Sau lần phong ba xuất hiện tại Điện Chính Sự Đại Đường năm Thiên Khải thứ nhất, toàn bộ triều đình không biết có bao nhiêu quan viên sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, suy đoán cho kết cục của mình cùng thượng cấp, trong
Ngự Thư Phòng thiếu niên kia thì hưng phấn nhìn hết đông lại nhìn tây, đứng yên nơi Ngự Hoa Viên, Triều Tiểu Thụ lại dường như không hề cảm thấy chuyện gì, hắn trầm mặc đứng nhìn cái gọi là Hồ lớn kia, mỉm cười nhìn những con cá chép ngũ sắc nhảy khỏi mặt hồ, vượt long môn, rồi hạnh phúc rơi xuống hồ một lần nữa, cảnh chó vẫy đuôi chờ mong thức ăn rồi bỏ đi, chợt thở dài thườn thượt.
Mười mấy năm trước, hắn vào kinh khảo thí Thư viện lại gặp lúc vị hoàng đế kia đang ngao du Trường An lúc then chốt, vài chục năm sau, kẻ mà dưới kiếm hắn là vô số đầu người lại đang đứng lặng người trong màn đêm Trường An như một kẻ qua đường mặc một bộ thanh sam đang suy tư về nhân sinh, về con đường tương lai, trong lòng hắn tự nhiên hiện lên một ít cảm xúc, tự hỏi không biết con đường danh vọng kia có thứ gì mê người, có gì vinh quang? Lòng hắn bây giờ chỉ muốn quay lại đoạn thời gian lúc ban đầu ngày đêm một lòng khổ đọc chữ nghĩa.
Một âm thanh ngọc bội vang lên phá vỡ sự trầm mặc, từ phía xa thiếu nữ xinh đẹp - công chúa mang theo hai cung nữ chậm rãi đi tới. Ánh mắt Lý Ngư rơi lên trên người nam tử trung niên đang mặc một bộ thanh sam đã có chút bạc màu đang đứng nơi hồ, khẽ cười cùng hành lễ, nàng ôn nhu cất tiếng:
- Bái kiến Triều thúc thúc.
Tứ công chúa Đại Đường – Lý Ngư là người được thánh thượng rất sủng ái, dân chúng kính ngưỡng, nàng cho dù gặp Thân vương điện hạ cũng chỉ gọi một tiếng “Vương thúc” mà thôi, cách cư xử thân mật như trên cùng một người nam nhân quả thật chưa từng thấy qua.
- Thảo dân không dám.
Triều Tiểu Thụ nghiêng người nhường đường, mở miệng sợ sệt nói, thần tình trên mặt nhiều hơn nét sợ hãi, thân hình khẽ thẳng dậy, gió từ hồ thổi bay một góc thanh sam, làm gì có một chút cảm giác sợ hãi nào ở đây, chỉ là tăng thêm phần lễ độ, sự tôn kính một chút cảm giác cự nhân ngàn dặm.
Nhìn phản ứng của Triều Tiểu Thụ, hai tay Lý Ngư hơi cứng đờ, hai thị nữ phía sau đột nhiên biến sắc, tuy nhiên chưa kịp đợi hai nàng ta có phản ứng gì thì Lý Ngư đã tiến lên mỉm cười nói:
- Nhớ khi xưa còn bé, phụ hoàng thường để cho thị vệ ôm ta xuất cung chơi đùa, tại sòng bạc, đỗ trường ta có thấy qua thúc thúc vài lần, c điều lúc đó tuổi còn nhỏ nên cũng không để lại nhiều ấn tượng, Triều thúc thúc cũng đã từng bế qua nữ chất, sao hôm nay lại trở nên khách khí như vậy.
- Lời điện hạ thật khiến thảo dân hoang mang, thảo dân hà đức hà năng, không dám tự nhận mình là trưởng bối công chúa.
Triều Tiểu Thụ mỉm cười đáp lại, sắc trời phản chiếu xuống hồ nước sau đó đọng lại trên khuôn mặt anh tuấn không có tới một chút khiêm tốn nào của hắn, chỉ là hắn cố giữ lấy lễ nghi quân thần, cách biệt danh phận khiến hắn không dám bước qua ranh giới.
Lý Ngư càng tam phiên lưỡng thứ (nhiều lần) lấy lòng, Triêu Tiểu Thụ càng không mềm không cứng hồi đáp khiến không khí trên hồ trở nên hơi khẩn trương, thâm chí áp lực, Lý Ngư lẳng lặng nhìn khuôn mặt vị nam tử trung niên trước mặt, nhớ lại biểu hiện phẫn nộ, biểu hiện sự che chở đối với người này của phụ hoàng đêm qua đến nay khiến nàng càng thêm xác định địa vị trọng yếu của người này trong lòng phụ hoàng, phất tay ngăn cản sự tỳ nữ, nàng tiếp tục:
- Ta từ trên thảo nguyên mang về một ít thị vệ man tử, dường như vài ngày trước có người hỏi thăm bọn hắn một ít sự việc, nghe nói người này họ Trần, hình như là là huynh đệ của ngươi?”
Triều Tiểu Thụ trầm mặc đáp: “Hắn là huynh đệ của ta, Trần Thất.”
Nghe câu trả lời, Lý Ngư nở nụ cười, ánh mắt hướng về mặt hồ rộng lớn như biển kia, nhìn dưới nước cá bơi làm rung rinh lá sen hỏi:
- Thiếu niên kia được việc chứ?
- Công chúa điện hạ, ta không dùng hắn, ta chỉ nhờ hắn trợ giúp mà thôi. Là cộng tác chứ không phải lợi dụng.
- Như là cộng tác, vậy hắn cũng trở thành huynh đệ của ngươi sao? – Lý Ngư xoay đầu lại, cau mày hỏi.
Triều Tiểu Thụ chợt nhớ tới câu trả lời của Ninh Khuyết cùng lão bút trai mặt tròn Lý Đích Tiên, hắn tự giễu rồi cười nói
- Dường như có người nhìn thế giới này so với ta còn lạnh lùng hơn.
Hắn nhìn Lý Ngư, đoạn chăm chú nói:
- Điện hạ, hắn không muốn ai biết điều đó, vì vậy kính xin điện hạ thay hắn tuân theo bí mật nhỏ này.
Lý ngư nao nao trong người, đoạn trào phúng nói:
- Tên ngu ngốc kia cho rằng chuyện này có thể giữ kín lâu sao? Mang cái khăn che mặt, đổi chút kiểu tóc là che giấu thân phận của hắn vĩnh viến được sao?
Triều Tiểu Thụ trả lời:
- Hắn đã sắp thi hội khảo, tiến nhập Thư viện, hơn nữa, tại hội khảo lên được tầng thứ hai thì hắn còn sợ ai ám toán nữa.
Lý Ngư chợt nhớt tới đánh giá của lão nhân Lữ Thanh Thần với Ninh Khuyết, hai hàng lông mi nhíu lại nói
- Vì cái gì các ngươi đối với hắn đều đánh giá cao như thế?
- Vì hắn xứng đáng – Triều Tiểu Thụ mỉm cười nói.
Nhớ tới ánh đao tại Bắc Sơn, nhớ tới bóng người hung dữ nhảy vọt từ căn phòng rực lửa, nhớ tới câu chuyện nói ánh lửa ấm áp… Khuôn mặt Lý Ngư bất tri bất giác trở nên nhu hòa, nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng đùa cợt như trước
- Lúc trước ta cho cơ hội nhưng hắn không chịu bắt lấy, ta vốn nghĩ hắn là kẻ xem tiền đồ như gió thoảng mây bay, không ngờ hắn lại ngại mình xuất hiện chưa đủ rực rỡ, không muốn xuất hiện tại thành Trường An này theo cách như vậy.
- Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, hắn cũng là ta mang tới Trường An, thế nên hắn chính là người của ta.
Lý Ngư nửa cười nữa không ( tiếu tự phi tiếu) nhìn qua Triều Tiểu Thụ nói tiếp
- Triều thúc thúc sử dụng người của ta như thế, nên chẳng hỏi ý ta một tiếng?
Từ lời nói thì thấy hai bên vẫn còn rất bài xích, tứ công chúa Lý Ngư đương thời là nữ tử ưu tú nhất, nhưng đối với một người vốn quen xem gió tanh mưa máu Lão Triều mà nói, nàng liền không tính là gì.
Chỉ thấy Triều Tiểu Thụ bật cười lớn nói:
- Nếu như hắn là người của công chúa thì tại sao chỉ vì một cái gian hàng bé tí như thế mà thành ra bộ dạng này? Hơn nữa ta tin tưởng có thể nhìn ra, tên tiểu tử kia vĩnh viễn không trở thành người của ai cả, hắn chỉ vì hắn mà thôi.
Thăm dò không ra, nói chuyện chính sự cũng bế tác, Lý Ngư lâm vào trầm mặc trong phút chốc, phất tay ý bảo cung nữ sau lưng rời đi, nàng sắc mặt ngưng trọng nói
- Triều thúc thúc…
Triều Tiểu Thụ một lần nữa khom người, lặp lại câu nói:
- Thảo dân không dám.
Lý Ngư lăc đầu, đoạn chăm chú nói
- Thiên hạ đều biết, sau hôm nay, Lão Triều Xuân Phong Đình không còn là một tên “thảo dân” được hoàng thượng giấu nữa, cũng không phải là bang chủ của đệ nhất bang Trường An nữa, bất luận là làm thủ lĩnh thị vệ, đại thần, hay dù đưa đi ra ngoài, ngươi chắc chắn cũng trở thành kẻ đứng đầu một phương.
- Lúc ngươi còn là Lão Triều Xuân Phong Đình, những đại thần kia dám dùng lấy danh nghĩa của ta hoặc hoàng hậu nương nương chào mời ngươi, khuất phục ngươi, hiện nay ngươi đã vượt biển mà ra, chẳng lẻ như thế mà ngươi cho rằng ngươi đã đủ lông cánh?
Lý Ngư bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt, ngữ khí chân thành không chút che giấu:
- Hoàng hậu nương nương là người thông minh, ta cũng không phải kẻ ngốc nên chúng ta cũng không làm bất luận điều gì phụ hoàng không muốn, nhưng có một tí sự tình chúng ta vẫn phải nhúng tay vào.
- Ta hy vọng ngươi có thể ủng hộ ta.
- Khi còn bé ngươi có bế qua ta, còn có cả đệ đệ, mẫu thân ta ngươi cũng từng gặp qua, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ngôi vị hoàng đế rơi vào tay kẻ khác, nhẫn tâm nhìn mẫu thân ta tại chốn U Tuyền Minh Giới (âm ty) cõi lòng nhuốm đau thương tan nát sao?
Đại Đường không hề có đoạt vị, ai kế vị tất cả đều do tâm ý của hoàng đế, vị hoàng đế kia nhìn như nhu nhược nhưng thực tế là người cực kỳ thanh tỉnh, hắn sẽ không cho phép thê tử, nữ nhi của mình làm ra những chuyện có hại cho danh dự triều đình, những chuyện vượt qua sự chịu đựng của hắn, nhưng hắn thực sự vẫn muốn nhìn, đến cuối cùng ai mới là người có biểu hiện ưu tú nhất.
Trong suốt chặng đường lịch sử, có rất ít hoàng thất nào cởi mở được như Đại Đường, nhưng Lý Ngư hôm nay lời nói đối với Triều Tiểu Thụ vẫn thể hiện yêu cầu quá mức rõ ràng, quá mức trần trụi không phù hợp nhận thức của những người bình thường đối với những âm mưu chốn cung đình.
Triều Tiểu Thụ trầm mặc hồi lâu, hắn nhìn nàng nói một cách ôn tồn:
- Công chúa điện ha quả thật rất giống mẫu thân người, đều anh tuệ (anh minh, trí tuệ) vô cùng, biết rõ ta là loại người giang hồ thô kệch, bất luận dụ dỗ, thăm dò gì cũng đều khong thể lợi dụng, nhưng ngược lại, đem sử dụng giọng điệu giang hồ lại phù hợp hơn nhiều, nhưng sự tình này vốn thuộc về quyết định của hoàng đế, ta vốn chỉ là một con cá nhỏ trong biển lớn Đại Đường, dù có may mắn hóa lân cũng không thể làm được chuyện gì.
- Triều thúc thúc quá mức khiêm tốn rồi, những năm gần đây, ta chưa bao giờ thấy qua phụ hoàng tin tưởng một người như thế, hơn nữa, năm đó đem ngươi vốn là kẻ kinh tài tuyệt diễm ở thư viện đặt ở cặn đáy đông thành trong nhiều năm như vậy, ta nghĩ đối với thúc, hẳn phụ hoàng cảm thấy cực kỳ áy náy.
Lý Ngư kiên định nhìn hắn nói
- Mấu chốt chính là, thúc dù thế nào cũng là cá trong biển lớn Đại Đường, dù có thành công nhảy lên mặt biển thì cũng phảo một lần nữa rơi xuống biển, một ngày nào đó, ngài vẫn phải lựa chọn hướng để mà đi tiếp.
Lời còn chưa nói xong, Triều Tiểu Thụ đã nở nụ cười tuấn tú bức người, hắn giơ cao cánh tay chỉ về hồ lớn nói:
- Ta dù là một đầu cá nhỏ, nhưng cũng sẽ không thích ở lại trong hồ, mặc dù cái hồ này cũng có thể nói là to lớn, nhưng chung quy nó vẫn là hồ, cho nên, nếu thật sự cần lựa chọn hướng nào để bơi, ta sẽ dứt khoát lựa chọn lên bờ.
Lý Ngư nghiêm túc nói
- Cá lên bờ sẽ chết.
- Nhưng trước khi chết có thể hít thở no nê không khí – Triều Tiểu Thụ cười nói
- Triều thúc thúc kiên trì cho rằng triều đình chỉ là một cái ao, hồ sao? Thúc có thể tìm được cái ao, hồ so với Đại Đường ta càng lớn hơn sao?
- Giang hồ nhìn tuy nhỏ, nhưng lại thoải mái hơn, một cách khách quan, ta thực sự cho rằng thà thân tại giang hồ, cũng không muốn đứng trong triều đình.
Lý Ngư nhíu mày nhìn nam tử thư sinh hào sang vận thanh sam ven hồ kia, nàng chợt phát hiện, chính mình cũng không phải là người có thể hiểu được ngững người trong giang.
- Nhưng giang hồ hiểm ác không ít – Nàng thở dài nói.
- Nhưng giang hồ đủ xa, đủ lớn, cho nên tự do – Triều Tiểu Thụ mỉm cười trả lời
Lý Ngư lắc đầu nói: “Có thứ tự do như thế sao?”
Triều Tiểu Thụ nhìn nàng đầy yêu thương như nhìn tới vãn bối nói
- Không gò bó chính là tự do.
…
…
Tay Ninh Khuyết rất ngứa, đây là do thói quen nhiều năm tạo thành, nó ăn sâu tận cốt tủy, huyết mạch của hắn, căn bản không có cách nào trừ bỏ, chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng đau khổ.
Bên trong Ngự Thư Phòng an tĩnh, vắng lặng, hắn theo cửa ra vào quay trở về bàn học, lại từ bàn học đi tới giá sách, rồi từ giá sách đi tới cửa, ngón tay không ngừng chà sát bên trong tay áo nhưng không cách nào giảm bớt cảm giác ngứa ngáy từ sâu bên trong truyền ra.
Nhìn thấy trên tường mấy tấm bia danh gia, ngứa, nhìn xem bút lông tinh chuẩn vắt ngang, ngứa, ngửi ngửi mùi mực Thần Châu đặc thù, ngứa, sờ lên mép tờ giấy Tuyên Châu bị gấp nhỏ lại càng ngứa, ánh mắt hắn rơi lên bút tích của lão hoàng đế “Thời khắc cá vượt biển (Ngư dược lúc này biển)” năm chữ, hằng càng lúc càng ngứa, càng lúc càng khó có thể chịu đựng.
Làm sao trừ bỏ ngứa? Đáp án chí có chấp bút.
Nhưng trong Ngự Thư Phòng mà động bút lên sách vở của hoàng đế thực sự là một lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn, có thể bị khiển trách nặng, thậm chịu chịu trừng phạt nghiêm trọng…nhưng hắn thật sự rất ngứa.
Lúc Triều Tiểu Thụ đàm luận ở ven hồ lựa chọn “tự do”, thì Ninh Khuyết lúc này đang thống khổ tìm lựa chọn.
- Viết xong rồi tranh thủ phi tang.
Tìm được cái cớ, Ninh Khuyết vui vẻ kêu một tiếng, hắn xông về phía thư án như một tên hảo hán nhào vào đống lớn thịt rượu mà cầm lấy bút, giấy, đoạn đem ngứa ngáy trong nội tâm hóa thành khoái ý, vung tay phát ra ra năm chữ vô cùng tinh tế.
“ Hoa nở nơi thiên đường”
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...