Cũng không thể trách Vô Vi dễ bị lừa, bởi vì Tiêu Thứ Kiệt cùng Lãnh Linh vốn là người trong giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, ai nghĩ sẽ phải dạy nữ nhi những chuyện vậy đâu? Huống chi, bọn họ cũng cho rằng việc thuộc về bản năng thì không cần bọn họ chỉ dạy. Vô Vi có khi thừa thông minh, nhưng ở phương diện này lại quá mức đơn thuần, hoặc có thể nói là trì độn, thế mới bị ngàn phàm quá tẫn Lăng Liệt dễ dàng lừa gạt. ”Đương nhiên!” Hắn khẳng định nói.
Thấy hắn như thế chắc chắc, Vô Vi chậm rãi tới gần. Ai ngờ, Lăng Liệt lại kéo nàng vào lòng, cúi đầu vội vàng hôn lên nàng kiều diễm ướt át phấn môi.
Trong phút chốc, như có một dòng điện truyền qua, thiên địa vạn vật hóa thành hư ảo. Vô Vi nhất thời đần độn, ý thức không hề rõ ràng, suy nghĩ không hề rõ ràng. Tệ nhất là, tim nàng đập rất nhanh, trong lòng hỗn loạn, hết thảy cũng không bình thường …….
Vô Vi bối rối đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nóng quá! Nóng quá!– nàng nhất định là bị bệnh!
Nhìn đến nàng thất kinh vẻ mặt, lăng liệt không khỏi vui vẻ.
“quả nhiên ta hiện tại toàn thân cũng không đau .” Hắn ý đùa chưa hết nhìn nàng sưng đỏ kiều diễm môi mọng, ôn nhu nói,“Nếu ngươi hôn ta thêm một chút, nói không chừng của ta vết thương sẽ lập tức tối nha”
Nghe hắn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ. Nàng vuốt tóc dài bên vai, kiên quyết nói:“Không cần!”
Hiện tại nàng thầm nghĩ nhanh khỏi nơi làm nàng sinh bệnh này. Vì thế, nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực, giống như chú gà chọi kiêu ngạo, vững bước đi khỏi.
“Hô –” Đi ra ngoài phòng, nàng thở ra một hơi, sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng nhỏ nhắn, lại vỗ vỗ trái tim đang đập loạn. Rất kỳ quái ! Vì sao lại như vậy?
Chờ vô vi rời đi, lăng liệt rốt cuộc nhịn không được cười ha hả.
Của hắn nương tử rất thú vị . Thật sự là đáng yêu. Hắn hiện tại mới phát hiện, của hắn tiểu nương tử kỳ thật tốt lắm. Chỉ cần không cùng nàng đối chọi cứng rắn, hắn liền quyết không hề thua .
Xem nàng vừa mới hành động cho thấy nhạc mẫu cũng không có cùng nàng giảng quá mấy thứ này. Xem ra, về sau muốn âu yếm, cơ hội còn nhiều à.
Ha ha, một ngày nào đó, hắn sẽ làm nàng yêu thương hắn. Quan trọng hơn là, hắn muốn cho nàng biết, tướng công tuyệt đối so với cha hảo.
Liên tục vài ngày, Vô Vi đều cố ý trốn tránh Lăng Liệt. Nàng cũng không biết chính mình vì sao sợ hãi nhìn thấy hắn, dù sao chính là không muốn thấy hắn, hoặc nói đúng hơn là không biết nên như thế nào đối mặt với hắn.
Vài ngày nay, nàng luôn luôn phiền não, vì sao nàng cứ nghĩ đến chuyện hôm đó thì mặt đỏ tim đập, xấu hổ không thôi? Nhưng là, trước kia cha không phải cũng thường thường thơm nàng sao? Đây là chuyện thực bình thường đi?Nhưng vì sao hai cảm giác hoàn toàn khác nhau? Tệ hơn là, nàng thậm chí có cảm giác sinh bệnh.Quên đi, biện pháp tốt nhất chính là không thấy hắn, cũng không suy nghĩ ngày đó phát sinh chuyện gì.Nhưng là, kia cảm giác vẫn còn…… Vô Vi vô thức xoa chính mình môi.
Xong rồi, xong rồi, lại muốn nghĩ đến chuyện đó rồi. Tim đập không kiểm soát được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nóng bỏng……
“Suy nghĩ cái gì?”
Nàng suy nghĩ đến xuất thần thì bị âm thanh ở phía sau làm hoảng sợ. Trong lúc nàng ngẩn người, Lăng Liệt đã đi đến sau lưng nàng.
Nhìn đến nàng vẻ mặt mất tự nhiên, hắn nhịn không được trêu tức:“Không phải đang suy nghĩ ta chứ?” Hắn chưa bao giờ biết hắn hoạt bát hiếu động tiểu nương tử cư nhiên có thể như thế im lặng.“Mới…… Mới không phải đâu!” Nàng bối rối phủ nhận,“Ta…… Ta là, ta suy nghĩ cha ta.”
“Nhớ ngươi cha?” Nghĩ cha có thể nghĩ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng? Lăng Liệt tất nhiên là không tin.
“Thật sự, thật sự, ta không lừa ngươi !” Vô Vi sợ hắn không tin, liều mạng gật đầu khẳng định.
Nhưng nàng càng vội vã phủ nhận, hắn lại càng không tin.
“Nga? Vậy ngươi nói xem ngươi suy nghĩ cha ngươi cái gì?” Lăng Liệt một bộ chờ xem kịch vui vẻ mặt nhìn chằm chằm nàng.
“Ta…… Ta suy nghĩ lần đầu tiên gặp được cha ta.” Nàng rốt cục nghĩ đến muốn nói gì .“Đó là chuyện mười năm trước. Lúc gặp cha ta, hắn còn không phải cha ta…….”
Vô Vi nhìn ra xa ánh mắt tràn ngập mê ly thần thái, cả người giống như đang đặt trong thế giới ký ức xa xăm.
“Có một buổi sáng sớm, nương từ bên ngoài trở về, trên người bị thương, chảy thật nhiều máu. Vô Vi sợ nương sẽ chết, nhưng lại không biết làm gì giúp nàng. Ta chỉ có nàng là người thân , ta không thể để cho nàng gặp chuyện không may. Cho nên, ta bỏ chạy ra ngoài, muốn tìm người tới cứu nàng.
“Nhưng là nửa đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bọn họ đều cầm kiếm muốn bắt ta. Ta rất sợ, ta nghĩ đến chính mình cũng không sống nổi. Lúc này, cha ta xuất hiện ! Hắn cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa hỏi, chỉ điểm một chiêu liền dọa những người đó bỏ chạy.
“Cha hắn thậm chí cũng chưa hỏi ta là loại người nào, liền đã cứu ta, sau lại còn giúp nương trị thương. Khi đó ta đã nghĩ, hắn là người tốt nhất tốt nhất trên đời…..”
Vô Vi hoàn toàn chìm vào hồi tưởng, nói xong nàng trong lòng so với anh hùng còn anh hùng – cha, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng, trong mắt tràn ngập sùng bái.
“Đủ!” Hắn rốt cuộc nghe không nổi nữa,lớn tiếng tức giận cắt lời nàng.
Nghe xong của nàng chuyện xưa hắn mới biết “Cha” trong lời nàng nói không phải cha ruột của nàng.
Hắn không nghĩ tới, thậm chí nằm mơ cũng không nghĩ tới, của cha nàng không phải là của nàng “Cha” ruột. Trước kia, hắn chỉ cảm thấy luyến phụ là vấn đề rất nghiêm trọng . Nhưng hiện tại, hắn không hề cho rằng chỉ là đơn thuần như vậy . Có lẽ, nàng là thật thích “Cha” nàng,– không phải nữ nhi đối phụ thân thích, mà là nữ nhân đối nam nhân thích.Hắn còn nhớ rõ, đêm tân hôn, nàng không để tâm đến hắn khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ để tâm đến hắn có thật giống phụ thân nàng hay không; Nàng không những không lấy gả cho hắn một cái nổi bật bất phàm tướng công là may mắn, lại còn vì hắn không giống cha nàng mà hô to bị lừa; Nàng có thể tàn nhẫn làm cho hắn vất vả trèo đèo lội suối, mất mấy canh giờ đi qua sơn đạo, lại chỉ vì phụ thân nàng một câu khen ngợi….
Nàng là thật thích cha nàng? Cho nên vừa rồi mới nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng?
Hắn càng nghĩ càng khẳng định, cũng lại càng phẫn nộ. Điều này làm sao có thể? Nàng là của hắn Lăng Liệt thê tử! Vào lúc hắn bắt đầu thích nàng, trong lòng nàng làm sao có thể còn có người khác? Huống chi người nọ còn là cha nàng! Cho dù không phải cha ruột, nhưng ít ra cũng là tướng công của nàng nương đi!
Xem ra, hắn phải mang nàng ra phủ một chút, làm cho nàng hiểu hắn bất phàm mị lực. Ở nhà, hắn là cái hiếu thuận con, cũng không ngỗ nghịch cha mẹ,nhưng nhị lão lại luôn thiên vị giúp đỡ nàng, mới có thể làm cho hắn luôn bị yếu thế, làm cho nàng nghĩ đến hắn không tốt tý nào. Chỉ có ra Lăng phủ, ở mọi người con mắt, nàng mới có thể phát hiện của hắn hảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...