Quan viên Ngự Sử đài phẩm hàm không cao nhưng quyền lực lại không nhỏ, trong hệ thống quan lại của đế quốc, ngự sử theo hầu hàm lục phẩm có thể coi là nhân vật quan trọng nên nơi ăn chốn ở của họ đều được canh phòng hết sức nghiêm ngặt, bất kể lúc ở nha môn hay khi về phủ đệ đều có không ít hộ vệ theo bên người. Một gã thiếu niên nghèo làm nghề bán chữ kiếm ăn qua ngày lại muốn lập mưu giết một vị ngự sử ngay giữa kinh thành Trường An của đế quốc Đại Đường, nghe thật quá viển vông, hơn nữa còn là kiểu viển vông điển hình của những vị anh-hùng-thiếu-i-ốt trong truyện Đông Phương huyễn huyễn. Truyện "Tướng Dạ "
Nhưng Ninh Khuyết căn bản không thèm nghĩ đến việc làm thế nào để giết đối phương, trong mắt hắn, giết người là loại chuyện đơn giản nhất trên đời, hành trình cuộc sống của hắn bắt đầu bằng một trận mưu sát, sau đó từ Mân Sơn đến biên giới, từ thảo nguyên đến đường Bắc Sơn, dưới lưỡi đao mũi tên của hắn đã dính không biết bao nhiêu là máu người và máu thú hoang. Truyện "Tướng Dạ "
Lúc này, hắn chỉ quan tâm một chuyện, làm thế nào để giết chết ngự sử Trương Di Kỳ mà không bị phát hiện, dẫu hết sức tin tưởng vào nghệ thuật giết người của mình nhưng nghĩ đến nha môn lo việc trị an cho cả đế quốc Đại Đường hùng mạnh, nghĩ đến những bậc cao thủ sâu không lường được trong thành Trường An, Ninh Khuyết biết nếu sau khi ra tay không thể trốn thoát ngay thì chỉ có kết quả nối bước nạn nhân đi uống canh Mạnh Bà miễn phí.
Trên tấm giấy dầu, tư liệu về Trương Di Kỳ rất ít, chúng không có nhiều tác dụng với kế hoạch của Ninh Khuyết, ngoại trừ một chi tiết: Trương ngự sử ngoài mặt hết sức đứng đắn nghiêm túc nhưng thực ra lại mắc bệnh háo sắc vô cùng trầm trọng, lão thường xuyên lén lút mò tới những chốn gió trăng, nhân hiềm nỗi nhà có bà vợ sư tử cái, mặt phải trét kín thanh danh của ngự sử nên mỗi lần đi mua vui đều rất cẩn thận, Trác Nhĩ dẫu sao cũng chỉ là gián điệp cấp thấp nhất của bộ quân nên mãi vẫn không tra được vị ngự sử này thường đến thanh lâu nhà ai chơi đùa. Truyện "Tướng Dạ "
- Trong thành Trường An có nhiều thanh lâu như vậy, lão sẽ đến nhà nào nhỉ?
Ninh Khuyết nhăn nhó mặt mày suy nghĩ, ý định theo dõi đối phương vừa nảy ra đã bị phủ quyết không thương tiếc, nếu gián điệp chuyên nghiệp của bộ quân còn không tìm được cái ổ sung sướng của Trương Di Kỳ bằng phương pháp này thì nhất định lão có cách riêng để tránh tai mắt người đời. Mặt khác, lão bá tánh nhàn rỗi la cà trong các quán trà hàng rượu thường không quá để ý đến mấy thú vui riêng tư của tầng lớp quan lại nên hắn rất khó thu được tin tức có ích từ chốn vỉa hè, mọi chuyện dường như đang trở nên phức tạp.
Chống cằm ngây ngẩn nhìn bầu trời trong xanh sau cơn mưa hồi lâu, Ninh Khuyết bỗng đứng bật dậy.
Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên thông suốt, hóa ra chuyện này và chuyện săn thú giữa Mân Sơn, đốn củi trên thảo nguyên chẳng khác gì nhau, nếu muốn biết hang ổ loài gấu hay đám mã tặc ở đâu mà lão thợ săn hay vị tướng quân lại không cung cấp bản đồ, vậy cách duy nhất ngươi có thể làm là dùng chính đôi chân mình đi vào Mân Sơn, đi tới thảo nguyên, quan sát vết trầy xước trên thân cây, tìm kiếm vết nước tiểu, vết phân trên cỏ, tìm vết tro tàn, vết bếp lửa bị vùi trong đất.
Hắn là thợ săn giỏi, là người đốn củi xuất sắc, từ những chi tiết đó hắn có thể phán đoán gần như chính xác con gấu kia trốn trong hang động nào, có bị thương hay không, đám mã tặc kia có bao nhiêu người, đã rời khỏi hồ Sơ Bích hay chưa, vậy nên Ninh Khuyết tin rằng mình nhất định có thể đoán được thói quen cuộc sống của một ngự sử Đại Đường thông qua những chi tiết mà hắn quan sát thấy, từ đó tìm ra phương pháp giết lão một cách im hơi lặng tiếng. Lúc này, việc hắn cần phải làm chỉ có một: vào thành Trường An.
- Ta muốn đi dạo một lúc. - Ninh Khuyết vặn lưng, báo cho Tang Tang một câu rồi bước ra luôn.
Tang Tang chạy theo tới cửa, hỏi:
- Ngươi định đi đâu? Có cần ta đi cùng không?
Ninh Khuyết biết nàng lo lắng điều gì, hắn cười, đáp:
- Có vài chỗ ngươi không nên đi cùng đâu.
...............................
Bước đi dưới ánh nắng mát dịu, tâm trạng Ninh Khuyết dần vui lên, hắn cố tình quên đi hình ảnh máu me giữa cơn mưa xuân ấy, tự biến mình thành một chàng thư sinh trẻ đi học xa nhà tung tăng khắp chốn, đầu tiên hắn tới hiệu sách trả lại mấy cuốn đã xem xong, sau cứ lượn đi lượn lại giữa Ngự Sử đài và phủ họ Trương.
Kế đó, hắn tìm một bóng cây liễu, đứng cạnh quầy hàng rong bán kẹo hồ lô đường, chăm chú quan sát vị ngự sử đại nhân mặt mày vuông vắn, trông không giận mà uy đang rời khỏi Ngự Sử đài về phủ, nhìn đám tùy tùng cao lớn mạnh mẽ xung quanh lão, nhìn binh lính trị an kỉ luật nghiêm ngặt đứng rải rác bên đường, nhìn những kị binh Vũ Lâm quân dũng mãnh thỉnh thoảng phi ngựa như bay qua mặt, hắn càng khẳng định không thể dùng kế hoạch giết người ngay bên đường hết sức lỗ mãng kia được.
Suốt một ngày nhìn ngó không có kết quả gì, đến sẩm tối, cửa lớn phủ họ Trương mở rộng, dường như ngự sử đại nhân sắp tới dự buổi yến tiệc chiêu đãi của người nào đó, ngự sử phu nhân và mấy người phụ nữ ăn mặc theo kiểu hầu thiếp ra khỏi phủ đưa tiễn, người dân hai bên đường không ngừng chỉ trỏ bàn tán giọng hâm mộ, Ninh Khuyết đang ngồi uống trà trong một quán nhỏ gần đó chợt chú ý đến một chi tiết, trừ vị phu nhân mặt mũi lạnh lùng vóc người có vẻ mảnh khảnh ra, mấy người thiếp kia ai nấy đều hết sức đẫy đà.
Quan niệm thẩm mĩ của đàn ông đối với phụ nữ trước nay không biểu hiện qua người vợ cả của anh ta mà biểu hiện qua vợ bé hoặc tình nhân, lý do cưới vợ cả chủ yếu vì quyền thế hoặc tiền bạc, tất nhiên có trường hợp vì tình yêu, xác suất chỉ hơi nhỏ quá một tý thôi, mà mục đích họ cưới vợ bé hoặc nuôi tình nhân thì hết sức đơn giản, hoàn toàn để thể hiện và thỏa mãn thú tính.
- Hóa ra là khoái thế loại bé bự. - Ninh Khuyết ngắm đàn chim cánh cụt đứng sau chủ mẫu vẻ ngoan ngoãn nhưng mắt thỉnh thoảng lại ánh lên nét gian giảo đắc ý, hắn cười thầm trong bụng.
Theo sau cỗ kiệu của ngự sử đại nhân ra đường lớn, nhìn cỗ kiệu đó đi vào tòa phủ đệ nguy nga đồ sộ của thân vương, Ninh Khuyết lẳng lặng quan sát một lúc rồi xoay người đi tới một chỗ đông đúc, hắn kéo một người có vẻ đang rỗi rãi lại, hỏi:
- Người anh em, có thể cho ta biết trong thành Trường An mình thanh lâu nào nổi tiếng về cô nương đẫy đà không?
Câu hỏi rất ngớ ngẩn nhưng sau khi thò ra một khối bạc nhỏ thì câu trả lời nhận được không bao giờ là ngớ ngẩn cả, trong mắt người kia, Ninh Khuyết tức thì biến thành một gã thư sinh quê mùa ngơ ngác nhưng có tiền vừa tới kinh thành, sau một hai câu nói đùa nhạt thếch liền tỏ ra cực kì có đạo đức nghề nghiệp, gã vung vẩy ấm trà giới thiệu với Ninh Khuyết một cách hết sức tỉ mỉ về nghề chơi trăng gió trong thành Trường An.
Nghe những cái tên còn phức tạp bay bướm hơn cả đề ôn chính thức vào thư viện cứ tuôn ra ầm ầm, Ninh Khuyết gãi gãi tai cười khổ, nói:
- Nhiều quá, thế những nhà nào sang trọng nhất, hơn nữa hoàn cảnh phải tương đối yên tĩnh?
.....................................
Cầm theo địa chỉ của mấy thanh lâu trứ danh, Ninh Khuyết mày mò tìm kiếm khắp thành Trường An dưới ánh đèn đuốc sáng rực, có nơi hắn hơi ngập ngừng quan sát, có nơi hắn vừa liếc mắt đã đi ngay, chỉ cần nhìn bề ngoài và hoàn cảnh xung quanh đã biết vị ngự sử đại nhân không thể là khách quen ở đó, đây là thứ trực giác thuần túy của người thợ săn.
Nhưng hắn cũng có vấn đề của mình, hắn chưa từng có kinh nghiệm “đi săn” ở những nơi thế này, bị đám móng rùa canh cửa ân cần mời mọc mà không thể đi vào, Ninh Khuyết không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, đến lúc trên danh sách chỉ còn lại bốn thanh lâu cuối cùng hắn mới nhận ra loại biện pháp này của mình thật là ngu ngốc, thật quá sức ngu ngốc.
Trong thành Trường An có vô số thanh lâu, hoàn cảnh thanh tĩnh, điều kiện sang trọng cũng không ít, mà nhà nào chả có vài cô nương hồng bài thân thể đẫy đà? Làm thế này khác gì thợ săn mù đi lung tung trong núi tìm gấu, liệu có bao nhiêu cơ hội đụng phải?
Hắn đứng ngẩn người bên ngoài một tòa thanh lâu một lúc lâu rồi bực tức xoay người định đi, nhưng đúng lúc ấy, phía sau lưng bỗng vang lên âm thanh nghe như tiếng chuông bạc, tiếng cười lảnh lót vang vọng rất xa, thu hút vô số ánh mắt người trên đường.
Ninh Khuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tòa thanh lâu nọ ánh đèn mờ mờ ảo ảo, đám cô nương lười nhác tựa lên lan can nói cười ầm ĩ, áo đỏ phất phơ khắp lầu như bươm bướm, dường như họ đang cười nhạo gã thiếu niên mặt mỏng không đủ can đảm bước vào.
- Thật là ức hiếp người ta quá đáng!
Hắn sờ nắn túi bạc nặng trịch giấu trong ống tay áo, nhìn những cô kĩ nữ xinh đẹp con mắt lúng liếng cứ khanh khách cười trên kia, Ninh Khuyết nghiến răng, ngẩng đầu ưỡn ngực, phất vạt áo, hừng hực khí thế bước lên thời đại mới của bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...