Tướng Công Nhà Ta Là Trà Xanh


Hứa Thanh ngồi ở lầu hai, Nhiếp Ứng đối diện rót trà đưa cho nàng, thấp giọng hỏi.

“Hứa cô nương năm nay bao lớn rồi? Vừa thấy cô nương, không hiểu sao ta đã cảm thấy chúng ta có nhiều điểm giống nhau”
“Ta năm nay vừa 23”
“Thật trùng hợp, ta cũng 23”
“Ta đối với Hứa cô nương nhất kiến như cố, không hiểu sao có cảm giác rất thân thuộc, nhịn không được nên mới nói nhiều một chút,mong Hứa cô nương không trách ta thất lễ.”
*Nhất kiến như cố: đại khái là mới gặp nhưng mà cảm thấy người đó như một người bạn cũ,vô cùng thân thuộc.
"Không đâu..

không đâu, ta cũng cảm thấy chúng ta rất hợp nhau”
Nhiếp Ứng sờ sờ chén trà, ngẩng đầu hỏi “Hứa cô nương lớn lên ở đây sao?”
Hứa Thanh gật gật đầu, “Ta cùng tỷ tỷ từ nhỏ đã ở Phong thành này rồi”
“Hứa cô nương còn có tỷ tỷ sao? Thật thích, trong nhà ta chỉ có đệ đệ, trước giờ ta vẫn luôn mong có tỷ tỷ ” Nhiếp Ứng rũ mắt “Ta vừa mới tới đây thôi, nghe nói nơi này có rất nhiều cảnh đẹp, không biết là nên đi nơi nào trước mới tốt, Hứa cô nương ở Phong thành từ nhỏ, không biết có tiện dẫn đường cho tại hạ thăm thú Phong thành không?”
Hứa Thanh nhất thời một lời khó nói hết, Nhiếp cô nương là người tốt, lại vừa ra tay giúp nàng, cho dù ra sao nàng cũng không nên cự tuyệt, nhưng nàng chỉ là người làm công ở Tạ phủ, trừ lúc nghỉ ngơi tắm gội, ngày thường đều bận đến bù đầu bù cổ.

“Hứa cô nương không cần khó xử, yêu cầu của ta cũng có phần quá đáng”
“Không phải” Hứa Thanh ngượng ngùng chớp mắt “Thật ra ta chỉ là người làm trong phủ, nhiều lúc không phải muốn đi là đi được”
Nhiếp Ứng có chút thất vọng “Thì ra là vậy”
Nghĩ lại Nhiếp cô nương hôm nay đã giúp bản thân minh oan, mời nàng ấy ăn cơm lại chỉ mãi uống trà, Hứa Thanh nghĩ nghĩ, gian nan đưa ra quyết định
“Nhiếp cô nương nếu không chê, hay là ta xin nghỉ mấy ngày, dẫn ngài đi dạo chơi Phong thành một vòng”
“Nếu vậy thật tốt quá,nhưng mà, như vậy có làm phiền cô nương lắm không”
“Không sao, hai ngày tiền công thôi, cũng không có gì to tát”
Tạ Thu Thời nhìn hai người ngươi dạ ta thưa, tất nhiên trong lòng không thoải mái, người này nảy giờ cư nhiên không nhìn hắn một cái, trong mắt khó tránh vài tia tức giận.

Hắn ngồi đây nửa ngày, tất cả nữ nhân trên lầu đều lén nhìn trộm hắn, vậy mà hai người này, một ánh mắt cũng không cho hắn, hắn xuất chúng như vậy, lại ngồi ở vị trí trung tâm dễ thấy nhất, vậy mà lại bị hai người này trực tiếp phớt lờ.


Tạ Thu Thời cắn răng, phân phó Trường Nhạc ở phía sau: “Lát nữa phải đỡ được ta, nhớ là la lớn một chút”.

||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
Trường Nhạc thấp giọng đồng ý, Tạ Thu Thời từ trên chỗ ngồi đứng lên, chân trái chạm vào chân ghế, nhu nhu nhẹ kêu một tiếng “Ai nha”, sau đó lảo đảo về phía trước.

Trường Nhạc lập tức từ phía sau đỡ lấy hắn, la lớn “Công tử, công tử người không sao chứ”
Thực khách xung quanh thấy vị công tử xinh đẹp kia suýt nữa thì ngã trên đất, sôi nổi buông đũa, sau đó vị công tử kia dựa vào ngực nam tì phía sau, eo thon một tay đã ôm hết, nhìn qua hết sức nhu nhược, trên mặt bởi vì e lệ hiện lên một tầng hồng nhạt, càng thêm diễm sắc vô biên, không tự chủ được mà nuốt nước miếng, đến khi phản ứng lại, vội vàng đi đến trước mặt vị công tử kia biểu hiện chút thành ý.

