Tướng Công Thật Vô Lý


Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết không chút thay đổi, hai mắt híp lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hoa Điệp.
“Cô nam quả nữ chung sống một phòng, nếu truyền ra, chỉ sợ thanh danh của muội….” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nhắc nhở nàng tính nghiêm trọng của chuyện này.
Không nghĩ tới Hoa Điệp lại phản bác, “Nơi này không có người lạ, ai sẽ truyền ra ngoài chứ?”
Thẩm Tướng Khuyết nhìn nàng, “Ngôn ca ca của muội đâu? Nhị tỷ phu làm sao có thể đáp ứng muội chuyển sang đây ở?” Hắn hoài nghi liệu có phải nàng thừa dịp Ngôn Chấn đi vắng thì chạy ra ngoài.
“Ngôn ca ca đồng ý uội ở đây.” Hoa Điệp nở nụ cười hạnh phúc.
Thẩm Tướng Khuyết bỗng nhiên có cảm giác như bị người ta ép buộc đưa đi làm vật hy sinh, hắn đã phát hiện ra dụng ý của đám người này, hơn nữa trong mắt Hoa Điệp còn lóe lên tia sáng vui sướng, hắn thật sự giống như cá nằm trên thớt đang đợi làm thịt.
Hăn nhịn không được nhớ tới mấy lời nói hôm trước của phụ thân, sẽ không phải bởi vì nàng ….. Ánh mắt hắn lạnh lùng chăm chú nhìn nàng.
Thấy ánh mắt sắt bén của hắn, thân mình nàng chùn xuống, không biết phải làm sao, “Tướng Khuyết ca, huynh…. Huynh tức giận sao?”
Hoa Điệp không rõ vì sao hắn tức giận, nhưng nhìn sắc mặt của hắn trầm xuống, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an đứng lên. Trong con ngươi mỏng manh lộ vẻ yếu đuối.
Nhìn bộ dạng khổ sở vô tội của nàng, trong lòng Thẩm Tướng Khuyết hiện lên cảm giác tội lỗi.
Chằng biết tại sao nổi lên cảm giác tội lỗi này, hắn nhíu mày, vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương kia, trong lòng lại dâng lên phiền chán.
“Ta không có tức giận.”
“ Nhưng vẻ mặt của huynh…..” Đôi mắt long lanh của Hoa Điệp nhìn gương mặt không chút thay đổi của hắn.
.
“Muội suy nghĩ nhiều quá. Muội đi ra ngoài trước đi! Ta phải thay quần áo.”
“Muội giúp huynh” Hoa Điệp trả lời không chút suy nghĩ.
Thẩm Tướng Khuyết nhìn nàng với vẻ mặt không thể tưởng tượng được, đôi mắt hẹp dài nheo lại, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, “Chẳng lẽ muội muốn nhìn ta trần như nhộng sao?”
“Muội ……” Nàng trộn mười ngón tay, trên gương mặt như ngọc hiện lên một tầng đỏ ửng.
“Sao còn không đi ra ngoài?”
Vừa nghe hắn đuổi khách, Hoa Điệp không ngửng chạy ra ngoài cửa.
Trông theo bóng lưng gần như chạy trối chết của nàng, khoé miệng Thẩm Tướng Khuyết vẽ lên một đường cong.
Dù sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương ngây ngô.
**
“Tướng Khuyết ca, huynh muốn đi đâu ?”
Chân trước của Thẩm Tướng Khuyết còn chưa bước ra khỏi cửa chính, Hoa Điệp lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, mang theo nét mặt tươi cười xinh đẹp, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm hắn.
“Đi ra ngoài.” Thẩm Tướng Khuyết không dừng lại, trực tiếp đi vòng qua bên cạnh nàng.
“Đi đâu?” Hoa Điệp theo sát phía sau hắn.
Đột nhiên hắn dừng lại, nàng nhất thời không kịp dừng bước, đụng phải hắn.
“Đau quá!” Nàng xoa mũi, hốc mắt phiếm hồng.
Hắn chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nàng.
Bị hắn nhìn lom lom, Hoa Điệp chột dạ cúi đầu, đáng thương lén nhìn hắn vài lần.

“Ta đi đâu cần phải xin phép muội?” Thẩm Tướng Khuyết khẽ nhướng mày.
“Không có, muội chỉ tò mò….” Nàng hoảng hốt bắt đầu vung tay, vội vàng phủ nhận.
“Muội không cần phải hiếu kỳ, đó là nơi nữ nhân không thể đi vào.”
“Chỗ nào mà nữ nhân không thể đi vào?” Hoa Điệp tò mò hỏi.
Nhìn nàng liên tục truy vấn, trong mắt Thẩm Tướng Khuyết hiện lên một chút tức giận. Hắn cảm thấy mình bị người ta quản, mà nàng còn có ý nghĩ hạn chế tự do đi tìm nữ nhân của hắn.
“Kỹ viện.”
Nghe được từ trong miệng hắn nói ra hai chữ này thì Hoa Điệp ngây ngẩn cả người.
“Huynh đi kỹ viện làm gì?” Nàng hoang mang hỏi, hàm răng gắt gao cắn môi đỏ mọng, tay nàng giữ chặt ống tay áo của hắn.
Chẳng lẽ huynh ấy muốn đi tìm hoa hỏi liễu sao?
Không ! Không cần ! Nàng không cần Tướng Khuyết ca bị hồ ly tinh của kỹ viện mê hoặc.
“Ta đi làm cái gì, muội không nên xen vào.”
“Thực xin lỗi ……”Giọng điệu lạnh lùng của hắn làm tổn thương lòng của Hoa Điệp, bất tri bất giác, hốc mắt của nàng phiếm hồng.
Thấy bộ dạng muốn khóc của nàng, sắc mắt Thẩm Tướng Khuyết khẽ biến đổi.
“Muội khóc cái gì?” Thanh âm của hắn nhỏ nhẹ. Vì sao khi nhìn thấy nàng muốn khóc, trong đầu của hắn lại cảm thấy đau đớn?
“Tướng Khuyết ca, huynh….. Huynh thích cô nương trong đó sao?”
Thẩm Tướng Khuyết vốn nghĩ lừa gạt nàng, muốn cho nàng hết hy vọng với mình, nhưng nhìn đến bộ dáng hai mắt đẫm lệ của nàng, hắn nhất thời mền lòng, từ miệng bài trừ, “Không có.”
“Vậy vì sao huynh lại muốn đi kĩ viện tìm cô nương?” Nước mắt to cỡ hạt đậu rốt cuộc cũng theo hốc mắt của nàng rơi xuống.
“Nam nhân đi kỹ viện, còn cần lý do sao?” Thẩm Tướng Khuyết vân đạm phong thanh nói, sự thật thì hắn đi kỹ viện cũng không phải tầm hoa vấn liễu, mà là trong lòng hắn có bệnh, bất quá hắn nghĩ mượn cơ hội này làm cho Hoa Điệp chết tâm.
Hắn cũng không nghĩ sẽ cưới nàng làm vợ, cho dù cả nhà đều muốn như vậy.
“Huynh . .. . Có thể hay không … Đừng đi?” Hoa Điệp ngẩn khuôn mặt lê hoa đái vũ lên, khẩn cầu hỏi, càng dùng thêm sức kéo ống tay áo của hắn, gắt gao nắm lấy.
Nàng không muốn hắn bị cô nương kĩ viện bắt cóc, nàng không cần!
Vừa nghĩ đến cảnh tượng hắn bị các cô nương vây quanh, Hoa Điệp liền lắc đầu mãnh liệt, ngực cảm giác được tửng đợt đau đớn.
“Vì sao không đi?” Hắn hỏi lại nàng.
“Muội không muốn huynh đi. . . .” Hoa Điệp cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống.
“Muội không muốn ta đi kỹ viện tìm cô nương?”. Hắn hỏi lại.
Nàng mãnh liệt gật đầu, nước mắt ở vành mắt lấp lánh, nàng nhìn hắn tràn ngập khẩn cầu mong đợi.
Xém tý nữa là Thẩm Tướng Khuyết đã gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu của nàng, bất quá hắn rất nhanh hoàn hồn, hắn chợt rùng mình.
Vì sao nước mắt của nàng lại ảnh hưởng đến mình như vậy?
Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên ngưng đọng, đôi mắt giảo quyệt dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, đột nhiên nói ra lời nói kinh người:“Chẳng lẽ muội muốn thay thế cô nương kỹ viện thoã mãn ta sao?”.
Hoa Điệp sợ tới mức hai tròng mắt trừng to, cả người ngây ngẩn.
Thẩm Tướng Khuyết biết câu hỏi của mình làm nàng sợ hãi, trong mắt hắn, nàng cùng tiểu cô nương bốn năm trước không có gì khác biệt, cho dù nàng đã lớn lên, dung mạo xinh đẹp, thân thể mền mại để lộ ra nữ tính quyến rũ. Đến nỗi làm cho người gặp được sẽ khó quên . . . .

Hắn cau mày, không hiểu vì sao mình lại chú ý tới sự thay đổi của nàng nhiều như vậy.
Hắn lắc đầu, dời tay nhỏ bé của nàng ra, sau đó đi nhanh về phía trước, hướng ngoài cửa đi đến
“Chờ …… Chờ một chút!”
Vừa thấy hắn rời đi, Hoa Điệp không ngừng kêu hắn dừng bước, hướng bóng lưng của hắn xông tới, cả người dán ở phía sau hắn.
Thân mình Thẩm Tướng Khuyết cứng đờ, hắn có thể cảm giác được tiểu nữ nhân phía sau hắn có lồi có lõm, thân hình mền nhũn làm cho hắn nổi lên phản ứng.
“Muội muốn làm gì?” Thoáng chốc, thanh âm của hắn trở nên trầm thấp.
“Huynh đừng đi…. Muội…..” Hoa Điệp cắn đôi môi đỏ mọng, trên mặt đỏ ửng, thoạt nhìn thẹn thùng vạn phần.
“Muội làm sao?”
“Muội . . . Này…..” Hoa Điệp lắp bắp nói, không có dũng khí mở miệng.
“Chờ muội nghĩ kỹ xem muội muốn nói gì, thì hãy nói với ta.”
Hắn chân trước còn chưa bước ra, Hoa Điệp liền vội lên tiếng, nàng cơ hồ là nói bừa: “Muội đáp ứng huynh, cái gì muội cũng đều đáp ứng huynh, huynh đừng đi kỹ viện tìm cô nương.”
Thân mình Thẩm Tướng Khuyết lại cứng đờ, chậm rãi quay người lại, Đôi mắt dài hẹp nheo lại, dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng.
“Muội có biết muội đang nói cái gì không?” Hắn nghĩ đến nàng là nhất thời nóng vội, không để ý đến hậu quả mà quyết định, không nghĩ tới lại thấy nàng nhẹ nhàng vuốt cằm.
“Muội. . . . Muội biết. Huynh có thể hay không…. Đồng ý với muội, đừng đi?” Nàng nín thở, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Bốn phía lập tức trở nên yên tỉnh, ngay cả không khí dường như cũng đọng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở, hoà cùng làn gió nhẹ lướt qua.
Qua một hồi lâu, Thẩm Tướng Khuyết rốt cuộc mở miệng, “Ta không nghĩ tự mình tìm đến phiền toái”
Nói hết lời, hắn không đợi Hoa Điệp hiểu được ý của hắn, liền phất tay áo bỏ đi.
“Muội phiền phức như vậy sao?” Hoa Điệp lẳng lặng nhìn hắn rời đi, trong ngực tràn ngập cảm giác chua xót, nàng cắn răng, không chút do dự đi theo hắn.
**
Thẩm Tướng Khuyết vừa đi ra khỏi nhà, liền cảm giác được có một kẻ theo đuôi, nhưng hắn không để trong lòng, cũng không quay đầu lại đuổi Hoa Điệp trở về, tựa hồ chắc chắn rằng lát nữa nàng nhìn thấy hắn vào kỹ viện sẽ thất vọng mà rời đi.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới sau khi hắn bước vào cửa kỹ viện, Hoa Điệp lại vẫn đứng ở cửa si ngốc chờ đợi hắn.
Một cô nương cứ đứng ở cửa kỹ viện như vậy, tự nhiên sẽ hấp dẫn nhiều ánh mắt khác thường của nam tử.
Nhìn đến khí chất trên người nàng, cũng biết nàng là đại tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng, làm sao có thể đứng ở cửa kỹ viện?
Đứng lặng ở lầu hai, Thẩm Tướng Khuyết nhìn Hoa Điệp vẫn đang đứng ở cửa không muốn rời đi, mày khẽ cau lên.
“Sao vậy? Là ai chọc cho Thẩm gia của chúng ta mất hứng?”
Một nữ tử tuyệt sắc từ cửa đi tới, giơ tay nhấc chân đều mang theo quyến rũ phong tình, sóng mắt lưu chuyển liền đủ để nam nhân điên cuồng đến cực điểm.
Thẩm Tướng Khuyết xoay thân người, nhìn đến nữ tử tuyệt sắc trước mặt, khuôn mặt khẽ biến hoá, ánh mắt thản nhiên lướt qua khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng vuốt cằm, “Xem ra bệnh của muội tạm thời đã được áp chế.”
“Này còn phải cảm ơn huynh nha! Thẩm đại gia.”
Tần Phỉ Phỉ cố ý tới gần hắn, hắn né tránh làm nàng bổ nhào vào khoảng không, trong mắt của nàng hiện lên một chút ánh sáng giảo hoạt
.

“Không nghĩ tới Thẩm đại gia sẽ sợ hãi tiểu nữ tử như thế.”
Nàng lộ ra vẻ mặt vừa thấy đã thương, bình thường nam nhân nhìn thấy đều không chịu nỗi, nhưng đối với Thẩm Tướng Khuyết mà nói, một chút cũng không có tác dụng.
“Muội đừng bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu trước mặt ta, đối với ta mà nói là vô dụng.” Muốn sử dụng mị thuật với hắn, chẳng lẽ nàng quên hắn là ai sao?
“Ai nha! Sư huynh, huynh thật là không uôi một chút mặt mũi nào.” Tần Phỉ Phỉ hờn dỗi nói, ít đi cảm giác mê hoặc, nhiều hơn cổ hơi thở trong trẻo khéo léo.
“Ai bảo muội vừa đến liền sử dụng mị thuật với ta.” Thẩm Tướng Khuyết tức giận hừ một tiếng. Đối mặt với tiểu sư muội làm người ta đau đầu này, kẻ trên mặt lúc nào cũng vô cảm như hắn, rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Nếu nụ cười này bị Hoa Điệp nhìn thấy, chắc chắn nàng sẽ rất buồn, bởi vì hắn chưa từng cười với nàng như vậy.
Tần Phỉ Phỉ cười nói. “Đó là bởi vì muội biết chiêu này đối với sư huynh là vô dụng, cho nên muội mới lớn mật như vậy dùng mị thuật, nếu là nam nhân khác, bọn họ nhất định sẽ giống như con chó nhỏ nằm bò dưới chân của muội.”
Xem bộ dáng dương dương tự đắc của nàng, Thẩm Tướng Khuyết lên tiếng đả kích tâm tư của nàng. “Sư phụ không phải đã khuyên muội, mị thuật đối với nam nhân có tâm chí kiên định sẽ không có tác dụng, muội cũng chịu đau khổ đó thôi?”
Tổn thương trên người sư muội chính là do sử dụng mị thuật với nam nhân, nhưng bởi vì khinh suất đối thủ mà bị thương.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phỉ Phỉ cong lên, không phục, “Đó là do muội nhất thời không chú ý, cho nên mới. . .”
“Mới bị thương?” Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày.
Môi Tần Phỉ Phỉ vểnh lên.
“Muội cũng thật tỉnh táo không bị đối phương bắt được nha! Tên nam nhân kia còn bị muội chỉnh một chút.” Nói đến đây, nàng không khỏi đắc chí.
Nhớ tới khuôn mặt vặn vẹo của nam nhân kia, Tần Phỉ Phỉ càng nghĩ càng vui vẻ.
Không biết cái tên nam nhân kia có tuyệt tử tuyệt tôn không?
“Đưa tay đây.” Thẩm Tướng Khuyết nói.
“Làm gì? Huynh không phải nói thương thế của muội tạm thời được chế trụ sao?” Tần Phỉ Phỉ tò mò hỏi, bất quá vẫn là ngoan ngoan đưa tay tới.
“Vốn là như vậy, nhưng muội đừng quên, muội bị nội thương, phải qua một thời gian dài mới hồi phục được.”
Thẩm Tướng Khuyết kiểm tra mạch đập của nàng, đột nhiên nhíu mày.
Tần Phỉ Phỉ nhìn đến ánh mắt của hắn, không khỏi khẩn trương hỏi: “Như thế nào?”
“Mạch đập của muội so với vài lần trước còn muốn loạn hơn, ta nghi là . . . .”
“Nghi cái gì?”
“Thân thể của muội tựa hồ có loại độc nào đó”. Chân mày của Thẩm Tướng Khuyết càng nhíu chặt.
“Không thể nào?” Tần Phỉ Phỉ thét chói tai.
Hai mắt Thẩm Tướng Khuyết nheo lại, nhìn sắc mặt Tần Phỉ Phỉ trở nên tái nhợt như giấy, nàng gần như thì thào tự nói: “Chẳng lẽ những điều hắn nói đều là sự thật?”
Nhất thời, nàng gần như luống cuống lên.
Cái tên nam nhân chết tiệt kia không lừa nàng?
“Thật sự cái gì?” Hắn nhìn tiểu sư muội bộ dạng như trời muốn sụp đổ.
“Muội xong đời!”
“Vì sao muội lại xong đời?”
“Muội…. Muội ….” Tần Phỉ Phỉ muốn nói lại thôi. Nàng sợ nói ra, sư huynh sẽ tức giận, nhưng mà không nói, hắn cũng sẽ nhận thấy được không đúng.
“Tần Phỉ Phỉ, muội rốt cuộc che giấu cái gì?”
Nghe thấy Thẩm Tướng Khuyết đem cả danh họ của mình ra kêu, Tần Phỉ Phỉ không khỏi rụt cổ xuống.
Chỉ khi sư huynh không kiên nhẫn, mới kêu tên của nàng.
“Muội chỉ là . . . . .” Nàng vẫn quấy ngón tay, ánh mắt không dám trực tiếp đối mặt với Thẩm Tướng Khuyết.
“Chỉ là cái gì? Có chuyện gì thì nói nhanh.” Hắn lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Tên nam nhân kia nói hắn hạ một loại độc khó giải lên người muội, nhưng mà lúc ấy muội không tin hắn, không nghĩ tới. . . . .”
Mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên nghiêm túc.
“Độc này thực kỳ lạ. Lúc đầu ngay cả ta cũng chưa chuẩn ra muội trúng độc, nhưng mà khi nội thương của muội dần tốt thì độc này mới càng ngày càng rõ ràng, xem ra. . . . . .” Hắn than nhẹ .
“Sư huynh, huynh biết muội trúng độc gì không?” Tần Phỉ Phỉ khẩn trương hỏi.
“Biết thì biết, chẳng qua khó giải.”
Hắn nói những lời quanh co như vậy làm vẻ mặt Tần Phỉ Phỉ càng trở nên khó coi.
“Chẳng lẽ thật sự không có thuốc nào giải được?”
“Có thì có, nhưng mà. . . . . .” Thẩm Tướng Khuyết còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của nữ hài tử, thân thể hắn chợt cứng đờ.
“Sư huynh, nhưng mà sao?”
Tần Phỉ Phỉ thấy Thẩm Tướng Khuyết nhìn xuống dưới lầu, khuôn mặt ngưng đọng, sau đó không nói hai lời, lập tức từ trên lầu nhảy xuống, dọa nàng nhảy dựng lên.
Chỉ thấy hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía cửa, Tần Phỉ Phỉ nghẹn họng nhìn trân trối.
Rốt cuộc là chuyện gì có thể làm cho vị sư huynh luôn luôn bất động như núi thay đổi sắc mặt?
***
Tướng Khuyết ca khi nào mới đi ra?
Hoa Điệp đứng ở cửa, ánh mắt si ngốc nhìn kỹ viện, người đi đường, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Mặt nàng đỏ lên, không ngừng trốn tránh qua một bên.
Trước cửa kỹ viện có hai cô nương tiếp đón khách, từ miệng phát ra tiếng cười khoa trương, cùng nam nhân liếc mắt đưa tình, Hoa Điệp nhìn thấy mà xấu hổ.
Đợi đã lâu, vẫn không thấy Tướng Khuyết ca đi ra, chẳng lẽ hắn ta tính ở bên trong cả một ngày sao?
Hoa Điệp cắn môi đỏ mọng, đứng tại chỗ chần chờ.
Chẳng lẽ nàng sẽ phải bỏ đi?
Không! Nàng không đi! Hoa Điệp lắc đầu.
Hoa Điệp nhìn lên lầu, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tướng Khuyết, còn có một nữ tử.
Nàng cảm giác được nội tâm đã tràn ngập ghen tị và cay đắng.
Nghĩ đến bọn họ huynh huynh muội muội, nàng không kiềm chế được ý niệm trong đầu, nghĩ muốn xông vào kỹ viện đem bọn họ tách ra.
Không được! Nàng lắc đầu.
Nàng là khuê nữ, đứng ở cửa kỹ viện đã đủ nổi bật, nếu chạy vào bên trong, sáng mai, Ngôn ca ca chắc chắn sẽ tức giận đến tới cửa, bắt nàng về Tướng Quân phủ.
Hoa Điệp lại nhìn hướng lầu hai, nhẹ giọng thở dài.
Vẻ mặt nàng ảm đạm thê lương làm cho những nam nhân đi qua đều thấy đau lòng, cũng đều dừng bước lại, đang nghĩ có nên tiến lên an ủi hay không.
“Màu Điệp. . . . . .” Một trung niên nam tử đi ngang qua nhìn thấy dung mạo của Hoa Điệp thì dừng lại, trên mặt có biểu tình không thể tin, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt lâm vào cuồng loạn.
Hoa Điệp vừa quay đầu lại, nhìn thấy nam tử dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình thì đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Người này vì sao nhìn chằm chằm vào mình?
Nàng giống như trở thành miếng thịt làm người khác thèm nhỏ dãi, theo bản năng nàng muốn né tránh, nhưng mà chân nàng còn chưa kịp bước thì hắn ta đã tiến lên.
“Màu Điệp, là nàng sao? Nàng đừng đi!” Trung niên nam tử cuồng loạn gọi, trong nháy mắt, liền đứng trước mặt nàng, gắt gao bắt được vai của nàng.
“A. . . . . . Đau quá!” Cảm giác được bả vai truyền đến đau đớn. Hoa Điệp khóc thét một tiếng, thân mình nhỏ bé yếu ớt run nhè nhẹ.
“Vị công tử này, ta không phải Màu Điệp, mời ngươi buông tay ra?” Hoa Điệp hốc mắt hàm chứa lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn nam nhân điên cuồng trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui