Nhi rót cho mình ly nước, Tuệ nhún vai:
-Đó là những gì anh muốn phân tích cho em hiểu. Theo anh, Minh chẳng đời nào ngốc nghếch để cho Bích Ly trói chân vì một đứa con tưởng tượng như cô nàng đã bịa ra.
Giọng Bảo Nhi ấm ức:
-Nhưng chắc chắn quan hệ của họ phải hết sức đậm đà. Và em không thể chấp nhận chuyện đó.
Tuệ thản nhiên:
-Vậy cứ tiếp tục làm khổ mình. Thú thật, anh cũng chả ưa gì cái thằng "săn đầu người" ấy. Nhưng vốn thẳng tính nghĩ sao anh nói vậy. Em cố chấp mặc em, nhưng tối ngày mặt ủ mày ê khó coi quá.
Bảo Nhi ngang ngạnh:
-Ai biểu anh nhìn em làm chi?
Tuệ hất hàm:
-Ở không đâu mà nhìn mày. Nhưng có một tin mới nhận tao muốn báo với mày là... là. Mà thôi! Chắc gì mày muốn nghe, vì tin này liên quan tới Minh.
Nhi liếm môi:
-Ăn nửa bữa, nói nửa lời là điều anh tối kỵ mà!
-Anh nói nửa chừng chứ không phải nói nửa lời.
Nhìn gương mặt hậm hực của Nhi, Tuệ ư ử ngâm nga:
Người khôn ăn nói nửa chừn
Để cho người dại nửa mừng nửa lo
Hà ! Em đang lo vì không biết tin gì đây phải không?
Bảo Nhi chống tay dưới cầm:
-Dạo này anh nhiều thay đổi thật. Phải yêu cầu ba mẹ cưới vợ cho anh mới được.
Tuệ nhún vai:
-Trai lấy vợ, chuyện nhỏ! Gái lấy chồng thế mà gay! Này! Sáng mai thằng Minh bay sang Canada hai năm để tập huấn nghiệp vụ. Em tính sao thì tính, coi chừng lỡ cả một đời người vì ba cái chấp nhất trẻ con của em đấy.
Bảo Nhi sửng sốt:
-Anh nói sao, Minh đi học hai năm à?
- Nghe rồi còn hỏi lại. Hai năm dài lắm đó. Chẳng ai đủ sức chơi một trò chơi lâu những sáu bảy trăm ngày lê thê, đăng đẳng đâu.
Nhi thừ người ra ghế:
-Sao anh biết vậy?
Tuệ nghênh nghênh mặt:
-Hắn ta điện thoại chào tao trước khi đi! Hè! Cái sự chào ấy có tác dụng như một tin mà nếu tao im lặng thì đâm ra quá hẹp hòi.
Bảo Nhi rối cả lên:
-Giờ... sao?
Tuệ nhún vai:
-Ai... biết! Anh đã bảo không thích thằng đó, nhưng cũng chẳng cấm đoán em như trước đây. Lớn rồi phải thôi bộp chộp đi chớ. Chả lẽ em không biết mình yêu ai à?
Thấy Tuệ dắt xe đi ra, Nhi cuống lên:
-Anh đi đâu vậy?
- Vào xưởng cho mẹ về nghỉ chứ đi đâu!
Nhi nhăn nhó:
-Nhưng em... em phải làm gì đây?
Tuệ lắc đầu:
-Anh không biết, thật đó!
Bảo Nhi ngồi phịch xuống salon. Rồi chạy đến điện thoại cho Minh. Cô được nghe trả lời máy đang nằm ngoài vùng phủ sóng. Anh đi đâu vậy kìa? Bảo Nhi ân hận vô cùng khi lâu nay cô cắt đứt mọi thông tin liên lạc với Minh. Mà dường như anh cũng chẳng hề gọi điện hoặc tìm Nhi ở cổng trường. Chính vì sự im lặng ngột ngạt đó mà Nhi đã rất tin lại càng tin hơn những lời Bích Ly nói. Có một lần, cô đánh bạo điện hỏi thăm Hào: "Phải Minh sắp lấy vợ không?" thì Nhi nhận được câu trả lời: “Chắc là vậy vì sau khi thành công ở một công việc nào đó, người ta thích lên chứcchồng, chức cha”. Vậy mà bây giờ Tuệ lại phân tích, suy luận rồi khẳng định "Không có". Qua phân tích Nhi thấy "Có lý", chồng sắp cưới đâu thể nào phá công việc làm ăn của vợ. Nhưng chuyện đời mà! Cái gì không có thể xảy ra. Tuy nhiên sáng mai Minh sẽ bay sang Canada. Điều đó khẳng định cưới Bích Ly là không thể. Vậy mà!...
Nhi đúng là u mê. Nhấc ống nghe lên, Nhi lại gọi, nhưng điện thoại của Minh vẫn... ngoài tầm phủ sóng. Nhi thất vọng ôm đầu. Nếu không gặp Minh đêm nay, biết đâu chừng mãi mãi anh sẽ ngoài tầm tay của mình? Không chịu nổi sự dày vò, bức rứt, Bảo Nhi quyết định tới nhà Minh, dầu thừa biết lúc này anh không có ở nhà. Đứng dựa vào tường, cô chờ đợi và tự kiểm tra lại những việc đã làm trong thời gian vừa qua. Việc khó khăn đòi hỏi nhiều can đảm nhất là gặp Thưởng để chia tay, cô cũng đã làm xong.
Hôm đó trời mưa. Ngồi trong quán cà phê, nghe những bài nhạc thật buồn, Nhi không biết mở lời thế nào trong khi Thưởng hết sức tình tứ với cô. Sau khi nghe Thưởng đọc thơ ca ngợi mối tình đơn phương của một tác giả trẻ nào đó. Nhi đã dựa vào nội dung bài thơ để bắt qua chuyện của mình Thưởng im lặng nghe, anh trầm lắng hơn khi cô dứt lời. Khi đưa Nhi về đến nhà Thưởng đã nắm tay cô thật lâu:
-Hãy tin rằng lúc nào anh cũng nghĩ tới em.
Kể lại cho Tuệ nghe thái độ của Thưởng, Nhi vẫn cứ thắc mắc sao anh ta dễ bỏ cuộc như thế, trong khi trước kia, Thưởng luôn tuyên bố sẽ theo đuổi cô tới cùng. Tuệ cười ha há và giải thích rằng Thưởng đã bị rớt mặt nạ rồi, bộ mặt thật của hắn có dầy đến cỡ nào cùng không giúp hắn tiếp tục đeo theo Nhi nữa. Nhi biết anh Tuệ cười là cười gượng thế thôi. Chứ anh ấy rất buồn vì bạn thân lừa đảo. Nhi cũng... tội nghiệp ba mình. Dầu ông không nói ra, nhưng trong nhà ai cũng biết tình bạn giữa ba và bác Hướng đã có những vết tì.
Tiếng xe phân khối lớn dừng lại làm Nhi giật mình. Tim cô càng đập mạnh hơn khi Minh bước xuống chạy ào đến bên cô. Giọng anh tràn đầy vui sướng:
-Anh biết sẽ có giây phút này... Nhưng không ngờ là tối nay, trước hiên nhà anh.
Bảo Nhi chớp mắt vì những lời nồng nàn của Minh. Nhưng cô vẫn cong môi lên:
-Anh biết trước em sẽ tìm anh à! Đúng là tự cao, phách lối!
Vừa nói, Nhi vừa quay đi. Minh vội giữ cô lại:
-Đừng như vậy mà Nhi. Anh rất nhớ em...
-Nhớ... nhưng anh không hề tìm em...
Minh im lặng. Anh mở cửa và dịu dàng:
-Vào nhà đi em.
Bảo Nhi ngần ngừ:
-Nghe anh Tuệ nói ngày mai anh đi Canada những hai năm. Em đến để chào anh... Chúc anh lên đường may mắn.
Nhìn xuống chân mình, Nhi nghe giọng như nghẹn lại:
-Giờ em phải về.
Minh hốt hoảng:
-Anh không cho em về! Anh muốn nói với em rất nhiều điều.
Nắm hai tay Nhi, đặt cô ngồi xuống đối diện với mình, Minh hỏi:
-Em có hiểu vì đâu anh không hề tìm em không?
Bảo Nhi mím môi lặng thinh. Minh tự trả lời:
-Anh không muốn gia đình em và cả em xem anh là một gã cơ hội, đã dùng nhiều thủ đoạn để có trái tim em. Sau khi anh nhúng tay vào việc, cơ sở của mẹ em đã ổn định, anh rất vui khi nghĩ rằng mình đã chuộc được phần nào lỗi lầm của ba. Anh muốn bay ngay đến bên em nhưng lòng tự trọng đã giữ chân anh lại.
Thở dài ray rứt Minh nói tiếp:
- Anh đã sai khi đặt mình quá cao, hay quá tự ti khi bị ám ảnh bởi nhừng lời Thưởng tuyên bố : “Bảo Nhi là vợ sắp cưới của tao". Anh thật tình không biết! Trong công việc, anh rất lọc lõi, nhưng trong tình yêu anh cứ như một thằng ngốc học cấp ba ngu ngơ, khù khờ.
Mặt nóng bừng, Bảo Nhi lí nhí:
-Sao lại nói chuyện yêu đương khi anh chỉ có bạn và sự nghiệp thôi?
Minh mỉm cười:
-Em thật tình muốn biết phải không?
Bảo Nhi nhún vai:
-Em vốn tò mò cơ mà!
Minh trầm giọng:
-Đúng là anh đã từng đặt sự nghiệp lên trên mọi thứ và xem tình yêu là vật cản của thành công. Nhưng khi gặp em thì quan niệm đó đã dần dà bị phá vỡ. Vốn là một gã cứng đầu, anh không sao chấp nhận chuyện đó. Anh luôn tự nhủ mình đang buồn nên thích gặp cô bé ấy để đùa vui ngoài ra là... chấm hết. Khi biết em là con của cô Thuỵ, là đối tượng ba anh nhắm cho Mẫn, anh hết sức bối rối. Anh không đủ bãn lĩnh để thừa nhận mình đã yêu, cũng như không thể cho em biết anh là con ông Hiếu.
Bảo Nhi tiếp lời anh:
-Vì không đồng ý với việc bác Hiếu làm, cũng như không thể nói thật việc ấy với em, nên anh đã vịn vào trò đùa của Ngự Bình để... nghỉ chơi với em chứ gì? - Bảo Nhi ấm ức -Bỏ mặc em dưới mưa, bỏ mặc em bệnh suýt chết. Anh ác lắm, anh biết không. Em từng thề sẽ không tha thứ cho anh.
Minh ủ tay Nhi trong tay mình:
-Nhưng vì yêu anh, em đã bỏ lời thề ấy, đúng không?
Bảo Nhi kêu lên:
-Ai bảo là em yêu anh?
Minh tủm tỉm:
- Nếu không yêu, chẳng ai phải thề...
Mặt bất ngờ nghiêm lại, Minh nói:
-Nhưng anh thật đáng trách khi biết em bệnh mà không hề thăm hỏi. Thú thật suốt khoảng thời gian đó anh như người mất hồn, suốt ngày chỉ biết lao vào công việc để tìm quên. Gặp em âu yếm nép bên Thưởng, anh không thể nào chịu đựng nổi. Lần đầu tiên trong đời anh nếm mùi cay đắng vì tình.
Nhi xụ mặt:
-Bộ anh nghĩ ở cạnh Thưởng, em vui lắm sao?
Minh dịu dàng:
-Anh không nghĩ thế, vì khi bên cạnh những cô gái khác, trái tim anh đã cô đơn, càng cô đơn hơn bao giờ hết, cho nên anh hiểu em.
Im lặng một lúc, Minh ngập ngừng:
-Anh thật bất ngờ khi nghe Tuệ nói Bích Ly đến gặp em và tuyên bố vì đã có con sẽ đám cưới với anh.
Bảo Nhi nhấn mạnh:
-Anh phải có gì nên người ta mới dám nói chứ?
Minh cười:
-Nếu anh... có gì, chắc chắc em đã không tới đây.
Bảo Nhi chớp mắt:
-Em tới tiễn anh đi Canada chứ bộ.
- Nghĩa là nếu anh không đi, em nhất định không tới?
Bảo Nhi gật đầu:
-Đúng vậy! Em ngốc lắm phải không? Thường thì người ta tới chào người ở lại, đằng này em đã làm khác. Nếu em không đến thì những lời vừa nói chừng nào anh mới nói?
Minh trầm giọng:
-Anh sẽ nói khi đã giải quyết xong những chuyện rắc rối mà người khác mang đến cho anh. Từ chiều tới giờ, anh ngồi với Bích Ly để nghe cô ấy giải thích. Ly nhận đã bày đặt chuyện để tác động tới em. Xem ra, độc chiêu của Bích Ly có tác dụng mạnh. Suýt nữa anh mất em mà không biết vì sao.
Bảo Nhi ấm ức:
-Ngày mai anh đi rồi, nhưng hình như anh chẳng nghĩ gì tới em?
Nâng cằm Nhi lên, Minh khẽ hỏi:
-Ai bảo với em thế?
Bảo Nhi phụng phịu:
-Tự em nhận thấy. Nếu em không đến, anh đã lẳng lẳng mà đi. Anh đúng là một người máu lạnh.
Minh lại cười, vừa cười anh vừa kéo Nhi sát vào người và cúi xuống. Bảo Nhi hốt hoảng ngước nhìn lên, và như vô tình, môi anh chạm nhẹ vào môi cô. Lúc Nhi còn run rẩy khép mi, Minh lại hôn lên mặt cô, những nụ hôn âu yếm, dịu dàng, vừa hôn anh vừa khe khẽ gọi tên cô. Bảo Nhi bàng hoàng và hoàn toàn bị khuất phục bởi nụ hôn dài mê đắm. Minh nhẹ nhàng đặt lên môi cô với tất cả yêu thương khao khát Nâng gương mặt còn ngẩn ngơ của Nhi trong tay, Minh thì thào:
-Dầu máu lạnh đi chăng nữa, anh cũng biết yêu, và yêu bằng tất cả trái tim. Anh yêu em và rất hạnh phúc khi ôm em trong tay, hôn em như thế này... cô ngốc ạ! Nếu đêm nay em không đến, anh sẽ nói yêu em vào đêm mai, vì thật ra anh không hề đi đâu hết. Tuệ bày ra chuyện để trêu em đấy.
Siết Nhi thật chặt, Minh nói:
-Dầu sao cũng cám ơn Tuệ, ông ta khó chịu thật, nhưng khá tế nhị. Nhờ Tuệ, anh được hôn em sớm hơn dự định.
Bảo Nhi tròn xoe mắt:
-Nói yêu... người ta mà cũng lên kế hoạch nữa à!
Minh tủm tỉm:
-Với anh tất cả đều có kế hoạch. Nhưng kế hoạch được yêu thảo ra bởi trái tim. Trái tim của người máu lạnh thường bị đánh giá khô cằn, chai sạn. Riêng anh thì đã thực hiện kế hoạch yêu rồi sẽ không bao giờ thay đổi.
Hôn nhẹ lên mi Bảo Nhi, Minh hỏi:
-Có ân hận khi yêu một người như anh không?
Nép đầu vào sát ngực Minh. Bảo Nhi lắng nghe nhịp đập tim anh. Không trả lời câu Minh hỏi. Nhi khe khẽ nói:
-Trái tim anh có cùng nhịp đập với trái tim em, bởi vậy dầu nó khô cằn, chai sạn cỡ nào em cũng yêu thương nó đến hết cuộc đời mình...
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...