Tống Thế An và Triển Dịch Chi vội chạy tới nhà giam — ban ngày ban mặt dưới chân thiên tử mà có người dám cướp ngục, chuyện này lớn rồi! Tô Đường lo cho tiểu hài tử kia nên cũng vội đi theo. Tuy Thịnh đại nhân lười chạy, nhưng hai vị đại gia đều đi cả, dù thế nào lão cũng phải ra vẻ một chút.
Trong phòng giam trống rỗng, đừng nói người, ngay cả bóng con chuột cũng chẳng thấy.
Cai ngục ở bên cạnh thuật lại tình cảnh lúc đó: “Lúc ấy tiểu nhân đang canh ngoài cửa, đột nhiên có bốn hắc y nhân bịt mặt tới, võ công của họ thật sự rất cao cường, vừa vào đã ném chúng tiểu nhân xuống đất sau đó lao vào trong. Chúng tiểu nhân thầm nghĩ nhất định phải nâng cao tinh thần cúc cung tận tụy chết không chịu hàng, nên mới xúm lại muốn lao lên cản họ lại. Ai ngờ lúc này đột nhiên lại xuất hiện thêm hơn hai mươi hắc y nhân bịt mặt nữa, lại ném chúng tiểu nhân xuống đất. Bọn họ đông người, võ công lại càng cao cường hơn, chúng tiểu nhân thực sự không ngăn được, đành trơ mắt nhìn nhân chứng bị cướp đi, cũng mang luôn cả bốn hắc y nhân lúc đầu đi…”
Thịnh đại nhân nghe mà mắt giật liên tục, vừa rồi chạy qua đây, đã nghe nha sai lén bẩm báo, bốn hắc y nhân bịt mặt lúc đầu là Vinh đại phái tới, nhưng hơn hai mươi người lúc sau lại không rõ lai lịch! Như vậy rốt cuộc là ai? Bốn người bị đưa đi lúc trước liệu có xảy ra tai vạ gì không?
Tống Thế An nghe vậy, mặt trầm như nước, chuyện này không phải là nhỏ. Liếc thấy Tô Đường vào trong nhà lao, hắn cũng đi theo.
Tô Đường rất lo lắng: “Đứa bé kia ngốc nghếch lắm, không có chuyện gì chứ?”
Tống Thế An nghĩ một chút, đáp: “Không sao, người này lai lịch hẳn cũng không thường.”
Đúng lúc này, vách tường phòng giam đột nhiên chấn động, Tống Thế An giật mình vội kéo Tô Đường lùi lại đằng sau. Mọi người đều lùi lại, kinh ngạc nhìn bức tường đột nhiên chấn động kia.
Tường càng lúc càng rung mạnh, còn không ngừng phát ra những tiếng u u, nhưng lại giống như bị va chạm rất mạnh vào vậy. Tình cảnh này quá kỳ quái, mọi người nhìn nhau không hiểu ra sao.
Sau đó, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, mặt tường bị phá ra một lỗ hổng hình cánh cửa, gạch đá nhất thời rơi xuống, bụi bay mù mịt. Mọi người kinh hãi kêu lên, liên tục lùi ra phía sau. Tống Thế An sợ đá đập vào người Tô Đường, liền ôm chặt nàng vào lòng, dùng cơ thể mình che cho nàng.
Một lát sau, bức tường im lặng, mọi người nhìn lỗ hổng hình cánh cửa kia, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng, không biết sẽ có quái vật gì chạy ra từ đó.
Khi mọi người đang căng thẳng đề phòng, đột nhiên, từ lỗ hổng xuất hiện một cái đầu tròn xoe, hắn mở to đôi mắt tròn sáng rực, nhìn trái, nhìn phải, sau khi nhìn thấy xung quanh có nhiều người như vậy, hắn chớp chớp mắt, giật mình kinh hãi, sau đó lại như thấy bảo bối, ánh mắt tỏa ra tia sáng lấp lánh —
“Ôi, tiểu Triển Triển!!!”
Triển Dịch Chi cảm thấy da mặt run lên, đang định bỏ chạy thì người kia đã lao tới rúc vào ngực hắn.
Tiểu Hoàng đế túm chặt vạt áo Triển Dịch Chi, vẻ hưng phấn trên mặt bộc lộ hết không sót lại chút nào: “Tiểu Triển Triển, huynh tới cứu trẫm phải không? Tiểu Triển Triển, trẫm biết huynh đối xử với trẫm tốt nhất mà!”
Tiểu Toàn tử ở bên cạnh vô cùng tủi thân — Hoàng thượng, là do nô tài liều cái mạng nhỏ này chạy về gọi thị vệ đại nội chứ, còn chưa thở được đây này!
Triển Dịch Chi thật sự không chịu nổi tiểu Hoàng đế cứ cọ tới cọ lui, đưa tay ra muốn ngăn hắn ta lại, nhưng tiểu Hoàng đế lại phát huy đặc tính dính như cao da chó, ôm chặt lấy hắn, muốn gạt cũng không gạt được ra.
Triển Dịch Chi bị hắn ta ôm, sống không bằng chết, quay sang cầu cứu Tống Thế An — cháu trai à, mau cản hắn lại giúp chú đi!!!
Tống Thế An kinh ngạc một chút cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, thấy Hoàng thượng không chú ý uy nghiêm của quân vương, liền khụ một tiếng nói: “Hoàng thượng, xin chú ý hoàn cảnh!”
Tiểu Hoàng đế nghe thấy giọng hắn, quay sang lại giật mình: “Ơ? Tiểu Tống? Ngươi đến đây lúc nào vậy?”
“…” Ta luôn ở đây được chưa?!
Tiểu Hoàng đế nhìn thấy Tô Đường đứng bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc cũng buông Triển Dịch Chi ra, bắn thẳng đến trước mặt nàng, kéo tay nàng nói: “Tỷ tỷ, ta tới cứu tỷ!”
Tỷ tỷ?! Mọi người đồng loạt bị sét đánh.
Thịnh đại nhân đã bị sét đánh tới vài lần, giờ lão khóc không ra nước mắt, sống không bằng chết, giờ không phải là mũ cánh chuồn hơi lơ lửng nữa, mà là mạng nhỏ này cũng khó giữ rồi!
Vinh đại ơi Vinh đại, sao ngươi lại chọc vào người không thể chọc thế này? Giờ giờ giờ giờ chọc tới cả Hoàng thượng rồi!
Trời cao ơi!
Tống Thế An vẫn còn kinh ngạc với cách gọi kia: “Tỷ tỷ?”
“Đúng thế, nàng gọi trẫm là tiểu đệ, vậy không phải trẫm nên gọi nàng là tỷ tỷ sao? Tiểu Tống à, ngươi không biết đâu, vị tỷ tỷ này của trẫm là một nữ anh hào, còn có một quãng thời gian tuy không quá tốt đẹp nhưng lại rất đáng nhớ, cùng chung hoạn nạn trong tù với trẫm. Ừ, trẫm phải khen ngợi nàng thật ra trò!” Tiểu Hoàng đế nói rất thật lòng.
Câu nói này vô cùng rung động! Hoàng thượng phong nàng làm hoàng tỷ sao?! Lại còn có tình hữu nghị cùng chung hoạn nạn rất đáng nhớ sao?! Đến khi ánh mắt Tống Thế An dừng lại ở bàn tay nắm tay Tô Đường rất chặt của Tiểu Hoàng đế kia, hắn cũng xem nhẹ sự rung động lúc trước, kín đáo kéo Tô Đường sang nói: “Đa tạ Hoàng thượng yêu mến chuyết kinh!”
“Hả?!” tiểu Hoàng đế ngây người, “Tiểu Tống, ngươi nói tỷ tỷ của trẫm là nương tử của ngươi sao?”
“Đúng vậy!”
Tiểu Hoàng đế nhìn Tô Đường từ trên xuống dưới, cuối cùng lẩm bẩm: “Quả nhiên là người trẫm chọn cho ngươi, không bình thường chút nào! Tiểu Tống, trẫm rất thích nương tử của ngươi!” Nói xong, hắn ta lại muốn kéo tay Tô Đường thân thiết trò chuyện, ban đầu vốn còn hơi giữ kẽ, giờ đều là người một nhà, hắn ta cũng chẳng kiêng dè nữa.
A a, hắn ta sùng bái nàng chết đi được!
Rất mạnh mẽ, rất nhanh nhẹn, rất dũng mãnh, rất có hương vị đấy!!!
Thấy hắn ta tiếp cận Tô Đường, Tống Thế An nheo mắt, toàn thân căng lên đề phòng.
Tô Đường bất ngờ một lúc lâu, cuối cùng cũng kịp phản ứng, nàng nhìn tiểu hài tử vô tư thuần khiết đầy nhiệt huyết này, tim run lên hỏi Tống Thế An: “Mặt lạnh, hắn hắn hắn hắn thật sự là Hoàng thượng sao?”
Thấy Tống Thế An gật đầu, tim Tô Đường thắt lại sắp chết — tên nhóc ngốc này lại là Hoàng thượng sao?! Thảo nào là hôn quân như thế!
Tiểu Hoàng đế lại như phát hiện ra gì đó, tò mò hỏi: “Tiểu Tống, nàng vừa gọi ngươi là gì?”
“À…” Tống Thế An và Tô Đường cùng há hốc mồm, biệt hiệu vợ chồng son gọi nhau lại gọi trước mặt mọi người, phải giải thích sao đây?
Tiểu Hoàng đế xoa cằm tự nói: “Mặt lạnh à? Ừ, rất hình tượng, ngươi đúng là lạnh như băng mà.” Sau đó lại khó xử: “Nhưng mà sau này trẫm nên gọi ngươi là gì? Tiểu Lãnh?”
Tiểu — lãnh —
“…” Tống Thế An muốn lao đầu vào tường.
Hắn có dự cảm xấu, dưới sự dẫn dắt của Hoàng đế, sau này sẽ có rất nhiều người gọi hắn là — Lãnh tướng quân!!!
Lãnh tướng quân họ Tống, không phải họ Lãnh!
Thấy sắc mặt Tống Thế An khó coi như vậy, Tô Đường vội chuyển chủ đề: “Chuyện đó, Hoàng thượng, sao ngài bị cướp đi? Sao lại quay lại? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vừa rồi hắn ta nói quay lại để cứu nàng.
“À, người cứu trẫm là thị vệ đại nội! Tiểu Toàn tử thấy trẫm bị đám người xấu kia bắt đi, liền vội vàng gọi người tới cứu giá! Còn nói trẫm bị người ta bắt vào đại lao rất tổn hại đến uy nghiêm của Thiên tử, nên mới để thị vệ cải trang tới cướp ngục, như vậy thần không biết quỷ không hay, cũng không ai biết trẫm từng “mất mặt” như vậy!” nói xong, hắn ta quay đầu nhìn tiểu Toàn tử: “Ngươi nói vậy đúng không?”
“…” Đúng là thế, nhưng hiện giờ ngài lại đi phơi bày ra hết vậy là sao?!
“Có điều, trẫm nghĩ, không thể thế được! Nếu trẫm đi rồi nhưng tỷ tỷ vẫn bị giữ thì sao? Đám kia là người xấu, nếu tỷ xảy ra chuyện gì không hay thì biết làm thế nào…” Nói tới đây, mặt tiểu Hoàng đế đầy vẻ lo lắng.
Nghe mấy lời tâm huyết này, Tô Đường rất cảm động, dù là hôn quân nhưng vẫn là hôn quân chính nghĩa rất có nghĩa khí. Có điều, nghe thấy nửa câu sau, nàng rất quyết đoán bóp chết sự cảm động đó.
“Lúc ấy á, trẫm nghĩ nếu tỷ mà có chuyện gì, thì sau này biết đi đâu mà tìm điểm tâm ngon như vậy đây…”
Ngài có thể đừng thật thà như thế được không?
“Vì thế, trẫm quay lại!” Tiểu Hoàng đế nghiêm mặt nói.
“Vậy sao ngài lại đi từ đây ra?” Sau khi kìm nén lại cảm xúc, Tô Đường hỏi.
Tiểu Hoàng đế mở to hai mắt nói: “Đi vào từ cửa lớn thì đàng hoàng quá, làm người phải biết khiêm tốn, vì thế, trẫm mới tính lén lút quay lại nhà lao, chờ khi có người đến gọi trẫm ra ngoài làm nhân chứng! Có điều, trẫm không biết làm thế nào để lén quay lại nhà tù, nên mới sai bọn họ cho nổ một lỗ trên tường cho trẫm!”
“…” Ngài chắc chắn làm thế này là khiêm tốn? Là lén lút?!
Hơn nữa, cái lỗ này của ngài cũng to quá đấy!
Mọi người nhìn bức tường bị nổ vỡ, cùng với hơn mười người thị vệ đại nội đứng thẳng tắp ở sau tường, đều không biết phải nói gì.
“Còn nữa, trẫm còn bắt được bốn người đến bắt trẫm, hừ hừ, vừa tra hỏi thì ra sau lưng họ còn có kẻ chủ mưu! Trẫm đã sai người bắt kẻ chủ mưu đến rồi!” Nói xong, hắn ta nhìn về phía Thịnh đại nhân mặt đang xám ngoét như màu đất, nói: “Ngươi thẩm án ở đây phải không? Quay về tiếp tục thẩm đi!”
Thế này còn thẩm gì nữa, Thịnh đại nhân chỉ muốn chết cho xong: “Vậy vậy vậy mời ngài đi trước.” Thịnh đại nhân làm tư thế mời Hoàng thượng.
Tiểu Hoàng đế trừng mắt, nói: “Trẫm là nhân chứng, phải ở đây chờ được gọi chứ?!”
“…” Giỏi quá… đúng là ngài làm rất tròn bổn phận của nhân chứng!!!
Mọi người quay trở về công đường, còn tiểu Hoàng đế vẫn kiên nhẫn ngồi trong nhà giam chờ được gọi dưới sự hộ vệ của hơn mười người thị vệ đại nội. Chờ đến khi nha sai tới truyền lời, tiểu Hoàng đế mừng rỡ, sau đó vui vui vẻ vẻ chạy lên công đường.
Ngồi trên công đường, Thịnh đại nhân như ngồi trên chông, không ngừng lau mồ hôi. Một vị tiểu Triển đại nhân lão vẫn có thể ứng phó được, một vị Tống tướng quân lão cũng gắng gượng chống chọi được, nhưng hôm nay cả Hoàng thượng lão nhân gia cũng chạy lên công đường, ba ngọn núi cao chót vót này sắp đè lão chết ngắc rồi. Thời khắc này, lão chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng mà kết thúc vụ án ở đây, Thêm Một Phần Nữa bị hãm hại thì là bị hãm hại, lôi đám người gây sự kia ra ngoài đánh một trận là xong, nhưng đừng điều tra tiếp nữa.
Có điều, ba ngọn núi cao kia lại không nghĩ vậy, trong đó núi Hoàng càng không muốn diễn xong vai diễn nhân chứng của mình dễ dàng nhanh chóng như thế. Hắn ta cứ nói tràng giang đại hải, thậm chí chủ đề đã chạy xa đến hàng vạn dặm.
Cũng may, Vinh đại bị người ta lôi đến vừa lúc, nên hắn ta mới dừng màn “từ từ khai báo” của mình lại.
Vinh chưởng quầy đang ở nhà chờ tin tốt lành, đột nhiên có mười hắc y nhân xông vào khiến lão sợ đến kinh hồn bạt vía, thị vệ đại nội cũng chẳng muốn nhiều lời với lão, bắt người rồi đi luôn nên lão vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra.
Chờ đến khi lão bị ném xuống mặt đất trong nha môn, nhìn thấy Thịnh đại nhân ở trên ghế cao, liền kêu lên đau đớn: “Biểu cữu, chuyện gì đây ạ?!”
Thịnh đại nhân phủi sạch quan hệ với lão còn không kịp, nghe thấy lão mở miệng ra lại gọi “biểu cữu”, mà sắc mặt của ba ngọn núi cao kia lại không tốt, không khỏi giận dữ quát: “Ai là biểu cữu của ngươi!”
Lúc này Vinh chưởng quầy cũng đã thấy rõ mấy người trên công đường, vừa nhìn thấy tiểu Hoàng đế, lão hít một hơi lạnh, tim quên cả đập.
Thịnh đại nhân đập kinh đường mộc, nói: “Điêu dân Vinh Quảng Sinh to gan, dám hãm hại đối thủ cạnh tranh, thừa cơ đập cửa tiệm, hành hung người, vì chặn miệng nhân chứng còn phái người cướp ngục, âm mưu giết người diệt khẩu! Vinh Quảng Sinh, ngươi có nhận tội không?!”
“Đại nhân, oan cho con quá!” Vinh chưởng quầy không biết rõ nội tình, kiên quyết phủ nhận: “Có kẻ ngậm máu phun người! Từ trước đến giờ tiểu nhân kinh doanh rất quy củ đàng hoàng, sao có thể phạm lỗi này được, xin đại nhân minh giám!”
“Hừ, đã tới nước này còn không nhận tội?!” Thịnh đại nhân quát.
“Đại nhân, việc gì cũng phải có chứng cứ mới được.” Vinh chưởng quầy chết cũng không nhận tội.
“Cần chứng cứ à?! Người đâu, dẫn hết nhân chứng ra đây!”
Vì thế, chỉ một lát sau, đám người hung hãn, bốn hắc y nhân bịt mặt đều bị đưa tới, tất cả đều khăng khăng rằng chính Vinh chưởng quầy là chủ mưu.
Vinh chưởng quầy thấy vậy, kinh hoảng nhưng vẫn kêu lên: “Nói láo, toàn nói láo hết! Tiểu nhân căn bản không biết họ! Bọn họ vu oan cho tiểu nhân!”
Thấy lão vẫn phủ nhận, tiểu Hoàng đế không khỏi giận dữ: “Ý ngươi là trẫm cũng nói láo?!”
“Hả?” Vinh chưởng quầy không hiểu, liên quan gì đến Hoàng thượng?! Chờ đến khi Thịnh đại nhân nói chân tướng cho lão, lão mới biết mình phạm tội lớn đến mức nào!
Thì ra Hoàng thượng chính là nhân chứng kia! Người mà lão muốn ám sát chính là Hoàng thượng!!!
Vinh chưởng quầy ngã phịch xuống đất, sau đó quỳ lết về phía tiểu Hoàng đế, kêu khóc: “Hoàng thượng, tiểu nhân bị ma quỷ làm mù mắt rồi! Hoàng thượng, ngài tha cho tiểu nhân!”
“Hừ!” Tiểu Hoàng đế phất tay áo, giận dữ nói: “Đã gặp người vô sỉ nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như ngươi!”
Thịnh đại nhân thấy long nhan giận dữ, vội sai người túm lấy Vinh chưởng quầy, lại quay sang nịnh nọt tiểu Hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài xem nên xử lý hắn thế nào đây?”
Tiểu Hoàng đế liếc lão một cái dò xét: “Xử thế nào à?! Đương nhiên là xử theo lẽ phải, cứ theo luật mà xử! Trẫm cũng không phải người lấy việc chung trả thù riêng!”
Nghe mấy lời này, Thịnh đại nhân và Vinh chưởng quầy đều mở cờ trong bụng, nếu vậy thì cũng chẳng có chuyện gì lớn! Mấy người Tống Thế An khẽ nhíu mày, nếu thật sự như vậy thì đám Vinh chưởng quầy vô cùng có khả năng sẽ tránh được kiếp nạn này.
Nhưng tiểu Hoàng đế ngừng một chút lại nói tiếp: “Ngươi tùy tùy tiện tiện chốt cho hắn ta tội cướp của giết người, phóng hỏa làm nhiễu loạn triều cương, khi quân phạm thượng âm mưu soán vị gì gì đó đi!”
Phụt! Triển Dịch Chi phun thẳng một ngụm trà ra, quả nhiên còn có chiêu khác!
Vinh chưởng quầy tái mặt, lão phạm mấy tội đó khi nào?!
“Ngươi không phục à? Hừ hừ, vậy trẫm sẽ nói cho ngươi thông, cho ngươi tâm phục khẩu phục thì thôi! Ngươi, có đánh người cướp của không? Đây chính là vào nhà cướp của! Ngươi cũng âm thầm phái người vào tù để cướp ngục, ai biết có phải ngươi muốn giết người diệt khẩu hay không! Ngươi hại nương tử của tiểu Tống như vậy, tiểu Tống biết được rất tức giận, vào triều cũng không vui vẻ tập trung, vậy có tính là rối loạn triều cương không? Ngươi làm rối loạn triều cương, lại suýt hại trẫm, ai biết có phải lòng ngươi có dã tâm soán ngôi đoạt vị hay không? Hừ!”
“…” Tiểu Hoàng đế phì phì nói xong, mọi người ở đây đều á khẩu không nói được gì.
Hoàng thượng à, ngài… định tội… thật trình độ!!!!
Tiểu Hoàng đế lại quay sang nói với Thịnh đại nhân: “Ngươi định tội cho hắn ta theo trẫm đi!”
Tội đó đều là tội chết đấy! Dù có tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà, tru di cửu tộc cũng không đủ đâu!!! Vinh chưởng quầy cuống quít nói: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Biểu cữu, biểu cữu, cứu cháu!!!”
Thịnh đại nhân sợ lão nói vậy, vội gọi người lôi lão xuống.
Vinh chưởng quầy nhìn thấy bộ dạng né tránh của lão, cũng bốc hỏa, “Biểu cữu, ngươi cầm bạc của ta, bày mưu tính kế giúp ta, không thể bỏ mặc ta như thế được!” Phải chết thì cũng phải kéo người theo làm đệm lưng!
Thịnh đại nhân nghe vậy liền trắng bệch mặt.
Ánh mắt lạnh lùng của ba ngọn núi cao quét tới…
Một màn thẩm vấn mới lại bắt đầu.
Dưới sự truy hỏi lôi thôi kỹ càng của tiểu Hoàng đế, Thịnh đại nhân và Vinh chưởng quầy bị hung hăng lột trần bản chất, cuối cùng từng chuyện từng chuyện một cùng với từng người liên lụy đều bị bới ra hết, từ việc ăn hối lộ làm trái quốc pháp, coi mạng người như cỏ rác, thiên vị người nhà, rối loạn kỷ cương v.v… đều bị lôi ra, tiểu Hoàng đế càng nghe, lửa bốc càng mạnh, cuối cùng lệnh cho Tống Thế An và Triển Dịch Chi toàn quyền thụ lý vụ án này, thề phải trừng trị hết đám người xấu kia.
Khi màn thẩm vấn này kết thúc, tiểu Hoàng đế bắt đầu đói bụng, chợt nhớ tới Thêm Một Phần Nữa bị đập nát không có điểm tâm để ăn, trong lòng không khỏi lại tức giận thêm. Cuối cùng, hắn ta trừng mắt nói với Vinh chưởng quầy: “Không phải ngươi nói trong Thêm Một Phần Nữa có sâu sao? Vậy được rồi, trẫm thấy tiệm của ngươi rất sạch sẽ, để cho nàng đi!”
Hỉ Thước ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Tiệm đó vốn là của tiểu thư nhà chúng ta thuê trước, lại bị lão giành mất!”
Vì vậy, Vinh chưởng quầy đã chết không hết tội lại bị tăng thêm một tội danh nữa ‘chiếm đoạt nhà của dân’.
Cuối cùng lão sợ hãi không gượng nổi nữa, nghẹn ngào tuyệt vọng rồi hôn mê.
Vụ án đã xử xong, Hoàng thượng cũng nên bãi giá hồi cung. Tiểu Hoàng đế sửa sang lại ống tay áo, định đi ra cửa, nhưng đi được vài bước bỗng dừng lại đột ngột. Hắn ta ngồi xổm xuống nhìn mấy tên nha sai ở trên mặt đất, nhíu mày không biết đang nghĩ gì.
Mấy nha sai kia bị nhìn chằm chằm, sợ đến mức run rẩy cả người, có một người sợ hãi nhất còn toát cả mồ hôi lạnh.
Tiểu Hoàng đế nhìn kỹ tên nha sai đang đổ mồ hôi kia, đột nhiên “a” lên một tiếng rồi quay người phi tới trước mặt Triển Dịch Chi: “Tiểu Triển Triển, chính là người này! Gã đá trẫm! Huynh báo thù cho trẫm đi!”
Thấy hắn ta không tin, tiểu Hoàng đế lại vén ống quần mình lên, lộ ta đầu gối trắng nõn: “Huynh nhìn đi nhìn đi, bị đá đến bầm tím rồi này! Đau chết đi được đau chết đi được! Huynh báo thù cho trẫm đi!”
Triển Dịch Chi muốn phát điên — ngài là Hoàng đế mà, vì sao còn bắt ta báo thù hộ ngài chứ?! Ngài coi mấy chục thị vệ đại nội là người chết đấy à?!
Không dễ dàng gì mới giày vò xong, lần này thật sự phải khởi giá hồi cung, tiểu Hoàng đế vẫy tay chào mọi người, lưu luyến không rời, bước chậm chậm từng bước lên xe ngựa.
Thấy hắn rời đi, mọi người đều lau mồ hôi — cuối cùng cũng đi rồi.
Mà ngay khi bọn họ cũng định tự giải tán, thì ở đằng xa lại có một người vội vàng quay lại, sau lưng hắn là cả đám người đuổi theo.
Vừa thấy Hoàng thượng quay lại, mặt mọi người đều như đưa đám.
“Sao ngài lại quay lại nữa?” Triển Dịch Chi vô cùng thống khổ hỏi.
“À, trẫm quên mất một chuyện rất quan trọng!” tiểu Hoàng đế nói rồi chạy vội chạy vàng vào trong nhà tù.
Mọi người hốt hoảng nhìn theo dáng vẻ vội vàng của hắn, đừng nói là quên thứ gì rất quan trọng trong nhà lao nhé, ví dụ như — quốc tỷ chẳng hạn!
Mau đuổi theo đi!
Trong nhà tù, tiểu Hoàng đế nghịch ngợm trên tường một hồi, vỗ vỗ tay rồi nói với mọi người: “Được rồi, giờ trẫm yên tâm hồi cung được rồi!”
Chờ hắn đi khuất, mọi người đi về phía bức tường bị hắn nghịch một lúc kia. Vừa nhìn thấy, họ đều suýt hộc máu mà chết, trên tường viết mấy chữ ngay ngay ngắn ngắn —
Trẫm đã tới đây chơi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...