“Công tử có sao không?”
"Ghế của tửu lâu là loại hàng gì đây,còn dám ức hiếp công tử”
Thậm chí còn có người vươn tay tới chỗ Tạ Thu Thời, định thừa dịp binh hoang mã loạn để sàm sỡ, có người còn tách Trường Nhạc ra, hòng đem mỹ nhân ôm vào vào lòng.

Tạ Thu Thời dùng dư quang thoáng nhìn, thấy bên kia quả nhiên đã chú ý tới mình, vì thế rũ mắt, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nhìn vô cùng ủy khuất
“Thu nhi không sao, thỉnh các vị nhường đường một chút”
Mọi người thấy mỹ nhân rơi lệ càng thêm hưng phấn, mấy bàn tay dơ bẩn càn thêm lấn tới, dù Tạ Thu Thời đã cố gắng tránh né nhưng trong lúc hỗn loạn, không biết đã bị ai sờ soạng, hắn nhăn mày, nhưng nghĩ đến lúc này không phải thời điểm thích hợp để làm lớn chuyện, liền nhịn xuống, vẫn là bộ dạng ủy khuất.

“Tránh ra, đều tránh ra cho ra”
Tạ Thu Thời nghe thấy thanh âm này, thần sắc buông lỏng, thở ra một hơi.

Hai người Hứa Thanh đã sớm thấy chuyện này khôi hài, người càng ngày càng đông, trong thời gian ngắn vậy mà đã tụ thành 1 đoàn, Hứa Thanh thấy tay những kẻ này hướng về phía vị công tử kia, phân tán đám đông, lúc này mới có cơ hội chen vào.

Nhiếp Ứng sơ tán đám người, nhìn vị công tử trước mắt mày thanh mi tú, cũng bị này dung nhan này làm kinh ngạc chút, cho dù ở kinh thành cũng hiếm khi có công tử dung mạo xuất chúng như vậy, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền khôi phục thần sắc như thường.

“Công tử, có việc gì sao?”
Tạ Thu Thời thấy trong mắt Nhiếp Ứng hiện lên một tia kinh diễm, nhưng sau đó liền biến mất, trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, mở đôi mắt có vài phần nhu nhược lắc đầu “Đa tạ cô nương, Thu nhi không có việc gì”
Tạ Thu Thời quá hiểu biết nữ nhân, háo sắc, tự cao tự đại, thích nhất là nam tử nhu nhược yếu ớt, mảnh mai, cho nên hắn hốc mắt ửng đỏ, lắp bắp nhìn đối diện
“Không có cô nương, Thu nhi thật là không biết nên làm gì.”

“Công tử không cần khách khí”
“Thu nhi không có gì báo đáp, không bằng Thu nhi ở đây mời cô nương một bữa, để hảo hảo cảm tạ cô nương”
“Không cần, công tử, chuyện nhỏ không tốn sức gì, huống hồ” Nhiếp Ứng đi tới chỗ Hứa Thanh túm nàng lại, " Cũng nhờ Hứa Thanh tản đám người ban nảy đi, ngươi muốn cảm tạ hẳn là cảm tạ Hứa Thanh mới đúng ”
Hứa Thanh đột nhiên bị người ta túm lại, lảo đảo bị đưa tới trước mặt Tạ Thu Thời, Hứa Thanh tập trung nhìn phát hiện vừa rồi người bị vây kia chính là nhị công tử của Tạ gia.

“Nhị công tử?”
Hứa Thanh không có làm việc ở phủ công tử, bình thường gặp được cũng luôn cúi đầu hành lễ, có thể biết được Tạ Thu Thời là do mấy ngày trước ở viện Đại công tử.

Tạ Thu Thời nắm chặt ngón tay trong áo, sau đó lại lập tức buông ra.

“Vừa rồi cô nương ở phía sau, Thu nhi không nhìn thấy, vì vậy mới lờ đi cô nương, mong cô nương tha thứ Thu nhi nhất thời nóng vội, nhưng mà hình như cô nương quen biết Thu nhi?”
Hứa Thanh vội vàng xua tay “Không có không có, ta làm công ở Tạ phủ, nhưng mà ngày thường cùng nhị thiếu gia ít chạm mặt, nhị thiếu gia chưa gặp ta cũng đương nhiên”
“Cô nương là người trong phủ? Đều do Thu nhi ngày thường sơ sót, hồi phủ ta nhất định hảo cảm tạ cô nương,hay là ta ở đây mời nhị vị cô nương chung rượu trước để bày tỏ tâm ý”
Hứa Thanh nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay định mua ít đồ còn chưa xong, nếu như về trễ, Chu Tình sẽ bị trừ tiền công, thấy hai người này trò chuyện với nhau cũng thật vui, nàng cũng ngượng ngùng quấy rầy, đã trễ thế này, nàng hiện tại phải đi rồi
“Nhiếp cô nương, Nhị công tử, ta hôm nay còn có việc phải làm, đành phải đi trước rồi”
“Hứa cô nương phải đi?” Nhiếp Ứng buông chén rượu trong tay “Vậy chúng ta khi nào gặp lại?”
Hứa Thanh nhớ tới đã hứa dẫn Nhiếp Ứng đi tham quan Phong thành, nhấp môi:
“Đợi lát nữa ta về phủ xin nghỉ, ngày mai giờ Thìn, hẹn gặp ở đây có được không?”
“Tất nhiên là được, làm phiền Hứa cô nương rồi”
“Phiền gì chứ,bây giờ ta phải đi rồi, ngày mai gặp lại "Hứa Thanh chào tạm biệt hai người,chuẩn bị đi.

Tạ Thu Thời vội vàng đứng dậy “Hứa cô nương phải đi rồi sao? Để Thu nhi tiễn cô nương”
Tạ Thu Thời đã sớm thấy bất mãn tên đầu gỗ Hứa Thanh này, cuối cùng bây giờ cũng có thể thế giới hai người với Nhiếp Ứng, nụ cười trên mặt cũng có vài phần chân thật.

Thấy Tạ Thu Thời thật sự muốn đứng lên, Hứa Thanh vội vàng cự tuyệt, này này thật là, nàng nào dám để Nhị công tử tiễn mình chứ.


“Không cần không cần, ta tự đi được rồi, không cần làm phiền Nhị công tử”
Tạ Thu Thời thấy nàng thật phiền, hắn cũng không thật sự muốn tiễn nàng, kẻ đầu gỗ này có thân phận gì chứ?, xứng để hắn phải nhọc lòng sao? Nhưng thấy Nhiếp Ứng bây giờ đang nhìn, hắn phải mau lưu lại ấn tượng tốt mới được.

“Nên chứ, Hứa cô nương hôm nay đã giúp Thu nhi, không được tiễn cô nương, Thu nhi trong lòng rất áy náy”
Hứa Thanh lúc này cũng khó lòng cự tuyệt, Nhị thiếu gia quả nhiên thực thiện lương, hôm nay nàng cũng không giúp y việc gì lớn, vậy mà Nhị thiếu gia người ta mời cơm rồi còn muốn tiễn nàng về.

“Vậy...vậy làm phiền Nhị thiếu gia rồi” Hứa Thanh có chút ngượng ngùng, nàng còn chưa từng được nam tử săn sóc như vậy.

“Có gì phiền chứ, là việc Thu nhi nên làm mà” Tạ Thu Thời trong lòng đối với nữ nhân thô bỉ này phỉ nhổ vạn lần, chỉ mới thả chút ngon ngọt một lần liền không hề cự tuyệt, quả nhiên là người không thành thật.

Hắn bước qua ghế dựa mở ra lối đi nhỏ, càng cảm thấy Hứa Thanh quả thực càng ngày càng phiền, vừa xấu vừa ngu, nhìn tư thế ăn cơm ban nảy, giống như là ma đói đầu thai vậy, trên đời sao lại có nữ nhân đáng ghét như vậy, ban nảy nghe nói còn chưa có hôn phối, nàng ta như vậy, có nam tử nào ngu ngốc muốn gả cho chứ?
Vốn dĩ là muốn làm bộ làm tịch một chút, nhưng Tạ Thu Thời lúc này một câu cũng không muốn cùng Hứa Thanh nhiều lời, không hiểu sao, tửu lầu này hắn thường hay đi, bây giờ lại cảm thấy đường tới cổng thật xa xôi, cuối cùng cũng tới bậc cầu thang, Tạ Thu Thời nhịn không được đẩy nhanh tốc độ, hắn định xuống lầu thì bỗng thấy dưới chân trơn trượt, sau đó chỉ nghe Trường Nhạc nói một câu công tử cẩn thận, cả người đã ngã ở trên đất.

Sau khi tiếp đất Tạ Thu Thời có điểm ngốc, thậm chí còn ngây người một hồi, mãi đến khi Hứa Thanh đỡ hắn dậy thấp giọng hỏi, hắn mới có phản ứng, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ, nóng bừng bừng.

Hắn Tạ Thu Thời từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ mất mặt như hôm nay, ở tửu lầu,ở trước bao nhiêu người,đằng sau còn có đối tượng mà y mơ ước hôn phối cứ như vậy hoành hoành tráng tráng mà "hôn" đất, làm cho hắn trải nghiệm được hai chữ mất mặt một cách triệt để.

Hắn đã lâu không nếm qua cảm giác này, trước mặt hắn nữ nhân này tỏ vẻ khẩn trương lo lắng nhưng trong lòng không chừng đang cười nhạo hắn ngu ngốc.

Hứa Thanh.

Tạ Thu Thời đem cái tên này ở trong đầu lăn mấy lần, hắn sớm muộn gì cũng phải làm cho nữ nhân giả nhân giả nghĩa này trả giá đắt.

“Nhị công tử, người không sao chứ,
có đau ở đâu không?”
Nàng ban nảy đi trước Tạ Thu Thời hai bậc, lúc Tạ Thu Thời té ngã, nàng thật sự trở tay không kịp, nhưng nhìn mặt Tạ Thu Thời đỏ bừng, cũng biết cú ngã ban nảy vô cùng oanh liệt.

Tạ Thu Thời âm thầm nghiến răng, hắn biết rồi, nữ nhân ác độc này, cố tình hỏi hắn có đau không, là đang muốn chê cười hắn.

“Thu nhi không sao, làm Hứa cô nương lo lắng rồi”

Tạ Thu Thời cảm thấy mọi người chung quanh đều đang cười nhạo mình, hắn bây giờ một khắc cũng không muốn nán lại đây thêm.

“Thu Nhi có lẽ phải hồi phủ rồi, trong người cảm thấy có hơi ẩn ẩn đau.

Không biết là bị thương chỗ nào rồi, vẫn nên là về kiểm tra lại chút”
Nhiếp Ứng lúc này đã xuống tới “Vậy Tạ công tử mau trở về đi, mau xem xem trên người có chỗ nào không khỏe không”
Tạ Thu Thời cúi đầu, “Vậy Thu nhi hôm nay xin thất lễ”
Trường Nhạc thấy thế vội vàng đỡ Tạ Thu Thời xuống lầu.

Tạ Thu Thời được Trường Nhạc đỡ đến xe ngựa, màn xe vừa buông, liền nghiến răng nghiến lợi “ Tiện nhân ngu đần,ả ta nhất định sẽ phải trả”
“Công tử trên người còn đau không?”
“Làm sao không đau? Trường Nhạc, trở về tra xem, ả Hứa Thanh kia làm ở viện nào” Tạ Thu Thời nét mặt khó coi “Ta nhất định phải làm ả ta "sống thật tốt" ”
“Vâng”
Tạ phủ
Hứa Thanh chọn đồ xong, Chu Tình còn chưa về, nàng nhớ tới Tạ Thu Thời hôm nay, hình như là ngã không nhẹ, định thầm đưa chút thuốc cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, người ta là Nhị công tử Tạ gia đương nhiên là dùng thuốc tốt nhất rồi, của nàng chỉ là thuốc xoa bóp hạng xoàng, tặng cũng không có giá trị gì, vì thế nàng đem bình thuốc cất lại chỗ cũ, trước tiên vẫn nên là đi xin nghỉ phép vài hôm, nhân tiện chờ Chu Tình trở về, Chu Tình sẽ mang bánh quế hoa về cho nàng a.

“Tra được rồi?” Tạ Thu Thời cầm quyển sách trong tay, chậm rì rì lật trang
“Đã tra được, công tử, Hứa Thanh ở hộ viện trong phủ, ngày thường làm công việc quét tước”
“Phân phó Trương tổng quản, đối với ả ta’ đặc biệt chiếu cố ’ một chút, ta muốn nàng ta mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm hơn người khác, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải đụng đâu hư đó, hiểu không Trường Nhạc?”
Tạ Thu Thời căn dặn một hơi, cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, hắn muốn Hứa Thanh phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Trường Nhạc trầm mặc một lúc,mãi đến khi Tạ Thu Thời nhìn qua mới lên tiếng, sau đó thử mở miệng “Hứa Thanh vừa mới xin nghỉ phép mấy ngày ”
Tạ Thu Thời vừa thở ra một hơi chợt cứng lại, lúc này mới nhớ tới việc giữa trưa hôm nay nghe thấy, trong mắt hiện lên vài tia ảo não, Hứa Thanh đúng là làm cho người ta chán ghét mà.

“Vậy sau khi nàng ta trở về liền bắt đầu”
“Vâng, công tử”
Trường Nhạc trong lòng cảm khái, cảm thấy, thủ đoạn lần này của thiếu gia có chút ấu trĩ.

Tác giả có lời muốn nói: Trường Nhạc: Ghét bỏ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận