải vậy hiện tại có khi trẫm chỉ là một công tử sống an nhàn của Triệu thị, không cần học những thứ đế vương, chỉ quan tâm sống vui thú, nếu thế thì..."
Cảm giác như mình mơ giấc mơ hão huyền, Triệu Trinh chợt ngưng câu chuyện, ánh mắt bắt đầu khôi phục sự trầm tĩnh ra hiệu đạo trưởng đi tiếp: "Xin mời."
Vô Ngã đặt một quân cờ xuống nói: "Hiếm khi thấy tâm tư bệ hạ không đặt trên ván cờ như vậy."
Vừa nghe xong, bàn tay đang chơi cờ của Triệu Trinh chợt ngưng lại, qua một lúc, hắn dứt khoát đặt một quân cờ xuống, cũng không che giấu nữa mà buông tiếng thở dài:"Đạo trưởng nhìn ra rồi sao?"
"Bệ hạ giữ lão đại ở lại đây, không phải muốn nhìn thử xem số mạng vị thần tử vừa nãy hay sao?" Vô Ngã thu tay về đặt ở trước người.
Lão ngồi xếp bằng, hai tay nắm lấy nhau đặt ở trên gối, đôi mắt tinh tường nhìn chằm chằm đôi mắt Triệu Trinh.
"Vậy đạo trưởng có thể nhìn ra được tương lai hắn có ích lợi gì đối với đại nghiệp của trẫm hay không?" Triệu Trinh hơi ngả về trước, trong mắt cũng lộ ra sự căng thẳng.
"Lúc bệ hạ đăng cơ, lão đạo từng nói, con đường bệ hạ đi là đường bội thần(*), chỉ cần hơi sơ sót một chút thì đại nghiệp trăm năm sẽ vạn kiếp bất phục(**), tất cả sụp đổ trong một ngày. Bệ hạ cần một người có đủ năng lực phụ trợ, Mai Thiều thật sự là quý nhân của bệ hạ."
(*) trái với thần linh (**) không thể cứu vãn.
Nghe đến đây, thân thể đang căng thẳng của Triệu Trinh thả lòng một chút, còn chưa kịp thở phào thì lại nghe lão nói: "Chỉ là nước có thể xuôi thuyền, cũng có thể nhấn chìm thuyền, chỉ cần đi nhầm, kiếm chỉ cung đình, máu chảy thành sông, cũng không thể cứu vãn được nữa."
Vuốt ve quân cờ trong tay, Triệu Trinh mím chặt đôi môi cau mày, dường như hắn đang do dự không biết có nên đánh tiếp hay không.
Mơ hồ qua một thời gian dài bằng uống cạn nửa chung trà, Vô Ngã nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiêng quân cờ đặt xuống. Lão mở mắt nhìn, Triệu Trinh ấy vậy mà bỏ qua đường sống mà đổi sang đánh nước khác.
"Nếu trẫm là người điều khiển quân cờ, thì sẽ không có ngày đó." Triệu Trinh dần thả lỏng, sau đó mỉm cười mời Vô Ngã đi nước cờ tiếp theo: "Xin mời."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...