Đoàn xe ngựa lại bắt đầu rời khỏi ven rừng.
Bây giờ, ngựa khỏe, người cũng không còn mệt nữa, nhưng vẫn còn có những kẻ hãy còn nghe mệt nhọc.
Nhiều hơn hết phải kể Đỗ Nghị và Kỷ Tử Tinh.
Chuyện có mặt của Phí Mộ Thư trong đám đã làm cho họ nơm nớp không yên.
Kỷ Tử Tinh, với ngoại hiệu “Lãnh Diện Ương Thần”, từ khi chưa đầu nhập quan trường, hắn đã nổi tiếng nhứt nhì trong giới hắc đạo giang hồ, hắn nổi tiếng nhờ vào thủ đoạn giết người không chớp mắt của hắn.
“Lãnh Diện Ương Thần”, một ác thần mà còn “mặt lạnh như tiền”, bao nhiêu đó đủ biết con người của hắn không như một thuộc hạ thường như người ta đã thấy.
Thế nhưng trong trường hợp này, trong trường hợp có “Tướng Cướp Liêu Đông” có mặt trong đoàn, hắn lại rất biết nghe lời Đỗ Nghị đẻ tránh lãng ra xa, không xáp lại gần tên... tù vượt ngục.
Nhưng Đỗ Nghị thì lại khác, hắn đã “lỡ” quen với Phí Mộ Thư, thêm vào đó, nhiệm vụ cầu thân mang nặng trong mình, hắn phải là kẻ sát một bên, dầu hắn có ngàn cách đi nữa, hắn cũng không làm sao tránh được.
Cố nhiên, đi sát bên mình của người bạn “chí thân” nhưng tâm thần hắn không làm sao có thể ung dung tự toại.
Khi đoàn người vừa qua khỏi Trạm “Gà Gáy” thì Đỗ Nghị cho ngựa kề sát lại và thấp giọng :
- Phí huynh nè, chẳng hay chuyện thượng Kinh này...
Phí Độc Hành chận đáp :
- Tôi vốn ngưỡng mộ sự náo nhiệt ở Kinh sư, nhưng không có dịp, nay muốn đến dạo chơi một chuyến.
Đỗ Nghị sốt sắng :
- A... tưởng gì chớ chuyện đó thì có khó chi, huynh đệ đây vốn là thổ địa tại Bắc Kinh, chuyến này xin Phí huynh cho đệ được cái vinh hạnh là làm hướng đạo cho Phí huynh một chuyến. Đệ làm hướng đạo thì nhứt dịnh Phí huynh sẽ hoàn toàn thỏa mãn...
Ngưng một chút hắn bồi thêm :
- Chắc Phí huynh có nghe cái hẻm danh tiếng của Bắc Kinh thành rồi chớ, so với hẻm “Móng Ngựa” của Trương Gia Khẩu thì hơn thập bội. Vào đó rồi thì khỏi chỗ chê.
Phí Độc Hành cười :
- Tôi mong mỏi đã lâu, chỉ nghe không mà đã ngứa ngáy tay chân, chuyến này không nếm cho hết là nhứt định không về. Thật không dám dấu gì Đỗ huynh, chuyến đi này hơn phân nửa là vì chuyện đó.
Đỗ Nghị gật đầu :
- Đúng rồi, bây giờ đệ chỉ nói có một phần thôi, đến lúc đó Phí huynh sẽ thấy, đến Bắc Kinh mà không đến cái hẻm đó thì coi như chưa từng đến Bắc Kinh đó nghe.
Phí huynh có biết tên cái hẻm danh tiếng đó rồi chớ? Hồi trước người ta gọi là “Bát Đại Hồ Đông”, nhưng sau này cách nay không bao lâu, giân ăn chơi ở đó gọi là hẻm “Thần Tiên”, tự nhiên trong hẻm còn có nhiều “xóm”, phải là thổ địa thì mới có thể đi trúng ổ ngon.
Phí Độc Hành cười :
- Còn một đoạn đường dài mới đến Kinh sư mà Đỗ huynh cho “hửi” hơi trước như thế là ác đó nghe.
Đỗ Nghị cười ha hả :
- Không sao, không lâu lắm đâu, cố nhịn mệt một lúc nữa là sẽ thỏa thuê mà!
Gã râu ria đi cách đó vội chen vào :
- Đỗ gia, xin Đỗ gia đừng quên tôi nghe, lúc đến rồi cho tôi ké theo với, mê quá!
Đỗ Nghị mỉm cười :
- Tự nhiên, anh em cả mà...
Gã râu quai nón cười theo :
- Đỗ gia nè, cái hàm râu mọc “hoang” của tôi vậy mà hữu dụng lắm đó nghe, đụng tới các em là mọc ốc lên liền.
Đỗ Nghị đâu có thì giờ nghe những lời thô tục của hắn, vì tâm trí đang bận lo về...
Tướng Cướp Liêu Đông :
- Chẳng hay chuyến này Phí huynh định ở lại Kinh sư bao lâu hè?
Phí Độc Hành đáp :
- Chắc cũng không lâu lắm, chỉ độ năm ba ngày thôi.
Đỗ Nghị nhướng mắt :
- Năm ba ngày! Năm ba ngày thì làm cái giống gì? Lần đi thì khó, phải lâu lâu mới đã chớ.
Phí Độc Hành cười :
- Chơi thì biết bao nhiêu ngày mới gọi là đã, chỉ tiếc vì tại Liêu Đông đang có việc cần, nó là chén cơm của tôi không thể làm bể được.
Đỗ Nghị hỏi :
- Chuyện gì tại Liêu Đông?
Phí Độc Hành cười :
- Nói ra Đỗ huynh đừng cười, cở này tìm việc khó khăn quá, có một phú hộ tại Liêu Đông muốn mướn đệ làm hộ vệ.
Đỗ Nghị “à” một tiếng khá dài :
- Tưởng gì chớ chuyện đó thì... À, Phí huynh nè, laọi của mình mà chỉ làm hộ vệ viên cho một phú hào thì “yếu” quá! Cái gì thì không biết chớ tài sức của Phí huynh mà đi làm hộ vệ cho một phú hào tầm thường thì quả là đáng tiếc. Bằng vào con người như Phí huynh, tại Bắc Kinh này kiếm việc đâu phải là chuyện khó? Ở đây đất rộng người đông, công việc gì không biết chớ nhứt định phải là hơn chuyện hộ vệ viên của Phí huynh rất nhiều...
Phí Độc Hành mỉm cười :
- Đa tạ Đỗ huynh, công việc ở Liêu Đông cũng nhờ bằng hữu giới thiệu, cho nên đệ rất khó mà từ chối.
Đỗ Nghị cau mặt :
- Sao lại phải có chuyện giới thiệu?
Phí Độc Hành đáp :
- Vì người đó cũng là bằng hữu của người bạn tôi, chuyện giới thiệu nhằm làm lợi cho cả hai, vì thế từ chối là chuyện mất lòng.
Đỗ Nghị trầm ngâm :
- Lại có chuyện lằng nhằng như thế nữa sao?
Phí Độc Hành đáp :
- Quả thật chuyện có phần phức tạp, đệ đâu có dối Đỗ huynh làm chi.
Đỗ Nghị làm thinh một chút rồi nói :
- Thật ra thì đệ không phải nhiều chuyện, nhưng cái vị bằng hữu của Phí huynh cũng... thật thì thôi, tại làm sao lại giới thiệu bạn mình đi làm một chuyện hạ mình như thế?
Phí Độc Hành cười :
- Đỗ huynh thương mà nói thế chớ thật ra thì đệ tài sức cũng chẳng có gì, công việc đó kể cũng là vừa, vả lại mình làm mướn kiếm cơm thì đâu lại đi chọn cho đắc ý được.
Đỗ Nghị lắc đầu :
- Phí huynh khách sáo với đệ đó, làm như đệ chưa thấy thân thủ của Phí huynh hay sao?
Phí Độc Hành mỉm cười :
- Thân thủ chi đâu, đệ đã nói với Đỗ huynh rồi, tay chân của đệ đúng ra chỉ để dùng làm ruộng thôi.
Gã đại hán có bộ râu ria thúc ngựa lướt tới chen hỏi :
- Chẳng hay trước đây Phí huynh xuất thân từ cánh nào he?
Phí Độc Hành đáp :
- Thật thì đâu có cánh nào? Ở nhà buôn bán lỗ lã, học hành cũng không xong, thêm nỗi không muốn ôm bàn toán ngồi ở quầy tiền, cũng không muốn ở không nhờ vã thiên hạ thành ra lang bang cùng khắp, nhưng rốt cuộc cũng không có được chỗ đứng vững vàng.
Gã râu ria cười, giọng cười của hắn hàm ẩn miệt khinh :
- Thảo nào mà trên nẻo giang hồ ta lại không hề biết qua ông bạn.
Đúng là thứ ếch nằm đáy giếng.
Hắn nghĩ tên này chắc là hạng vô danh tiểu tốt, những chỗ mà hắn đến nhứt định không thể có mấy hạng tầm thường như thế.
Phí Độc Hành không biết có chú ý đến câu nói của hắn hay không nhưng riêng Đỗ Nghị thì đâm hoảng, hắn lừ mắt cho gã có râu quai nón, nhưng tên này lại không hội ý, cứ nói oang oang :
- Ta mà như ông bạn thì chẳng thà cứ rút đầu trong nhà chớ không thể ló ra, ông bạn chưa xông xáo nhiều nên chưa biết chuyện giang hồ, chén cơm trong giang hồ đâu phải là thứ dễ ăn, chỉ cần dẫm chân lên mảnh đất giang hồ là nhứt định phải có chuyện phiền hà, không rủ xương nơi thảo dã thì cũng sứt tay lọi cẳng, nếu không có bản lãnh phòng thân thì tốt hơn hết là đi phát cỏ vườn cho thiên hạ là ổn nhứt.
Phí Độc Hành hỏi giọng lơ đãng :
- Trong giang hồ khó khăn đến thế hay sao?
Gã có râu ria cười :
- Bọn ta có mặt tại đây đều là những kẻ mòn gót giang hồ, ngươi cứ hỏi thử xem, đâu phải dễ mà ham?
Phí Độc Hành hỏi :
- Nhưng nếu tôi không chọc ghẹo ai thì thôi chớ?
Gã râu ria cười ha hả :
- Giỡn hoài, đâu phải không chọc ai mà được yên thân? Trừ phi giỏi nhịn đói nằm khoanh như chó ngoài đường thì họa may, chớ còn ăn cơm là còn khó, cơm trong giang hồ là máu mà bạn, không giết nổi người thì người cứa cổ mình, đâu có phải chuyện đùa mà đèo bồng cho uổng mạng.
Phí Độc Hành nhướng mắt :
- Nếu như thế thì còn gì là đạo nghĩa?
Gã râu ria nhún vai :
- Giang hồ là như thế đó, khôn sống mỏng chết, mạnh được yếu thua. Đạo nghĩa hả? Cái con khỉ, kẻ nào mạnh, thế lực đông, lời chửi của họ cũng là “đạo nghĩa”, biết chưa bạn?
Phí Độc Hành thở ra :
- Giá như sớm biết giang hồ là chỗ mạnh hiếp yếu, không công bằng, không đạo nghĩa, nếu biết họ là kẻ sát nhân tàn độc như thế thì tôi cam phận ở nhà buôn bán làm ăn cho được yên thân!
Gã râu ria lại nhún vai :
- Bây giờ muốn quay về cũng đâu phải là muộn? Chưa mất miếng da nào mà.
Phí Độc Hành nói :
- Thôi thì cũng cứ đến Kinh sư một bận rồi hẳn hay, chẳng lẽ đi không rồi lại trở về không, phải viếng hẻm “Thần Tiên” một bận cho đã rồi hẳn quay về.
Bây giờ thì Đỗ Nghị đã toát mồ hôi.
Cho đến lúc nghe giọng điệu đùa cợt của Phí Độc Hành hắn mới tạm yên lòng.
Hắn nhìn gã râu ria, nhìn thái độ vênh vênh tự đắc củ hắn, Đỗ Nghị bắt tức cười nhưng hắn cố nín làm như không nghe thấy.
Là con người biết người biết ta, không dám ghẹo chọc Phí Độc Hành, nhưng đồng thời Đỗ Nghị cũng không dám ghẹo tới đám Hắc đạo liều mạng như Kỷ Tử Tinh và những bạn bè của chúng.
Bây giờ, trên thực tế hắn vẫn là “Đỗ gia”, vẫn là cấp trên của chúng, nhưng chẳng qua đó là vì chúng nhắm vào cái lợi, chớ thật sự thì chúng cũng không xem hắn vào đâu.
Tất cả đã vì cái lợi nên phải nương nhau, dựa vào nhau để sống thế thôi.
Hắn liếc nhẹ gã râu ria và bỗng thót ruột, vì hắn nghe câu nói của Phí Độc Hành :
- Đại huynh nè, đã từng ngang dọc giang hồ bao nhiêu năm nay, chắc sở học của huynh cao lắm?
Không biết gã râu ria nghe được cái hậu ý trong câu hỏi hay không, hoặc giả hắn cũng có biết nhưng hắn coi thường, hắn nghiêng đầu qua phía Phí Độc Hành, cặp chân mày rậm của hắn nhướng lên hạ xuống :
- Tự nhiên, nếu không thế thì làm sao sống đến ngày nay được.
Đỗ Nghị lại thêm lên ruột, hắn nhìn lén Phí Độc Hành, nhưng hắn không thấy phản ứng nào cả. Dưới vành nón rộng những gì bí ẩn chưa chịu ló ra ngoài.
Câu chuyện “thăm dò” Phí Độc Hành coi như không kết quả, bây giờ gã râu ria xía vô cũng không thêm được ánh sáng nào.
Nỗi lo lắng của Đỗ Nghị lại gia tăng.
* * * * *
Mặt trời ngã về tây.
Bây giờ trên đầu không còn nóng nữa, những ngọn gió thoáng qua đã nghe hơi lạnh.
Không khí ảnh hưởng quả thật nhiều, người bây giờ không còn mệt nhọc mà vó ngựa nghe cũng đã nhẹ nhàng hơn.
Kỷ Tử Tinh vẫn lãng xa, không dám len chân gần Phí Độc Hành, chỉ một mình hắn, nếu không vượt lên phía trước thì cũng tụt lại đàng sau chớ nhứt định không chịu đi chung trong bọn.
Lão già họ Đào đã ra lịnh, nhân cơ hội trời mát phải cố đi luôn, tất cả đều dùng lương khô và bầu nước trên yên, phải đến Cư Dung Quan mới được dừng lại nghỉ.
Và cũng phải đến canh hai mới thấy ánh đèn, nhưng đến tận Cư Dung Quan thì trống canh đã điểm sang ba.
Sắp sửa vào thành, thình lình gã đánh xe ghì cương lại, hắn vùng văng tục :
- Mẹ, hết chỗ rồi sao, lại chôn cha nó giữa đường như thế này, may mà mắt sáng nếu không là đã càn mẹ nó lên rồi.
Hắn nhảy xuống xe đi bộ về phía trước, mấy tên kỵ sĩ cũng lướt theo lên.
Cách đó một khoảng, ngay giữa đường có một đống đen như cái mả.
Nhờ vào ánh sao mập mờ, họ thấy rõ đó là một đống đá, trên đống đá có cắm một nhánh cây, đầu cây có mảnh vải trắng phất phơ giống như một lá cờ.
Gã đánh xe bước nhanh tới đưa tay...
Đỗ Nghị quát lớn :
- Khoan!
Gã đánh xe hết hồn thu tay lại.
Đỗ Nghị thúc ngựa tới gần bên kéo vai gã đánh xe và gắt :
- Vợ con đang đợi ở nhà, bộ ngươi không muốn sống nữa chắc.
Gã đánh xe dáo dác :
- Đỗ gia, chuyện gì thế?
Đỗ Nghị quay lại trước xe, giọng hắn có vẻ trầm trọng :
- Lão gia, đây là dấu hiệu chạm mặt cừu nhân của giới hắc đạo giang hồ.
Lão họ Đào gặn lại :
- Nếu quả có chuyện của họ thì ăn thua gì đến mình?
Gã đánh xe nghe tiếng “chạm mặt cừu nhân” của hắc đạo là tái mặt thối lui, mắt hắn láo liêng y như chuẩn bị sẵn đường để rút!
Lão họ Đào hỏi tiếp :
- Có biết bọn nào không?
Đỗ Nghị đáp :
- Chưa rõ, xin để thuộchạ xem kỹ lại.
Hắn quay qua bọn Kỷ Tử Tinh căn dặn :
- Các vị chắc đã thừa biết chuyện này rồi, chưa biết tại sao nhưng tốt hơn hết là nên chuẩn bị.
Không ai lên tiếng, chỉ có gã râu ria thình lình thúc ngựa trờ tới trước, với tay nhổ nhánh cây có tấm vải trắng bẻ làm hai đoạn.
Từ trong lùm bụi um tùm cách vệ đường chừng năm sáu trượng vụt có giọng nói lạnh băng băng :
- Khá lắm, đúng là hảo hán, bằng hữu, sẽ gặp lại nhau phía trong thành.
Một bóng đen bắn lên sau câu nói, bắn thẳng vào cửa thành và mất hút.
Gã đánh xe phải run khan.
Gã râu ria quay ngựa lại :
- Lão gia, chúng không gọi đích danh Triển Sâm, nhưng lời lẽ rõ ràng nhắm vào thuộc hạ, chuyện này xin để thuộc hạ tự lo, nhứt định chúng không động đến người nào khác nữa đâu.
Đỗ Nghị cau mặt :
- Sao lại nói như thế, lão Triển. Giá như chúng kiếm trong trường hợp khách thì có thể không ai can thiệp, chớ hiện tại thì không được, hiện tại chúng ta là người của Đào lão gia, chúng kiếm ai là tất cả phải có phần.
Triển Sâm trừng mắt nhìn vào cửa thành, nhưng hắn làm thinh.
Đỗ Nghị khoác tay :
- Lão Triển cứ lui lại đằng sau, lão Lưu đánh xe đi tới, nhớ vòng qua một bên để tránh đống đá đó, mọi việc có ta lo liệu.
Gã họ Lưu lập cập bò lên xe, tay cương của hắn bắt đầu thận trọng.
Cỗ xe vòng qua đống đá và chầm chậm tiến vào cửa thành.
Đỗ Nghị bám sát một bên Triển Sâm, hắn cho ba tên nữa dàn hình cánh cung hộ vệ.
Phí Độc Hành coi như vô sự, hắn thong dong thúc ngựa đi theo.
Triển Sâm lên tiếng :
- Đỗ gia, làm phiền Đỗ gia như thế này thật...
Đỗ Nghị chận nói :
- Không riêng một ai, bọn ta cùng theo Đào lão gia là phải lo chung như thế.
Kỷ Tử Tinh vụt nói :
- Lão Triển hãy ít lời một chút, nếu không phải cùng theo hầu hạ Đào lão gia thì ta cũng không thèm can thiệp.
Triển Sâm xạm mặt :
- Tử Tinh, ta không phải là kẻ khiếp nhược đâu, chuyện này đối với ta tầm thường lắm, ta nhứt định không để ngươi động móng tay đâu.
Kỷ Tử Tinh chận tay lên yên ngựa, giọng hắn trầm trầm :
- Triển Sâm, chắc ngươi đã biết như thế nào là lợi hại chớ?
Triển Sâm cự lại :
- Không cần biết, sao?
Đỗ Nghị thúc ngựa tới giữa hai người, quát lớn :
- Các ngươi định làm gì thế? Địch đang chờ trước mặt, cùng bọn bay muốn đánh nhau, nên nhớ tất cả đang theo Đào lão gia, cái tật ẩu đả đó phải chừa, nghe chưa?
Một tên mặc áo xanh trong bọn chen vào :
- Đã sắp vào cửa thành, hãy cẩn thận.
Đỗ Nghị thúc ngựa lại gần Phí Độc Hành và thấp giọng :
- Phí huynh, chẳng hay có thể giúp cho việc chiếu cố chủ nhân?
Phí Độc Hành đáp :
- Tay cày cuốc của đệ sợ chẳng ra chi, vạn nhứt có chuyện không hay xảy ra cho chủ nhân thì trách nhiệm đệ thật tình đảm đương không nổi, xin Đỗ huynh giao chuyện ấy cho người khác.
Kỷ Tử Tinh chận nói :
- Được rồi, để tôi đi trước, nếu chuyện đáng chết tôi cũng không hề sợ.
Không đợi Đỗ Nghị trả lời, hắn thúc ngựa trờ lên phía trước xe.
Mấy phút sau, đoàn xe ngựa đến cửa thành.
Con đường lớn dẫn vào thành, hai bên đường nhà nhà đóng cửa im lìm, nhưng dưới mái hiên tối om, nếu chú ý sẽ thấy có một bóng người lảng vảng cách phía trước chừng mươi trượng.
Phía bên trái cũng cách chừng mười trượng còn có một nhà hãy để đèn, cửa khép hờ, nhiều vệt sáng vẹt ra sân.
Giữa đường, dưới ánh đèn từ bên trong quét ra, có ba tên đại hán áo đen đứng kề vai nhau, tay họ đều cầm binh khí.
Xe ngựa đến gần, Đỗ Nghị quát lên :
- Tại hạ tên Đỗ Nghị, dám hỏi chẳng hay bằng hữu nào đứng cản đường?
Vừa hỏi, hắn vừa khoát tay cho ngựa xe cùng dừng lại.
Gã áo đen cao ốm có hàm râu lưa thưa đứng giữa, đưa cao bộ bánh xe răng cưa ra trước mặt :
- Ta đây!
Đỗ Nghị gặn lại :
- Xin cho biết đại danh?
Tên có râu chưa nói thì Kỷ Tử Tinh đã lên tiếng :
- Đó là người lãnh tụ Sơn Đông, người kết nghĩa của Triển Sâm, “Đoạt Mạng Phi Luân” Quan Thái Cực.
Đỗ Nghị “à à” nho nhỏ và vòng tay :
- Hân hạnh, vốn đã nghe danh “Đoạt Mạng Phi Luân” Quan Đại gia đã lâu, mãi đến hôm nay mới có cơ hội diện kiến.
“Đoạt Mạng Phi Luân” Quan Thái Cực ngó Kỷ Tử Tinh cười lạt :
- Chưa hân hạnh biết đại danh?
Kỷ Tử Tinh đáp :
- Tại hạ thuộc kẻ vô danh trong chốn giang hồ tên gọi Kỷ Tử Tinh.
Quan Thái Cực đổi sắc :
- A... “Lãnh Diện Ương Thần”, đúng là Quan mỗ có mắt không tròng!
Kỷ Tử Tinh cười nhẹ :
- Không dám, Quan Đại gia hùng cứ nhứt phương, thế lực trùm cõi Sơn Đông, làm sao có thể biết được kẻ vô danh họ Kỷ!
Gã lùn tịt cầm song đao bên trái Quan Thái Cực lên tiếng :
- Kỷ Tử Tinh, đừng có dàn giá trước mặt bọn ta, nổi danh ở đâu thì không biết chớ cõi Sơn Đông của ta không có tên ngươi.
Kỷ Tử Tinh quắc mắt :
- Quan Đại gia, người anh em của Quan Đại gia nói chuyện hay quá, chỉ hiềm vì Kỷ mỗ mù mờ nên chưa biết mặt, mong nhờ giới thiệu để... làm quen.
Gã lùn rướt nói :
- Lôi Thanh, có nghe rồi chớ bạn?
Kỷ Tử Tinh mỉm cười :
- Chỉ nội cái tên không cũng đủ như... sấm nổ rồi, nhưng lại tiếc vì tai ta hơi lãng nên vẫn không nghe thấy, họ Lôi, chúng ta có thể “nói chuyện” được chưa?
Hai tiếng “nói chuyện” của hắn ai cũng có thể hiểu ngay.
Và càng nhận rõ hơn nữa là sau câu nói, hắn thúc ngựa chồm tới trước.
Đỗ Nghị đưa tay cản lại và nói với Quan Thái Cực :
- Quan Đại gia, chúng ta hãy nói thẳng chuyện chính, những gì lặt vặt hãy tạm để lại sau, chẳng hay chư vị bằng hữu đến chận đường có điều chi dạy bảo?
Quan Thái Cực đáp :
- Tại hạ cần nói chuyện với Triển Sâm, hãy gọi hắn đến đây.
Triển Sâm thúc ngựa một cái thật mạnh và nói như thét :
- Họ Quan, Triển Sâm có mặt tại đây, muốn lột da gì thì cứ việc.
Đỗ Nghị đưa tay lên quát lớn :
- Đứng lại!
Lôi Thanh cất giọng lạnh lùng :
- Họ Đỗ, chuyện không quan hệ đến, thế mà muốn gây sự phải không?
Đỗ Nghị ôn tồn :
- Bất cứ chuyện gì cũng phải có lý lẽ của nó, họ Triển hiện là thuộc hạ của chủ nhân của bọn ta, tại làm sao lại không thể can thiệp?
Quan Thái Cực hỏi :
- Can thiệp bằng cách nào?
Đỗ Nghị đáp :
- Ít nhứt cũng phải hỏi cho biết nguyên nhân.
Quan Thái Cực vặn lại :
- Hỏi cho biết rồi sao?
Đỗ Nghị trầm giọng :
- Nước có phép nước, nhà có luật nhà, chỉ cần biết nếu Triển Sâm có lỗi, tại hạ sẽ thay mặt chủ nhân nói chuyện công bằng.
Quan Thái Cực gật đầu :
- Tốt lắm, bằng vào thể diện của các hạ, ta bằng lòng.
Hắn đưa tay lên nói tiếp :
- Gọi lão Thất đến đây.
Cánh cửa trong nhà có đèn bật ra, mọi người nhìn vào nhận ra đó là một quán rượu nhỏ và từ trong đó đang có mười mấy tên đại hán ngồi vây bên bàn chén rượu ngổn ngang.
Trong số đó đứng lên một tên da mặt mét chẹt, sát khí hầm hầm, hắn xăn xái bước ra.
Quan Thái Cực chỉ Đỗ Nghị và nói :
- Lão Thất, hãy nói rõ chuyện Triển Sâm cho vị Đỗ Đại gia nghe.
Gã “lão Thất” chỉ thẳng vào mặt Triển Sâm thét lớn :
- Họ Triển vốn là vị Ngũ ca của tôi, nửa năm trước đây nhân cơ hội tôi vắng nhà, hắn đã phá hại trinh tiết của vợ tôi, bao nhiêu đó đủ chưa?
Kỷ Tử Tinh ném tia mắt lạnh lùng về phía Triển Sâm nhưng không nói.
Triển Sâm rống lên :
- Mẹ cha ngươi chớ, chính ngươi đã đẩy con đĩ chó đó vào lòng ta, bây giờ ngươi muốn đổ vạ phải không?
Quan Thái Cực cười lạt :
- Triển Sâm, trong giang hồ bằng hữu, đại kỵ nhứt là chuyện đó, vợ bạn là không có quyền đùa cợt chớ đừng nói gian dâm, huống chi đây lại là vợ của người em kết nghĩa? Cho dầu người đàn bà đó có lang tâm tình nguyện, ngươi cũng không có quyền đụng vào người y thị, đã như thế thì ngươi còn lớn tiếng nữa à?
Triển Sâm trừng mắt :
- Ta nói, chính ta đã làm chuyện đó, bọn ngươi làm gì ta chớ?
- Khốn khiếp, phanh thây nó ra!
Trong đám không biết ai đã thốt ra câu đó, hình như tiếng phát ra từ trong hiên nhà và cũng ngay lúc ấy đã có những bóng ào ra.
Quan Thái Cực đưa tay cản lại :
- Vị bằng hữu họ Đỗ, đã nghe rồi chớ?
Đỗ Nghị gật đầu :
- Có nghe.
Quan Thái Cực gặn lại :
- Nghe rồi sao?
Đỗ Nghị thở ra :
- Vừa rồi tại hạ đã có nói, nước có phép nước, nhà có luật nhà, Triển Sâm hiện tại là người của chủ nhân ta, luật nhà của bọn ta sẽ có cách trừng phạt hắn.
Lôi Thanh cười ha hả :
- Con khỉ mốc, đại ca nói chuyện với hắn làm gì, chặt đầu thằng họ Triển cho rảnh mắt.
Đám người vây quanh rập thét lên :
- Đúng, chặt đầu hắn!
- Phanh thây loài phản bạn!
- Xẻ thịt hắn cho chó ăn!
- Chặt đầu hết cái đám chó ấy!
- Đừng cho thoát một tên nào!
Tiếng người không lớn lắm nhưng lại rập lên thành ra vang cả một vùng.
Quan Thái Cực nhìn Đỗ Nghị cười gằn :
- Họ Đỗ, có nghe thấy không! Hãy tuốt binh khí ra đi!
Hai tay hắn tung lên, hai cái bánh xe răng cưa lấp loáng ngời ngời!
Hắn không tấn công ai mà là ra lịnh.
Lão Thất lao vào phía Triển Sâm.
Lôi Thanh lao vào Đỗ Nghị.
Một tên đại hán cầm đao hầm hập phóng thẳng vào phía Kỷ Tử Tinh.
Như một cánh én chớp nhanh, chân trái của Kỷ Tử Tinh tung lên ngay giữa ngực tên đại hán.
Không một tiếng la, tên đại hán hự lên một tiếng, bật ngửa ra sau nằm sải tay, máu từ trong miệng hắn tuông ra òng ọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...