Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời.

Tuyên Tử rất hưng phấn, Trần Lê rất hưng phấn, đám nha hoàn sai vặt sắp được xuất môn cũng rất hưng phấn, mà người hưng phấn nhất là Tô Đường!

Tiệm điểm tâm Tô ký! Chúng ta đến đây!!!!

Những người có liên quan đều lần lượt lên xe ngựa, từng nhóm dần dần đi về phía tiệm điểm tâm.

Ngay khi nhóm Tô Đường chuẩn bị xuất phát thì Lưu Xuân lại vào phủ.

Nhìn thấy Trần Lê đứng ở đằng xa, hắn ta nhớ nhung chiếc xiêm y của mình, ánh mắt lại trở nên nóng bỏng, ra sức dùng mắt truyền thông điệp, dáng vẻ như muốn tiến lại gần mà không dám, lại như muốn nói điều gì. Trần Lê thấy vậy, đương nhiên là mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu, y như đóa sen thẹn thùng giấu mình xuống nước vậy.

Hình ảnh này lọt vào mắt Tô Đường, lại khiến nàng thầm ngẫm nghĩ một phen, cuối cùng hô to một tiếng: “Lưu phó tướng, ngươi lại đây!”

Chủ mẫu có lệnh, Lưu Xuân lập tức vui vẻ chạy tới, ánh mặt trời chiếu vào mặt, khiến hắn ta có vẻ tràn đầy sức sống, tươi trẻ đến khó tả: “Phu nhân, ngài gọi ta à?”

Thật ra, gọi hắn ta lại đây cũng là do Tô Đường nhất thời hứng trí mà thôi, chứ chẳng có việc gì cả, có điều, chờ khi hắn ta bước đến trước mặt, đầu nàng chợt lóe lên, nói: “Ta bỏ quên mấy thứ, ngươi trông Tuyên Tử giúp ta!” Nói rồi nàng quay người chạy đi — ừm, cho hai người cơ hội ở bên nhau đó!

Tuyên Tử đang chơi cửu liên hoàn ngẩng đầu lên, không hiểu gì nhìn mọi người — có chuyện gì liên quan tới cháu ạ?!

Nhìn chủ mẫu rời đi, lại nhìn Tuyên Tử tiếp tục cúi đầu chơi, rồi nhìn sang Trần Lê đứng bên cạnh cúi đầu không nói, Lưu Xuân mấp máy môi, nhưng vẫn ngại nói ra mồm, vì thế, lúc thì nhìn trời, lúc lại nhìn đất, thỉnh thoảng liếc Tràn Lê, tay chân luống cuống hết cả lên.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, mặt Trần Lê càng đỏ hơn, đầu cúi thấp nữa, cuối cùng, không biết nhớ ra điều gì, nàng ta lấy hết dũng khí nói: “Chuyện hôm đó… cảm ơn ngài!”

“Hả? À… không có gì, ha ha ha…” Lưu Xuân gãi đầu cười gượng, hắn ta vốn ít giao tiếp với phụ nữ, nên cảm thấy rất mất tự nhiên. Có điều… ừm, bây giờ mà không nhắc chuyện xiêm y, thì e sau này cũng không có cơ hội tốt như vậy. Hắn ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Xiêm y của cô đẹp thật!”

Hỏi thẳng chuyện y phục thì ngại lắm, nên uyển chuyển rào trước đón sau một chút thì hơn — nhắc đến y phục, chắc nàng ấy cũng nghĩ ra chứ?!

Trần Lê lại không nghĩ nhiều như vậy, còn tưởng là hắn ta không tìm được chủ đề gì để nói nên mới nói xa nói gần, liền đỏ mặt đáp: “Ngài quá khen.”

“Ta… ta…” Lưu Xuân thấy nàng ấy không nghĩ tới, cũng hơi luống cuống: “Ta… ta thấy màu sắc y phục của ta cũng rất hợp với cô!” — đã nói là y phục của ta rồi, cô cũng phải nhớ ra chứ?!

Mặt Trần Lê đã đỏ rực như cà chua chín — hắn ta muốn ám chỉ gì sao?


Lưu Xuân thấy nói đến mức này mà nàng ấy vẫn không phản ứng gì, thật sự rất sốt ruột, liền muốn nói thẳng cho xong: “Chuyện đó… chừng nào thì cô…” Nói đến đây, hắn ta dừng ngay lại, vì Hỉ Thước vừa đi nhà xí về.

Hỉ Thước cũng khá thân thuộc với vị Lưu phó tướng chất phác này: “Ơ, ngài đứng đây làm gì?”

“Ta… ta… phu nhân bảo ta trông Tuyên Tử!” Lưu Xuân đáp.

Hỉ Thước nghi hoặc hỏi: “Trần cô nương ở đây rồi, sao phải nhờ ngài trông?”

Lưu Xuân chớp chớp mắt: “Ta cũng đâu có biết!”

Tim Trần Lê đập thịch một cái — Thiếu phu nhân làm thế này là…

Hỉ Thước vừa tới lập tức nói liến thoắng không ngừng, Lưu Xuân thấy không còn cơ hội mở lời nữa, liền nói vài ba câu rồi cáo từ, trong lòng đương nhiên vẫn ngứa ngáy, ánh mắt nhìn Trần Lê vẫn nóng bỏng như cũ.

Trần Lê lại thầm nghĩ ngợi câu mà hắn ta chưa kịp nói xong kia. Chừng nào thì? Chừng nào thì cái gì? Hắn ta muốn hỏi chừng nào thì làm gì đây?

Vì vậy, suốt cả đường đi, nàng ấy đều ngẫm nghĩ không yên. Tô Đường ghi hết vào mắt, trong bụng lại cười thầm — còn nói là trong lòng không có ai nữa chứ! Phải tìm cơ hội bàn bạc mới được!

Đến nơi, Trần Lê và Tuyên Tử không tiện xuống dưới, nên ở lại trên xe ngựa. Tô Đường nhanh nhẹn xuống xe, sau đó đi thẳng vào nơi mà tiểu Mạc đã chọn làm nơi chế biến điểm tâm.

Đó là một đại viện lớn, trước sau có khoảng tám gian phòng, sạch sẽ rộng rãi. Những nơi vốn trống trải giờ đã bày đầy than đá củi lửa, nồi niêu lồng hấp, một góc khác lại chất đầy các bao gạo, bột, rau, đậu, đủ thứ chất thành từng đống, bên cạnh thậm chí còn có cả một chiếc cối xay đá nữa.

Thấy tiểu Mạc chỉ huy mọi người sửa soạn đâu ra đấy, Tô Đường cũng thấy vui thầm. Mà tiểu Mạc nhìn thấy mấy người được đưa đến đều là những người nhanh nhẹn chịu khó, trong lòng cũng rất cao hứng, sau khi thấy bọn họ đều học hỏi cách làm, hắn ta liền đi tới nói với Tô Đường: “Tiểu thư, người có muốn vào tiệm xem thử không? Đệ có mua một vài thứ, nhưng không biết người có vừa ý không. Còn nữa, vị Triển đại nhân cũng nói có chuyện quan trọng muốn tìm người.”

Triển Dịch Chi à? Hắn tìm mình có chuyện gì? Tô Đường nhíu mày nghĩ một chút rồi đồng ý.

Trong xe ngựa, Trần Lê nhìn chằm chằm tình hình khí thế ở bên ngoài không chớp mắt, Tuyên Tử cũng dựa vào cửa sổ xem hết. Hai người nhìn Tô Đường lên xe ngựa, trong mắt đều có sự bất bình và khát vọng — bọn họ cũng rất muốn xuống đi dạo mà!!!

Đương nhiên là Tô Đường không đồng ý. Vì thế, đến hẻm Tứ Quý, nàng lại tiếp tục bỏ qua ánh mắt ai oán của hai người, tàn nhẫn ném họ lại trên xe ngựa, còn mình thì thay y phục nam giới rồi bước xuống.

Cửa tiệm vốn trống tuếch giờ được bày biện trang trí chỉnh tề, mấy chiếc bàn mới tinh cùng với vài món đồ trang trí hoặc là hơi mang phong cách cổ xưa, hoặc là hơi mới mẻ rất thú vị, trong đó, có một vài món theo ý của Tô Đường, đương nhiên cũng có một vài thứ là do tiểu Mạc tự quyết. Nhưng nhìn tổng thể thì cửa tiệm vừa sạch sẽ lại vừa lịch sự, gọn gàng mà trang nhã, mộc mạc nhưng lại ẩn chứa chút nên thơ trữ tình — ừm, hơn phân nửa là nhờ công của mấy bức tranh chữ trên tường kia.


Tiểu Mạc đã sai người đi mời Triển Dịch Chi, Tô Đường tranh thủ lúc chờ đợi để ngắm nghía cách bày biện trong tiệm, đúng là càng ngắm càng vừa lòng, mà khi nàng biết được tất cả mọi thứ này chỉ mua chưa tới ba trăm lượng, thì nàng lại luôn mồm tán thưởng tiểu Mạc — nếu đổi lại là nàng, thì ít ra cũng phải dùng thêm vài chục lượng nữa.

“Tiểu Mạc, đệ đúng là trợ thủ đắc lực trong việc mở cửa tiệm, là một tay cừ khôi trong việc quản gia!” Nói tới đây, Tô Đường lại chợt nhớ ra một chuyện, thấy Hỉ Thước đi về phía hậu viện, nàng nhỏ giọng hỏi: “Đệ thành thật nói ta nghe xem, có phải đệ có ý đồ với Hỉ Thước nhà ta không?”

“Dạ?!” Tiểu Mạc vừa nghe vậy liền biến sắc, sau đó cúi đầu nhăn nhó: “Tiểu thư, đệ…”

Thấy hắn ta phản ứng như vậy, Tô Đường biết ngay mình đoán không sai, không khỏi cười nói: “Đệ ngại ngùng cái gì chứ? Đây là chuyện bình thường mà! Để lát nữa ta thử nói với Hỉ Thước xem, hai người cũng đã mười lăm rồi, đến tuổi thành gia lập thất rồi đấy!”

“Đừng mà!” Tiểu Mạc vội từ chối.

“Sao thế?” Tô Đường kinh ngạc.

Tiểu Mạc cúi đầu nói: “Đệ… Hỉ Thước… Hỉ Thước sẽ chê đệ!”

“Đệ nói cái gì thế?”

“Đệ chỉ là một thằng ăn mày…”

“Hừ!” Tô Đường gõ mạnh vào đầu hắn ta một cái: “Trước đây đệ là ăn mày, bây giờ có phải thế nữa không? Người xưa có câu anh hùng không kể xuất thân, hiện giờ đệ cũng là ông chủ nhỏ rồi, còn nói mấy lời này mà không sợ người ta cười cho sao?”

Thấy Tiểu Mạc im lặng, Tô Đường lại nói: “Nếu đệ cảm thấy mình chỉ là tên ăn mày thì đệ vĩnh viễn chỉ là tên ăn mày! Người khác không coi thường đệ thì đệ đã tự coi thường mình trước rồi!”

Tô Đường còn muốn nói nữa, nhưng thấy Triển Dịch Chi mặt mày hớn hở đi tới, liền nhỏ giọng nói: “Đệ thôi nghĩ lung tung cho ta! Nếu đệ còn muốn ở bên cạnh ta, thì cư xử cho giống đàn ông vào, lấy ngay Hỉ Thước về nhà đi!”

Nói xong, nàng đứng dậy đi về phía Triển Dịch Chi, để tiểu Mạc lại ngồi suy nghĩ.

Hôm nay Triển Dịch Chi mặc một chiếc trường bào màu đỏ, mang thắt lưng đen như mực có khảm ngọc, nên nhìn hắn càng cao ráo, rắn rỏi, mặt như quan như ngọc. Thấy Tô Đường mặc xiêm y màu đen, hắn không khỏi nhíu mày — hình như gặp ba lần, ‘hắn’ đều mặc bộ y phục này, chẳng lẽ ‘hắn’ may nhiều bộ cùng một màu thế à?

Có điều, hắn cũng chỉ nghi ngờ trong chớp mắt, lại nhanh chóng tươi cười nói: “Tô huynh, đã lâu không gặp, nhớ huynh quá đi mất!”


Tô Đường nhếch khóe môi, cười gượng đáp: “Ha ha, ha ha, cũng nhớ thật, nhớ thật. Không biết Triển đại nhân cần tìm ta có chuyện gì?”

“Ôi, sao lại gọi là Triển đại nhân chứ, khách sáo quá, sau này cứ gọi ta là Dịch Chi là được rồi.” Nói xong, hắn rất thân mật kéo tay Tô Đường đi về phía bàn — y như mình vẫn còn là chủ nhân của nơi này vậy.

Mà hành động đột ngột này của hắn cũng khiến Tô Đường giật nảy mình, tiểu Mạc thì trợn mắt há hốc mồm. Đúng lúc này, Hỉ Thước hét ầm lên — “Buông tay ra!!!”

Nói xong, một bóng người vội vàng lao tới, hất tay Triển Dịch Chi ra, sau đó kéo Tô Đường ra xa.

Triển Dịch Chi mơ hồ nhìn Hỉ Thước đang trợn mắt nhìn mình — tiểu nha hoàn này kích động như thế làm gì? Vì sao lần nào gặp mình cô ấy cũng đều tỏ vẻ thù địch thế?!

Tô Đường muốn giải thích một chút, nhưng thực sự không nghĩ ra lý do gì, vì thế đành cười gượng: “Lại đây, ngồi xuống nói chuyện!” Nói xong, nàng trừng mắt lườm Hỉ Thước một cái, ai ngờ, Hỉ Thước còn trừng mắt nhìn nàng hung dữ hơn. Tô Đường cảm thấy da đầu tê rần rần, liếc nhìn tiểu Mạc, trong lòng thầm tính phải nhanh chóng mà gả nha đầu này đi thôi.

Triển Dịch Chi vẫn chưa hiểu ra sao, có điều, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại còn sót lại trên tay, hắn lại cười nói: “Tay Tô huynh thật mềm mại!”

Câu nói này khiến mắt Hỉ Thước trừng lên như sắp rơi ra ngoài, á à à, dám sàm sỡ tiểu thư nhà cô, còn dám nói ra nữa à?! Mềm cái đầu ngươi! Mại cái đầu ngươi! Ngươi cứ làm như vừa sờ đậu hũ ấy mà mềm mại!!!

Tô Đường thật sự xấu hổ: “Nên bàn chuyện chính đi, ta còn vội về nữa.”

“Ồ, Tô Đường rất gấp sao? Hay là thế này đi, ta đưa huynh về, vừa đi vừa nói chuyện luôn!” Nói rồi Triển Dịch Chi đứng bật dậy định đi ngay.

Tô Đường nhăn nhó vội gọi hắn lại: “Không không không, cứ ngồi đây nói đi!”

“À, nếu vậy thì ta nói ngắn gọn thôi, không vòng vèo nữa! Tô huynh, ta muốn hùn vốn với huynh, không biết huynh có đồng ý không?”

“Hả?” Tô Đường giật mình, chớp mắt hỏi: “Vì sao?”

Triển Dịch Chi nghiêm trang nói: “Làm người phải tự biết mình biết ta, ta biết rõ bản thân mình không có khiếu kinh doanh, làm đâu mất đó, còn Tô huynh thì sao, vừa nhìn đã biết ngay là người giỏi kinh doanh. Vì thế, ta muốn mượn tay Tô huynh, kiếm chút bạc tiêu xài thôi! Kế hoạch của ta là thế này, sau này ta sẽ không nhận tiền thuê nhà hàng năm nữa, mặt khác còn có thể đầu tư thêm một chút, đương nhiên, con số cụ thể thì chờ Tô huynh đồng ý chúng ta sẽ bàn sau. Tóm lại, ta xuất tiền, còn Tô huynh, vẫn là chủ của cửa tiệm này, kinh doanh hay quản lý thế nào là quyền của huynh, ta tuyệt đối không nhúng tay vào. Huynh thấy thế nào?”

Nghe hắn nói xong, Tô Đường hơi kinh ngạc: “Sao huynh lại tin ta như vậy?” Tuy nàng cũng biết quả thật mình có khiếu kinh doanh, nhưng nói gì thì nói, Triển đại nhân này cũng mới chỉ có duyên gặp mình được ba lần, sao hắn lại tín nhiệm nàng như vậy chứ? Lỡ như đây là cái bẫy ai đó bày ra để hại hắn thì sao? Lỡ như suốt cả năm chỉ lỗ chứ không lãi thì thế nào?

Triển Dịch Chi cười lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: “Tục ngữ có câu, một lần lạ, hai lần quen, ba lần sẽ thành người nhà. Ta với Tô huynh gặp nhau ba lần, đương nhiên đã là người nhà rồi.”

Tô Đường ngại ngùng, thực tình là ta chưa nghe thấy câu tục ngữ này bao giờ đâu!

“Tục ngữ còn nói, tướng mạo là do tâm sinh ra, ta thấy Tô huynh có vầng trán cao rộng, giữa hai lông mày đầy vẻ khí khái và thông minh, hơn nữa, đôi mắt lại trong veo không chút tạp niệm, có thể thấy được huynh là người có trái tim rất sáng! Triển mỗ hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay, quen biết bao nhiêu người, nhưng chưa từng nhìn nhầm ai, à, trừ một người, có điều, người kia là của hiếm của lạ trăm năm mới có một, quá quỷ dị, nên tạm thời cũng không cần nhắc đến!” Không biết nhớ ra chuyện cũ khổ sở gì, nụ cười của Triển Dịch Chi hơi méo mó, nhưng hắn lại nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Vì thế, ta có cơ sở để tin rằng, Tô huynh là người có thể tin được!”

Đây mà là cơ sở gì chứ?! Tô Đường ôm trán, vì sao nàng cứ cảm thấy lời nói hùng hồn của vị Triển đại nhân này vớ va vớ vẩn thế nào vậy chứ?! Hơn nữa, hắn cũng dùng nhiều câu “tục ngữ có câu” quá đấy!


“Không biết năm nay Triển đại nhân bao nhiêu tuổi?” Dung mạo của hắn thuộc dạng không đoán được tuổi, hơn nữa, cách nói năng và phong cách làm việc của hắn cũng khiến người ta không dễ đoán.

Triển Dịch Chi nghe vậy liền cười ha ha: “Ta tuổi gà, năm nay hai mươi mốt tuổi, chưa cưới vợ. Có điều, sáng nay ra cửa có một thầy tướng số nói năm nay ta có sao hồng loan chiếu mệnh, sẽ gặp đúng người định mệnh, vì thế nên ta vẫn đang chờ đây. Mà nói ra cũng thấy kỳ lạ, ta đây cũng tính là công tử tuấn tú, vậy mà sống hơn hai mươi năm nay, chưa từng nở bông hoa đào nào, đúng là khiến lòng người đau thương đến trào nước mắt…”

Tô Đường thấy hắn càng nói càng xa liền không biết phải nói gì — vì sao ta chỉ hỏi tuổi huynh mà huynh nói lung tung nhiều thế làm gì?!

Nhưng mà…

Tô Đường ngắt lời: “Huynh thật sự muốn hùn vốn với ta sao?”

“Đương nhiên!” Vừa rồi hắn còn ra vẻ đau lòng muốn chết, thoáng một cái đã ra vẻ nghiêm túc, thật lòng.

“Vậy được rồi, chúng ta ký kết một năm trước, tiền thuê nhà miễn hết, tạm thời ta cũng không cần lấy bạc của huynh, mỗi tháng huynh có thể hưởng hai phần lợi nhuận. Sao hả?”

