Tướng Công Không Bằng Cha

Lăng Liệt cùng Tiêu Nhân hoàn toàn bị quên lãng từ khi bước chân qua cổng lớn của Vạn long sơn trang.

“Tổng quản bá bá, cha ta còn tại trang sao?” Vô Vi vui vẻ quấn quít lấy Vạn bá, đi ở phía trước cha con Lăng Liệt.

Vạn bá từ lúc nhìn thấy Vô Vi, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười khác hẳn với bộ dạng nghiêm túc thường ngày khiến dọc đường đi không ít người sợ hãi.

Lúc này, nghe Vô Vi hỏi như vậy, Vạn bá tỏ ra hiểu rõ:“Ha ha, chỉ biết hỏi cha, một chút cũng không quan tâm nương của ngươi?”

“Tổng quản bá bá!”

“Lúc Tiêu đại hiệp, Tiêu phu nhân đến sơn trang, mọi người đều thấy lạ, tiểu nha đầu lúc nào cũng bám dính lấy cha vì sao không theo cùng ha. Sau mới biết được là bị Tiêu phu nhân lừa bỏ rơi. Sau đó mọi người trong trang bắt đầu đoán, ngươi chừng nào thì đuổi đến đây, bám dính Tiêu đại hiệp.” Vạn bá nhịn không được cười ha hả,“Ha ha ha…… Chúng ta đều nghĩ đến, chiếu theo trình độ bám dính của ngươi mười năm trước cùng bốn năm gần đây chắc khoảng không đến nửa tháng sẽ tìm đến. Không ngờ, cư nhiên qua hai tháng ngươi mới đến. Ha ha, tiểu nha đầu có tiến bộ nga.”

Vô Vi đỏ bừng mặt, không biết là bởi chuyện cũ bị nhắc lại, hay là bởi vì nói đến phụ thân Tiêu Thứ Kiệt tối kính yêu. Giờ phút này, nàng – bộ dạng tiểu nữ nhi thẹn thùng, thật là đáng yêu. Nhưng mà Lăng Liệt trong lòng cũng là ngũ vị trần tạp.

Hắn nghĩ đến bọn họ trong lúc đó đã trải qua nhiều biến cố như vậy, nàng đối hắn cũng có tình ý, hắn thậm chí ảo tưởng nàng cũng thương hắn . Nhưng mà, sự thật tựa hồ không như hắn tưởng tượng. Từ khi đi vào Vạn Long sơn trang này, nàng trong mắt liền không còn có hắn – Lăng Liệt . Mà hắn cũng không thể tham gia vào thế giới của nàng.


“Tiểu nha đầu, nghe Tiêu phu nhân nói, ngươi thành thân , cho nên mới không mau chóng đuổi tới. Là thật sao?” Vạn bá cười hỏi. Hắn tuyệt đối là loại người hai mặt, ngoài lạnh trong nóng, càng già càng thù dai nhớ lâu lại càng quái.“Ta nhớ rõ ngươi trước kia nói qua, về sau phải lấy người giống cha như đúc. Như thế nào? Thực sự tìm được một nhân vật anh hùng như vậy?”

Vừa nghe xong, Vô Vi có chút ngượng ngùng, mặt càng đỏ hơn. Nàng mất tự nhiên xoay người nhìn Lăng Liệt, liếc mắt một cái, thấp giọng nói:“Hắn chính là tướng công của ta, Lăng Liệt.”

Nàng cũng không biết vì sao, sau khi tới đây, tất cả mọi người đều đề cập đến chuyện trước đây nàng như thế nào, nói cái gì, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình trước kia thật kiên trì và ngây thơ, điều này khiến nàng có chút xấu hổ . Hơn nữa, nàng sợ Lăng Liệt sẽ bởi vì những chuyện trẻ con trước đây của nàng mà khinh thường nàng. Cho nên lời nói trong lúc đó liền không tự giác có chút mất tự nhiên.

Nhưng mà, Lăng Liệt không cho rằng như vậy. Nhìn đến nàng không được tự nhiên giới thiệu, hắn tự nhiên cho rằng nàng là vì cảm thấy hắn không tốt, cảm thấy xấu hổ mới không muốn chính thức giới thiệu hắn, thậm chí không tình nguyện thừa nhận hắn.

“Lăng Liệt?” Vạn bá dừng cước bộ, quay đầu lại, có thâm ý khác đánh giá hắn vừa hỏi lại.“Tần Châu phủ Lăng Liệt?” Bộ dạng đủ tuấn, ánh mắt xem Vô Vi cũng đủ thâm tình, ở thương trường danh hào cũng đủ vang. Là một nhân vật lớn, xứng đôi tiểu nha đầu. Vạn bá ở trong lòng bình luận, trước khi Lăng Liệt mở miệng lại xoay người tiếp tục đi trước.

Vạn bá làm sao mà biết A Liệt là người Tần Châu? Nhất định là nương nói . Vô Vi nghi hoặc một chút liền đuổi theo Vạn bá.

“Tổng quản bá bá, Nhất Nhi thế nào ? Hẳn là chín tuổi đi? Nhất định càng lớn càng đáng yêu !”

Độc Cô Nhất Nhi, con gái duy nhất của Độc Cô Linh, đại tiểu thư của Vạn Long sơn trang.

“Tiểu thư nàng càng ngày càng giống ngươi, tiểu nha đầu .” Vạn bá bất đắc dĩ cười khổ, cũng không biết là tốt hay vẫn là không tốt.

“Giống ta? Làm sao có thể giống ta được?” Độc Cô thúc thúc nữ nhi không phải giống Độc Cô thúc thúc sao?

“Ta không phải nói diện mạo, mà là nói cá tính. Tiểu thư nàng với ngươi giống nhau, phi thường mê luyến phụ thân mình. Nàng cảm thấy trang chủ là người giỏi nhất trên đời, cũng không cho phép người khác nói xấu trang chủ. Suốt ngày đều đi theo phía sau trang chủ. Tuổi còn nhỏ liền tuyên bố nói về sau chỉ gả cho ai giống trang chủ.”

Này…… Này không phải là Tiêu Vô Vi nàng sao? Bất quá cũng khó trách , giống cha nàng Tiêu Thứ Kiệt cùng Độc Cô thúc thúc như vậy kì nam tử, thật là thế gian ít có.

“Ngươi như thế nào đột nhiên hỏi tiểu thư Nhất Nhi?”


“Nga, ta là nghĩ, Nhân nhi bảy tuổi, cùng Nhất Nhi tầm tầm như nhau. Ta nghĩ cho bọn họ làm bạn, tránh cho Nhân nhi chơi một mình sẽ thấy buồn ha.

Vô Vi xoay người chỉ chỉ phía sau Tiêu Nhân.

Nương đang nhìn hắn! Tiêu Nhân vui vẻ cười cười, hồi báo Vô Vi một cái siêu cấp đáng yêu tươi cười. Nương còn nhớ rõ hắn nha!

Lăng Liệt trong lòng càng ngày càng buồn bực, hắn cảm giác mình hình như là hậu cung tần phi, đợi quân vương lâm hạnh, mà quân vương cũng không thèm để tâm đến hắn. (so sánh chính xác qua, thời đại nữ tôn!!!)

“Nhân nhi là do chúng ta thu dưỡng. Thực đáng yêu đi?” Vô Vi cười quay đầu nhìn tiểu quỷ, lại cố ý xem nhẹ một bên Lăng Liệt.

Vạn bá cũng thuận thế nhìn thoáng qua Tiêu Nhân, bộ dạng là rất đáng yêu, bất quá rất khó cùng tiểu thư chơi đùa.

“Tiểu nha đầu, cha ngươi, nương ngươi, còn có trang chủ đều ở trong phòng, chính ngươi đi qua đi, ta còn có việc, sẽ không vào cùng ngươi .” Vạn bá chỉ vào chỗ rẽ hướng đến một căn phòng.

“Nga, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi thôi, tổng quản bá bá. Cám ơn ngươi nga!” Vô Vi ngọt ngào nói lời cảm tạ.

Nhìn Vạn bá vui tươi hớn hở rời đi, Lăng Liệt trong lòng thầm nghĩ, nguyên lai lão nhân gia đều thích bộ dạng đáng yêu thế này. Khó trách cha mẹ hắn nhìn thấy Vô Vi luôn cười tủm tỉm .


Lập tức sẽ nhìn thấy nhạc phụ, nhạc mẫu của hắn, cùng với Độc Cô Linh trong truyền thuyết. Lăng Liệt kích động không thôi. Thời khắc chờ đợi đã lâu rốt cục tới phút cuối cùng.

Vô Vi đứng ở tại chỗ nhìn trước mắt phòng, sau ba giây im lặng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. vọt vào.

Lăng Liệt cùng con chưa đi tới cửa, tiếng khóc của Vô Vi đã truyền ra từ trong phòng.

“Cha đều không cần Vi nhi ! Cha đã nói sẽ không bỏ rơi Vi nhi ! Ô — đều do nương, nhất định là nương giựt giây cha không cần Vi nhi ! Nương tệ nhất ! Ô — nương không cần Vi nhi! Cha cũng không cần Vi nhi ! Ô — Vi nhi không tin! Cha làm sao có thể không cần Vi nhi? Tuyệt đối không thể ! Ô — ô –……”

Chờ hai người bọn họ đi vào phòng đã thấy Vô Vi ngồi ở ghế mau chóng ôm một nam nhân thoạt nhìn trẻ tuổi như hắn, khóc lớn đại náo. Một nữ nhân dung mạo như tiên nữ lạnh dị thường, tuổi chừng hai mươi, vô cùng xinh đẹp đứng ở một bên, giống như sủng ái lại giống như ghét trừng mắt nhìn Vô Vi.

Này, đây là nhạc phụ, nhạc mẫu của hắn sao? So với hắn còn trẻ, lại so với hắn càng thành thục ổn trọng. Đặc biệt nam tử ôm Vô Vi, nhạc phụ của hắn, quả thực như nàng miêu tả, bình thường anh tuấn tiêu sái, giơ tay nhấc chân đều có một loại khí chất hiệp nghĩa, mà ánh mắt lại tỏa ra loại khí chất của tinh anh của người học võ.

Đến lúc này, Lăng Liệt rốt cục cảm nhận được cái gì là tâm ý nguội lạnh. Nguyên lai nhạc phụ của hắn thật là như thần tiên. Khó trách nàng nhìn hắn chướng mắt. Ha ha, nương tử của hắn . Hắn biết, cho dù làm gì đi nữa cũng không thể thắng được phụ thân của nàng. ( người tự tin như anh đã bị gia đình này chỉnh thành tự ti. Thật là thảm a! >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui