Tướng Dạ

Trong mắt đám cô nương và vị nữ tì được gọi là Tiểu Thảo kia, rõ ràng Ninh Khuyết đang bị cô nương đẫy đà kia làm điên đảo thần hồn, biến thành một chú ngỗng choai ngu ngốc đứng đực một chỗ. Cô nữ tì càng thấy không vui, nàng hằm hằm nhìn cô nương đẫy đà mà vô cùng xinh đẹp đó, nói:

- Thủy Châu Nhi, đây là lời của mợ lớn, lẽ nào cô định cãi lại?

Thủy Châu Nhi đang là cô nương hồng bài của Hồng Tụ Chiêu, dù suốt hai năm nay nàng không hề tham gia cuộc thi chọn hoa khôi nào nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú và da thịt mềm mại mát rượi như nước suối thì đuổi khách đi còn không hết. Tuy vậy, nàng vẫn không có cái gan phản kháng mệnh lệnh của Giản đại gia, nàng hơi đảo tròng mắt rồi cười hì hì bước tới nắm tay Ninh Khuyết: Truyện "Tướng Dạ "

- Nếu là quy củ do mợ lớn đặt ra ta nào dám không nghe, nhưng cậu bé này ta vừa nhìn đã thấy thích rồi, tỷ tỷ thích nhất là được ngắm vẻ xấu hổ dễ thương của trẻ con, nào, cùng đi chơi với tỷ tỷ một lát, nhé?

Ninh Khuyết tất nhiên không phản đối, để mặc nàng kéo tay mình men theo dòng suối xuyên qua khóm hoa đến một tiểu viện, đám cô nương phía sau chỉ xì xào bàn tán chứ không có ý ngăn cản, chỉ có cô nữ tì vẫn hô với theo: Truyện "Tướng Dạ "

- Mợ lớn nói không cô nào được phép tính chuyện “làm ăn” với hắn!

- Hả, có cả chuyện đó sao?


Ninh Khuyết giật mình quay đầu lại hỏi, hắn thầm nghĩ với địa vị của Giản đại gia trong giới buôn gió bán trăng mà truyền lời này ra ngoài thì trong tương lai hết đường kiếm gái trong thanh lâu khắp thành Trường An rồi, biết làm sao bây giờ?

Cô nữ tì Tiểu Thảo đắc ý nhìn hắn, nói:

- Hàm ý của mợ lớn chẳng phải là thế à?

Ninh Khuyết không biết nói gì, trong lòng khâm phục sử sách quả nhiên vẫn viết toàn sự thật, hoàng đế không đáng sợ, thái giám chuyên giả truyền thánh chỉ mới đáng sợ nhất, nghĩ đến sự nghiệp tiến lên đàn ông trong tương lai của mình, hắn chỉ muốn khóc rống lên một trận, nỗi đau khổ này biết bày tỏ cùng ai đây, nhưng dù thế nào trước mắt hắn vẫn phải theo cô nương Thủy Châu Nhi đi chơi cái đã.

Sau khi vào tiểu viện cũng không có câu chuyện ướt át nào xảy ra, Thủy Châu Nhi ngồi khoanh chân trên giường, sai nha hoàn đem trái cây đồ ăn tới rồi vồn vã bắt chuyện với Ninh Khuyết, nàng không hề hỏi tại sao Ninh Khuyết quen Giản đại gia mà chỉ hỏi hắn những sự việc ở biên giới.

Gì chứ loại chuyện này là sở trường của Ninh Khuyết rồi, quán rượu ở Vị Thành, sòng bạc trong quân doanh đều là nơi tôi luyện công phu miệng lưỡi của hắn, là sân đấu cực tốt để rèn bản lĩnh phân tích câu chữ, quan sát sắc mặt. Tối nay, trước đấu Giản đại gia, sau đánh nữ tì, giờ đối mặt kỹ nữ hồng bài của thành Trường An, hắn chưa hề khiếp chiến, vừa ăn trái cây vừa nói thao thao hết sức tự nhiên hệt như ở nhà mình. Truyện "Tướng Dạ "

Nói chuyện phiếm tức là nói toàn chuyện tào lao, lời của Ninh Khuyết cứ vào tai này rồi chui ra bên tai kia Thủy Châu Nhi, đến khi đĩa hạt dưa bị nàng cắn vơi một nửa thì đề tài đã hộc tốc phi ngựa từ Vị Thành về Trường An, nội dung cũng chuyển từ con gái người man có xinh đẹp lắm không quay sang khách hàng của Hồng Tụ Chiêu là những loại người gì, tính tình ai hay ghen tuông nhất, bà vợ của ông nào nhiều máu Hoạn Thư nhất.


Hành vi xoi mói bàn luận về đời tư của khách hàng có lẽ khá vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nhưng nói thật thì ngoài cầm kì thi họa ca vũ, đây là thú giải trí hiếm hoi của các cô nương thanh lâu nên Thủy Châu Nhi vẫn hồn nhiên thao thao bất tuyệt, càng nói càng hăng.

Ninh Khuyết cúi đầu khều khều trái cây trong khay ra bộ chẳng thèm để tâm, lâu lâu lại tùy tiện hỏi một câu đáp một câu, nhưng thực ra đôi tai hắn đang dỏng lên hết cỡ, trong đầu không ngừng sàng lọc những cái tên ngẫu nhiên được nhắc đến, đột nhiên bàn tay của hắn cứng lại.

- Từ trước đến giờ ta thật chưa thấy ai sợ vợ đến thế cả, làm quan tứ phẩm ngũ phẩm mà mỗi lần mò đến thanh lâu chơi bời lại phải cải trang, mà lão vô dụng gần chết, hết xí quách rồi, được mỗi cái miệng, thật không hổ là Ngự Sử đại nhân dùng miệng thép hòa tan thạch nữ...

Không ngờ đường đường cái miệng có gang có thép của Ngự Sử đại nhân lại được đám kỹ nữ đánh giá như vậy, Ninh Khuyết chợt nhớ đến vẻ mặt đầy thỏa mãn của mấy cô hầu thiếp của Trương Di Kỳ ngoài cổng phủ họ Trương, trong đầu tức thì hiện lên cảnh tượng vị Ngự Sử tóc bạc chúi đầu hì hục cả ngày giữa hai chân nàng thiếp phốp pháp, khổ cực vạn phần, hắn suýt nữa phun hết trái cây trong miệng vào Thủy Châu Nhi, miệng ho sặc sụa.

Thủy Châu Nhi nói hết câu mới nhận ra mình lỡ mồm, vốn hi vọng gã thiếu niên này nhỏ tuổi ngây thơ không hiểu ẩn ý trong đó, nhưng thấy phản ứng khoa trương của hắn liền biết là hi vọng hão rồi, nàng cảm thấy hết sức bối rối, giả đò tức giận đấm một cái vào ngực hắn, đỏ mặt nói:

- Ở biên thành hàng ngày các ngươi bàn chuyện thối tha gì mà ngay cả một thằng nhóc như ngươi cũng biết...biết...


Cười đùa thêm một lát nữa thì cô nha hoàn đi tới thì thầm vào tai Thủy Châu Nhi điều gì đó, Ninh Khuyết đưa mắt nhìn ra ngoài thấy trời càng lúc càng tối đen, biết là đến lúc nên về rồi, hắn bèn đứng dậy chân thành thi lễ, nói lời từ biệt.

Thủy Châu Nhi nhếch miệng nghĩ ngợi một lát rồi mò chiếc hộp từ trong chăn ra, lấy một nén bạc đưa cho hắn, vừa cười vừa nói:

- Đây không phải là tiền lì xì gì cả, nhưng ngươi hàn huyên với ta lâu như vậy cũng không thể chỉ trò chuyện phí công, đừng hiểu lầm ý ta, cũng đừng coi khinh ta nhé, không biết tại sao lúc nói chuyện với ngươi ta thấy vui lắm.

Ninh Khuyết thầm nghĩ đó là chuyện tất nhiên rồi, cô nói chuyện với khách làng chơi thì toàn nói phong tình trăng gió, sao có thể thoải mái bằng nửa nằm nửa ngồi trên giường, nói dăm ba câu lại văng tục một câu, nhưng thực ra hắn cũng rất thích Thủy Châu Nhi, thích cách ăn nói hoạt bát, thích khuôn mặt thanh tú, thích thân hình đẫy đà mà mềm mại như nước của nàng nên không từ chối, đưa tay nhận luôn nén bạc rồi nói:

- Tỷ tỷ cứ coi đây là quà gặp mặt cho ta là được rồi.

Nghe vậy, đôi mắt của Thủy Châu Nhi sáng lên, nàng bước tới phía trước kéo luôn hắn vào lòng rồi xoa xoa đầu, vui vẻ nói:

- Tuy không biết tại sao mợ lớn muốn gặp ngươi, nhưng hễ khi nào rỗi rãi nhớ đến chơi với ta nhé.

Nàng làm nghề buôn phấn bán hương còn Ninh Khuyết là người đọc sách, ở tiểu viện trong thanh lâu họ có thể thoải mái ngối đối mặt nói chuyện nhưng đến nơi khác lại là người thuộc hai thế giới khác nhau, nay được hắn gọi hai tiếng tỷ tỷ tất nhiên hết sức hài lòng, nhưng nàng không vồ vập nhận ngay cậu em trai này, nữ giới trong thành Trường An, cho dù là một kỹ nữ cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.


...............................

Trở lại cửa hiệu ở ngõ bốn mươi bảy, Tang Tang chỉ thông báo qua loa chiều nay có hai người khách đến hỏi ông chủ có nhà hay không, Ninh Khuyết cũng không để tâm, hắn sai nàng đun nước rửa chân rồi đi ngủ.

Đèn đã tắt hết, trong nhà tối om như mực, Ninh Khuyết vẫn ôm lấy đôi bàn chân nhỏ nhắn như mọi ngày, trong đầu nhớ lại những điều nhìn thấy nghe thấy ở Hồng Tụ Chiêu, trước nghĩ đến chuyện của Ngự Sử Trương Di Kỳ, sau lại bị hình ảnh khuôn mặt dù hờn dù giận vẫn hết sức xinh đẹp hút hồn của Thủy Châu Nhi choán hết tâm hồn, còn cả thân hình non mềm dịu mát như nước suối, nhất là khi hắn bị nàng kéo vào trong lòng, cảm giác khuôn mặt tiếp xúc với một khối đầy đặn co giãn thoang thoảng hương thơm cứ đọng lại không cách nào xua đi được.

Nghĩ đến đây, Ninh Khuyết bỗng thấy nóng bức khác thường, nhớ đến đôi chân Tang Tang trong lòng lại càng nóng hơn, mà khi đầu gối đụng vào cái nơi hiện nay còn gầy gò nhỏ nhắn nhưng sau này chắc chắn sẽ đầy đặn tròn căng, trong chăn bỗng biến thành nóng như có lửa.

Con người sẽ phải lớn lên, phải trưởng thành, nếu cứ giữ nguyên tình trạng hiện nay thì thật không ổn, hỏng bét mất, Ninh Khuyết xốc chăn ngồi dậy, nhìn cô bé bị hắn đánh thức theo, vừa cười vừa nói:

- Trường An ấm sớm hơn so với biên giới, xem ra sắp phải chia giường ngủ rồi.

Tang Tang dụi mắt, ậm ừ trả lời:

- Chắc ở đây không có giường lò nên ta thấy còn lạnh hơn hồi ở nhà cũ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui