Sáu người sáu ngựa cứ như vậy đi, vừa đi vừa tán gẫu thành một đoàn rất náo nhiệt. Nhưng, lại có biến!
Đương nhiên, ở đâu có rừng thì ở đó có lâm tặc. Thôi thôi nói chung là bọn họ gặp thổ phỉ. Nhóm người Du An đều mặc trang phục sang trọng, lại thêm khuôn mặt ai nấy đều tuấn tú, xinh đẹp nhìn cũng biết là kẻ có tiền.
Bọn cướp có khoảng hai mươi người, tên nào tên đấy đều ăn mặc dơ dáy nhìn cứ như Cái Bang vậy, khuôn mặt thì dữ tợn trong tay lăm lăm một thanh đao lớn. Một tên đầu sỏ bước lên trước, hắn ta cũng là tên cao lớn nhất trong số bọn chúng, khi nói chuyện liền lộ ra bộ răng vàng tởm lợn, giọng nói ồm ồm cơ hồ vang vọng cả trăm mét gần đó:
- Mấy người kia, khôn hồn thì để lại trang sức vàng bạc cùng ngựa ở lại thì ông đây tha cho con đường sống. Nếu không thì...ông đây giết cả đám.
Vừa nói hắn vừa khuơ khuơ cái đao, cười đến bỉ ổi. Du An thấy vậy hai mắt sáng lên, vội nói:
- Đại ca, ta xử lí bọn chúng nhé.
Âu Dương Dực Phàm gật đầu, không đợi hắn nói "cẩn thận" Du An đã nhanh nhẹn đạp chân một cái xuống ngựa. Xạ Nhật thở dài tiếc nuối:
- Ta cũng muốn thí nghiệm nữa.
Nhưng hắn không ra tay mà cùng bốn người còn lại xem Du An ra tay. Vũ Nguyệt của bọn hắn, không bao giờ nương tay, thủ đoạn tàn nhẫn nhất trong số bọn họ. Có điều, hiện tại thì phải xem đã, Xạ Nhật nở nụ cười bí hiểm.
Những tên cướp thấy chỉ có Du An xuống ngựa mà tuy là Du An mặc nam trang nhưng vẻ mặt yêu nghiệt thì không giấu vào đâu được, liền châm chọc:
- A..tên mặt trắng này không lẽ định quyến rũ chúng ta? Thôi được nếu ngươi làm chúng ta thỏa mãn ta liền bỏ qua cho ngươi..ha ha..
Nói rồi tất cả bọn chúng cười ha hả. Du An chỉ cười thật dịu dàng khiến bọn chúng ngơ ngẩn, rồi trực tiếp rút kiếm. Khi mà bọn chúng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu của tên vừa châm chọc Du An đã rơi xuống đất. Tên cầm đầu đã chết, những tên còn lại như rắn mất đầu kẻ thì bỏ chạy, kẻ thì không biết làm gì. Có vài tên đồng loạt xông lên, Du An xoay người né những nhát kiếm, tay cầm kiếm đảo một vòng tròn, lại có vài tên bỏ mạng. Nhìn những đường kiếm như múa của Du An, vừa đẹp lại chính xác, một đường lấy mạng bọn chúng Xạ Nhật hài lòng gật đầu.
Chỉ một chung trà sau (khoảng 15 phút) Du An đã xử lí xong toàn bộ đám người thổ phỉ. Thân áo màu trắng vẫn sạch sẽ như cũ, không nhiễm chút bẩn nào, khóe miệng khẽ mỉm cười. Nhìn Âu Dương Dực Phàm hài long gật đầu, bọn họ lại tiếp tục đi. Bọn họ đều đi rất nhanh nên đến trưa đã đến kinh thành.
Có thể là do cả trang phục và nhan bọn họ quá nổi bật nên lấy đi rất nhiều sự chú ý của người dân trong thành. Nhất là Du An, bộ bạch sam quá nổi bật hơn nữa khuôn mặt yêu nghiệt của Du An thực sự làm điên đảo chúng sinh, lấy đi trái tim của rất nhiều thiếu nữ nơi đây, hận không thể bắt Du An về nhà ngắm. Đi tới đâu liền kéo theo huyên náo tới đó, Du An nhìn những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó làm nàng thấy thật sợ hãi.
Âu Dương Dực Phàm dẫn bọn họ tới Bát Quái, nơi đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ. Người tiếp đón bọn họ là một lão bản khoảng năm mươi tuổi nhìn rất hiền hậu. Sau khi ăn trưa với một bàn đầy ắp thức ăn, Du An liền phân phó Mai đi thăm dò tình hình Vạn Nhất, đây là tâm huyết của nàng, nửa năm trước nó chỉ là một tiểu điếm nhỏ nhưng giờ đây đã phát triển thành một khu phố nhỏ với các khách điếm, tửu lâu, nơi buôn bán sầm uất với nhiều loại mặt hàng khác nhau.
Tất cả khách quan ở kinh thành hay nhóm người đại ca đều chỉ biết chủ của Vạn Nhất là một vị Du công tử nào đó, trừ mấy người Phụng Nguyên và Mai, Lan, Cúc, Trúc. Nàng đã mua tất cả tin tức của Vạn Nhất ở Bát Quái vì vậy bây giờ cho dù là hoàng thượng cũng không thể tìm ra bất cứ manh mối nào. Mà Mai, Lan, Cúc, Trúc khi ra ngoài làm việc cho nàng cũng đều mặc nam trang, đeo mặt nạ hơn nữa hầu hết là Phụng Nguyên quản lí trực tiếp, còn mấy nàng đều được Du An phân phó làm những việc khác.
Ăn trưa xong bọn họ ai về phòng người nấy, buổi tối Xạ Nhật có rủ đi dạo phố nhưng ngay sau khi nghỉ trưa xong Du An đã đến Vạn Nhất. Nàng muốn kiểm tra nơi đó.
Có lẽ ngày mai là tới Đại hội võ lâm nên đường xá đặc biệt đông vui, người nối người đi như mắc cửi. Du An có cảm giác như hội chợ ở hiện đại vậy, đủ mọi mặt hàng từ vải vóc, mỹ phẩm, các loại trang sức đến các loại đồ ăn, rồi cả những trò chơi, xem tướng số, còn có mấy loại như giải câu đố, thách đấu,.... Du An rất có hứng thú với mấy món đồ nướng nên dừng lại ăn một chút, hình ảnh một nam tử có diện mạo yêu nghiệt đứng ăn thịt xiên quả thật khiến người ta phải lác mắt. Du An liếc xung quanh một vòng, có kẻ ăn, người đi dạo, a cả đuổi bắt nữa kìa. Một người mặc áo đen tay đang chảy máu đang bị đuổi bởi vài tên áo đen khác, nhìn hắn khá chật vật. Hừm, nhìn có vẻ rất thú vị. vì vậy Du An liền trả tiền, lấy thêm hai xiên thịt nữa, vận khinh công đuổi theo.
Sẽ lại xuất hiện cảnh anh hùng cứu mỹ nam? Ồ không, tên nhóc kia khá thông minh, biết tìm một chỗ nấp kín đáo quan sát tình hình. Du An đứng phía sau hắn đánh giá,hắn chắc chỉ khoảng 15,16 võ công đang bị phong bế, có vẻ không phải là người xấu, nếu không nàng đành giết hắn coi như trừ họa cho dân. Tên nhóc kia cũng rất khá, tuy võ công không còn lại bao nhiêu nhưng cảnh giác cao, hắn phát hiện ra Du An, trừng mắt nhìn nàng. Du An sợ hắn phát ra tiếng động sẽ dẫn tới sự chú ý của những tên áo đen. Bọn chúng có khoảng mười người, võ công đều không tệ có lẽ là sát thủ, điều đáng nói là bọn chúng là người của Tam Sa kẻ thù của Bát Quái, cũng chính là kẻ hạ độc Chu Chi Thiên. Du An thật sự muốn giết bọn chúng để trả thù cho Chu Chi Thiên nhưng nàng hiện tại thì chưa được, chính Nha Vân đã nhắc nhở bọn họ không được trả thù mà hắn tự có cách riêng, nên nàng nhét một xiên thịt vào miệng tên đang bị thương rất nặng kia. Ngạc nhiên là hắn không có từ chối mà còn ăn rất tự nhiên. Người này thật thú vị.
Tuy không giết bọn chúng nhưng khiến bọn chúng sống không bằng chết thì lại không khó. Trên tay Du An bỗng hiện lên vài cây kim châm phóng vào cổ của từng tên, chỉ biết vài giây sau bọn chúng lăn lộn trên mặt đất, đau đến kêu cha gọi mẹ. Hừ một tiếng Du An đỡ lấy thiếu niên, vận khinh công đi Vạn Nhất.
Vạn Nhất nằm ở nơi phồn thịnh có rất nhiều người qua lại mua bán tấp nập. Nang dùng một khách điếm to nhất làm "căn cứ". Hai người đi đường cũng có khá nhiều người để mắt tới vì quả thật việc một cô nương dìu một chàng trai như vậy không phải lúc nào cũng có. Tiếp đón hai người là Phụng Nguyên, hắn thấy Du An thì hơi nhíu mày nhưng không quá ngạc nhiên, nhanh chóng tìm một đại phu cho thiếu niên. Xem ra hắn bị thương không nhẹ.
Phụng Nguyên sau đó dẫn Du An tới Vạn Nhất thật sự, phải, nó nằm ở dưới lòng đất. Nơi này là nơi tối mật nên có rất ít người biết, đây là nơi bọn họ dùng để họp, nơi này cũng chứa ngân khố của Vạn Nhất. Hơn nữa nơi này chứa rất nhiều thảo dược cùng các loại thuốc quý, nhưng quan trọng nhất, nơi này là nơi huấn luyện sát thủ của Vạn Nhất.
Xem qua một lượt khiến Du An cảm thất rất hài lòng và phần nhiều là tự hào. Mà Phụng Nguyên người này cũng là người thông minh, thực chất phần căn cứ dưới lòng đất này là do Du An tự tay thiết kế cũng có chút kiến thức hiện đại. Vả lại kiếp trước Du An cũng chỉ là học sinh nên phần vẽ chưa được tinh xảo thế nên những gì Phụng Nguyên làm được cũng khiến Du An ngạc nhiên.
Sau khi trở lại, thuộc hạ của nàng đã có toàn bộ thông tin về thiếu niên nàng vừa cứu. Hắn tên là Mạc Hi, đúng như Du An dự đoán hắn là đệ tự của Tam Sa. Chính Tam Sa giết cả nhà hắn khi đó hắn còn quá nhỏ, Tam Sa không giết hắn mà còn nhận hắn làm đệ tử. Tên này thật biến thái. Đương nhiên sau khi Mạc Hi hắn biết chân tướng sự việc thì muốn giết Tam Sa nhưng không thành. Những chuyện phía sau thì như Du An chứng kiến.
Ghé qua nhìn Mạc Hi một chút, hắn vẫn đang hôn mê người thì quấn vài lớp băng gạc dày. Thở dài một chút, Du An trở về khách điếm của Bát Quái. Hiện tại cũng đã là buổi chiều muộn, thế nên đường xá đông đúc cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng mà, đi được một đoạn thì đã thấy đám người Xạ Nhật, đáng ngạc nhiên là có cả Âu Dương Phi Phàm. Bọn hắn đang đứng trước một sân khấu nhỏ, đứng phía trên là vài vị cô nương đang múa một điệu múa rất gợi cảm. Xạ Nhật và Vi Nhu nhìn có vẻ rất thích thú, Âu Dương Dực Phàm ánh mắt lơ đãng thỉnh thoảng nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, còn Cổ Dĩ Kỳ thì chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Thằng nhóc này thật là, Du An bước tới gần chỗ bọn họ, cốc đầu Cổ Dĩ Kỳ một cái, nhưng hắn cũng không phản ứng gì nhiều chỉ nhìn nàng.
- Ngũ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Tỷ làm ta lo lắng đó.
- Nàng là đi Túy Hương lầu đó, thế nào, ta nói đúng không?
Câu trước là của Vi Nhu, còn câu sau...đương nhiên là của Xạ Nhật. Túy Hương lầu là thanh lâu lớn nhất của kinh thành, đặc biệt ở đó có cả nam sủng. Nhưng vấn đề là nhân phẩm của ta kém đến vậy sao hả, tên này lúc nào cũng làm nàng điên tiết. Đang định xông ra đấu khẩu với hắn thì đỉnh đầu ta bị một bàn tay ấm áp bao phủ, là Âu Dương Dực Phàm.
Hai người bọn ta đi dạo vòng quanh một cái hồ khá rộng, bóng tối làm nơi này đẹp hơn, diễm lệ hơn và có phần lãng mạn hơn. Bỗng nhiên Âu Dương Dực Phàm kéo tay ta lại, hai tay giữ chặt vai ta, chăm chú nhìn ta, còn ta như bị cuốn vào đôi mắt hắn, bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng trong vài giây. Giọng của hắn thật trầm, ấm áp:
- Nguyệt nhi, ta luôn có cảm giác muội đã thay đổi, biến thành người khác, cho dù đã lấy lại trí nhớ.
Những lời của hắn làm Du An bỗng trở nên hốt hoảng, nàng làm sao quên được rằng hắn và Chu Chi Thiên là thanh mai trúc mã cơ chứ, hai bọn họ quá hiểu nhau. Nhưng chưa đợi Du An nói thì Âu Dương Dực Phàm bỗng ôm lấy nàng, nói nhỏ bên tai nàng rằng:
- Nhưng tình cảm của ta với muội chưa từng thay đổi dù chỉ một chút.
Hắn hôm nay thật dịu dàng, ôn nhu giống như biến thành người khác vậy. Hắn khiến ta cảm thấy rối bời, không thể nghĩ gì được nữa. Ta như đắm chìm trong sự ôn nhu của hắn vậy, đã lâu lắm rồi, không có ai ôm ta như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...