Trước đây ở thành Bình, lợi nhuận mỗi tháng nhiều nhất cũng chỉ một trăm lượng, đến đây dù không vượt được nhiều thì cũng phải gấp đôi. Như vậy, một năm hắn sẽ nhận được bốn trăm tám mươi lượng, so với ba trăm sáu mươi lượng tiền thuê nhà, thì nhiều hơn một trăm hai mươi lượng. Tuy Tô Đường không nỡ bỏ số tiền kia, nhưng cái gì cần chi vẫn phải chi, dù sao ở ngã ba đằng kia cũng còn cái tiệm Vinh ký kia nữa. Dù ông chủ Vinh ký chỉ là phường giá áo túi cơm, nhưng rõ ràng không phải người lương thiện, sau lưng còn có chỗ dựa vững chắc nữa, nếu một ngày nào đó đến gây sự với mình thì không ổn. Vì vậy, nàng cũng phải nhanh nhanh mà tìm chỗ dựa cho mình mới được! Tuy vị tiểu Triển đại nhân này chỉ là quan thất phẩm, nhưng mặt lạnh đã nói rồi, hắn là do Hoàng thượng đích thân phong tặng, ắt hẳn cũng không tầm thường! Bây giờ người ta tới tận cửa nói muốn hùn vốn với mình, nếu nàng mà từ chối thì đúng là ngu hết chỗ nói!

Vì vậy, Tô Đường thẳng thắn đồng ý, cũng nói điều kiện luôn — nàng chỉ có thể chia hai phần lợi nhuận, vì trong điếm có tiểu Mạc, còn có cả một đám nha hoàn sai vặt nữa. Nếu chia quá nhiều, thì tiệm này không có cách nào mà quay vòng vốn.

Triển Dịch Chi không quan trọng hai phần hay ba phần, chỉ cần có thể được nhập bọn là hắn đã thấy mỹ mãn rồi, như vậy, ít nhất ông cụ nhà hắn cũng sẽ không nói hắn “du thủ du thực, thiếu hiểu biết, thiếu năng lực” nữa. Đương nhiên, có thu nhập riêng rồi, hắn cũng không cần phải lo đến chuyện sau này tiêu hết luôn tiền bổng lộc từ đầu tháng, rồi cả tháng rỗng túi nữa.

Hắn nghĩ rất đơn giản, vị Tô huynh này không giống người xấu, hơn nữa, dù ‘hắn’ có là người xấu, thì dù gì mình cũng là mệnh quan triều đình, ‘hắn’ cũng sẽ không dám giở trò gì đâu. Hơn nữa, hắn chỉ cung cấp cửa tiệm, người ta lo việc còn hắn ngồi không nhận tiền, quá lãi đi ấy chứ! Nếu sau này kinh doanh kém quá, thì cũng coi như là buôn bán bị lỗ thôi mà.

— Triển đại nhân người ta cũng rất tinh tường đấy chứ!

Cuối cung, hai người bàn bạc thêm chút nữa, rồi lại lập hiệp ước, ký tên đóng dấu, coi như từ nay về sau bắt đầu hợp tác vui vẻ — tất nhiên, ở phần ký tên vẫn do tiểu Mạc đứng tên, điều này khiến Triển Dịch Chi rất nghi hoặc. Lúc trước, qua vài câu chuyện với tiểu Mạc, hắn đã biết vị Tô huynh này mới là ông chủ thật sự mà?!

Tô Đường giải thích: “Nhà ta quản lý rất nghiêm, không cho kinh doanh, nên ta giao phó hoàn toàn cho tâm phúc của mình lo liệu.”

Triển Dịch Chi nghe thấy vậy, cái hiểu cái không khẽ gật đầu, rồi lại thở dài: “Trong nhà của mỗi thanh niên có triển vọng, đều có một người già bảo thủ gàn dở!”

Tô Đường gật đầu liên tục, nói quá đúng! Mặt lạnh đúng là người già bảo thủ gàn dở!

Triển Dịch Chi nói tiếp: “Tên của họ là ‘phụ thân’!”

“…”

Phụt!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui