Tướng Công Hảo Ngoan Ah

Mười ngày sau, tại Hàng Châu.

Mọi người đều nói “Giang Nam xuất mỹ nữ, mỹ nữ xuất Giang Nam” mà trong đó Giang Nam Hàng Châu là nhiều mỹ nữ nhất.

Tứ Hải đổ phường ở thành Hàng Châu luôn là nơi náo nhiệt nhất, cùng yên hoa liễu hạng chỉ cách một con ngõ nhỏ. (BS: đổ phường: sòng bạc / yên hoa liễu hạng: hình như là thanh lâu)

Các con bạc vào ra vô cùng nhộn
nhịp, nhưng luôn là khi đi vào thắt lưng tiền muôn bạc vạn, mặt tươi hớn hở, bừng bừng khí thế, đến khi đi ra nếu vận khí tốt thì còn giữ được bộ y phục trên người, còn nếu vận khí không tốt thì không cần nói chắc mọi người đã rõ. Cơ hội gỡ vốn đều không có.

Có người bởi vì thua táng gia bại sản đột nhiên trở nên phát điên, tự dưng khóc lóc thảm thiết tại sòng
bạc cũng không có gì là lạ. Có người cạn sạch tiền, được sòng bạc nhân
từ quăng ra ngoài.

“Ối!”

Một lão nhân vừa bay qua bậc cửa, đầu cắm xuống đất, trên mông rõ ràng còn có một dấu hài.

Lão nhân ngồi dậy khó nhọc, gương mặt vô cùng sợ hãi, còn có hai đại hán tử ác sát hung thần đang đứng ở bên cạnh.

“Muốn trốn hả?”

“Đại gia, tha mạng nha!”

“Biên lai ngươi đánh bạc thiếu nợ đây nè, trả tiền đi!”

“Đại gia, gia tài sản nghiệp ta đều thua bạc hết rồi, còn gì đâu mà trả?”

Bọn đại hán cười cười tà mị. “A,
đúng rồi, thê tử của ngươi đã đi bán muối, ba đứa nhỏ cũng gán nợ hết,
chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt, nếu không có tiền trả hay là
chặt lấy hai cánh tay ngươi gán nợ vậy.”

Lão nhân nghe xong, tay chân đều
bủn rủn, quỳ lạy lia lịa. “Không cần a, đại gia! Cho ta mượn thêm một ít để gỡ vốn, lần này ta nhất định thắng nha!”

“Bốp!” Hán tử hung hăng đá lão
nhân một cước, đối với hạng thua sạch bạc, chúng không bao giờ thương
hại, càng cầu xin thì chỉ càng chuốc lấy nhục nhã.

Bọn Tứ Hải đổ phường này vô cùng
tác oai tác quái, luôn sẵn sàng đánh người giữa thanh thiên bạch nhật,
bởi vì không ai dám ngăn cản cho nên càng ngày càng kiêu ngạo.

Đối với con nợ bạc, kết cục chính là đây.

Một tên giữ lấy lão nhân, một tên rút thanh đại đao chuẩn bị dụng hình.

Lão nhân sợ xanh mặt, toàn thân
run rẩy liên hồi, cơ hồ muốn tiểu ra quần, hán tử ở ngay trước mặt giơ
cao đại đao, dùng hết sức chặt xuống.

“A –” tiếng heo bị giết thảm thiết vang lên. (BS: hihihi, ý là tiếng hét như tiếng heo bị chọc tiết ấy)

Trên mặt đất loang lổ vết máu, còn có một cánh tay nằm trơ trọi.

Hán tử vẻ mặt hoảng sợ, bởi vì
cánh tay hắn chém đứt chính là tay của tên đồng bọn, còn lão nhân kia
vẫn bình yên vô sự hiện thời đang được một tên nam tử khôi ngô nắm trong tay.

Nam tử này có dáng vẻ của người
phương Bắc, vô cùng cao lớn khôi ngô, thể trạng rắn chắc tráng kiện,
phát ra khí thế uy vũ không tầm thường, tuy khuôn mặt thiếu đi hàm râu
quai nón nhưng trông ra lại có vẻ tuấn lãng nhã nhặn vô cùng, ở cạnh bên còn có một nữ tử thanh tú.

Không phải ai xa lạ chính là Độc Cô Thanh Ưng và Quan Ngọc Nhi, thê tử của hắn.

“Lão nhân này, chính thật là cha nàng?”

Độc Cô Thanh Ưng ánh mắt tinh anh, trên tay xốc một lão nhân nét mặt hoảng loạn.

Khi đại đao chém xuống, hắn đến muộn không kịp thân thủ cứu người cho nên đá tên nam tử đằng sau ra thế cho lão nhân.

“Ôi….” Quan Ngọc Nhi không nén nổi cất tiếng thở dài ngao ngán, nhẹ nhàng nói, “Phụ thân, sao người vẫn không chịu sửa đổi?”

Lão nhân đã hoàn hồn, sau khi nhận ra nữ tử trước mắt chính là nữ nhi của mình, kinh hỉ hô lớn “Ngọc Nhi, là ngươi thật sao? Ngươi…ngươi, sao lại ở đây? Người này là ai?”

Quan Ngọc Nhi lãnh đạm buông một câu. “Chàng là trượng phu của ta.”

“Ngươi đã thành thân? Thật tốt
quá.” Lão nhân bỗng chốc thấy trời quang mây tạnh, vô cùng mừng rỡ, lâng lâng đến chín tầng mây. Hướng về phía Độc Cô Thanh Ưng hỏi liền, “Hiền tế, ngươi có hay không có bạc sẵn ở đó? Mau cho nhạc phụ mượn một ít, à…không…không phải, ngươi cưới nữ nhi của ta, nên đưa ta tiền sính lễ, à….một vạn lượng bạc, đưa ta mau.”

“Phụ thân!” Quan Ngọc Nhi căm giận hét lớn, “Người như thế nào còn mặt mũi tự xưng nhạc phụ để đòi tiền? Nương bị người bức phải tự vẫn, ta bị người hại bị đem bán ở nơi đất
khách quê người, may mắn được tướng công cứu giúp, nữ nhi mới có thể
sống đến ngày hôm nay, còn nữa nếu không có tướng công vừa nãy ra tay
cứu người, hiện tại cánh tay đang nằm trên mặt đất nay sẽ không phải là của người sao?”

Chỉ cần liếc mắt qua, trong lòng Độc Cô Thanh Ưng đã hiểu rõ tình huống.

“Sát!” Một thanh đại đao bổ xuống đầu Độc Cô Thanh Ưng, thừa dịp ba người đang nói chuyện, tên hán tử của đổ phường tiến đến đánh lén, vốn tưởng rằng như vậy nhất định thắng
chắc không ngờ không hiểu tại sao, đại đao gẫy đôi, hai tên hán tử sợ
hãi há hốc mồm, thêm cả lão nhân nữa cũng sửng sốt không kém.

Độc Cô Thanh Ưng không chút động
đậy, điều duy nhất làm hắn quan tâm là khuôn mặt đang nhuốm vẻ ưu sầu
của nương tử, còn thanh đao kia vừa bổ xuống chỉ là giúp hắn thư giãn
gân cốt.

Quan Ngọc Nhi cũng bình tĩnh không kém, cùng tướng công kinh qua không ít phen hoạn nạn, nàng đã sớm
luyện được tính tình trầm tĩnh, gặp nguy không loạn, cả hai phu thê vẫn thản nhiên như không, tiếp tục nói chuyện với nhau. (BS: Nhi tỷ và Ưng ca giờ xứng ghê, BT y như nhau – BT=biến thái)

“Nương tử tính thế nào?”

Ngọc Nhi nhẹ nhàng lắc đầu. “Thiếp cũng không biết, tướng công có chủ ý gì không?”

“Nương tử, nàng có tin ta không?”


“Thiếp là nữ nhân của chàng, tất nhiên là hoàn toàn tin tưởng chàng rồi, vậy lần này tùy tướng công làm chủ.”

“Hảo.” Độc Cô Thanh Ưng gật đầu, nếu nương tử không có ý kiến gì khác, thì sự tình ắt hẳn sẽ rất tốt đẹp.

Đôi mắt chim ưng sắc bén của hắn chậm rãi hướng về phía hai hán tử của đổ phường, làm đối phương hoảng sợ phải lùi vài bước.

Đột nhiên, Độc Cô Thanh Ưng buông lão nhân ra, lạnh lùng nói, “Hắn nợ ngươi bạc, cứ đòi tự nhiên”

Lão nhân vừa nghe, tinh thần bấn loạn kêu lớn, “Hiền tế, ngươi….ngươi….ngươi nói gì?”

“Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, cho dù ta cho người thật nhiều sính kim, người cũng mau chóng thua bạc hết, nếu đã như vậy, không bằng bây giờ cứ để người ta chặt hai tay của người, thứ nhất trả dứt nợ, thứ hai là nhạc phụ cũng sẽ không có phương tiện để đánh bạc, há chẳng phải nhất
cử lưỡng tiện sao?” (BS: tiền sính lễ)

Lời này làm lão nhân cấp sợ tới
mức hai chân nhũn ra, đổ phường hán tử thì được lời như cởi tấm lòng, lá gan trở nên lớn hơn, rút một thanh đại đao khác, hướng về phía lão
nhân chuẩn bị đòi nợ. Độc Cô Thanh Ưng ôm nương tử trong lòng, phút
chốc khinh công lên trên nóc nhà đứng nhìn, tính thấy chết mà không
cứu. Làm cho lão nhân ngay cả cơ hội trốn ra sau lưng họ cũng không có.

Lão nhân vừa kêu cứu mạng, vừa mắng hắn, rồi khóc lóc, cầu xin,… Độc Cô Thanh Ưng vẫn thủy chung thờ ơ không màng.

“Tướng công” Quan Ngọc Nhi sắc mặt tái nhợt, nhịn không được kéo góc áo tướng công.

Đại chưởng ấm áp bao trùm đôi tay bé nhỏ lạnh như băng của nàng, thấp giọng nói, “Yên tâm, ta hiểu được, người dù sao cũng là phụ thân nàng, ta sẽ không để người khác đả thương nhạc phụ, chỉ là ta muốn dọa người sợ, nếu không làm thế, người vĩnh
viễn không sửa đổi tính tình, ta muốn buộc người phải hạ lời thề độc.”

Quan Ngọc Nhi liền thở phào nhẹ
nhõm, tuy nhiên vẫn có điểm không đành lòng, nhưng không biết phải làm
sao chỉ biết quay đầu nhìn qua hướng khác.

Lão nhân bị truy té, rất nhiều lần xém chút bị đại đao chém vào người, cho dù không bị chém trúng, nhưng cũng tước rớt không ít tóc, hoặc là tay áo, ngay cả đai lưng cũng bị
chặt đứt.

“Nữ nhi! Mau cứu cha nha!”

Quan Ngọc Nhi bịt tai, nhắm mắt
lại, đơn giản là không nhìn cũng không nghe. Nàng tin tưởng tướng công, vì phụ thân hảo, nàng nhất quyết kiên trì.

Độc Cô Thanh Ưng hô, “Chỉ cần người hướng lên trời thề độc, ta liền cứu người.”

“Hảo…hảo…hảo, ta thề. Nếu Quan Đông Sinh ta lại đánh bạc, sẽ không được ăn cơm!” Ta sẽ ăn cháo suốt đời.

Độc Cô Thanh Ưng trầm mặc băng lãnh, không chút động tĩnh.

“Ngươi sao vậy, còn không xuống đây cứu ta – Má ơi –” Lão nhân thiếu chút nữa bị sạt mông.

Độc Cô Thanh Ưng thủy chung thờ ơ.

“Hảo..hảo..hảo! Ta Quan Đông Sinh nếu còn đánh bạc, sẽ bị chó cắn!” Cùng lắm thì về sau xách theo đả cẩu bổng hộ thân.

Độc Cô Thanh Ưng cùng thê tử quay lưng nhìn qua hướng rừng cây, hồ nước, a… cảnh đẹp nha.

“Ta Quan Đông Sinh nếu lại đánh
bạc, sẽ bị đau bụng đi ngoài đến chết – bị phong hàn – tuyệt tử tuyệt
tôn, không người nối dõi.” Sau này sẽ chú ý ăn uống cẩn thận, phòng mưa tránh gió một tí, con cái thì có ba đứa rồi, tuyệt sao được mà sợ.

Độc Cô Thanh Ưng nhìn thê tử trìu mến nói, “Chúng ta đi thôi.” Vụt một cái, hai người biến mất, chẳng biết đi đâu.

Lúc này trên đường cái có rất
nhiều người vây quanh, vô cùng náo nhiệt, chỉ trỏ, đả kích Quan Đông
Sinh, nói hắn khiến gia đình tan nát, nay bị chặt tay chân thì cũng là
gieo gió gặt bão thôi.

Cuối cùng Quan Đông Sinh bị truy đuổi đến ngõ cụt, hán tử giương cao đại đao, cười ác sát, từng bước một tiến tới gần hắn.

Quan Đông Sinh bị dọa đến tiểu ra quần, xanh cả mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy không ngừng, hiện tại cái chết lù lù trước mặt, hắn rốt cuộc tự biết đại họa lâm đầu, chung quy hắn vẫn là không muốn kết bạn với thần chết a.

“Ta…ta Quan Đông Sinh hạ lời thề
độc, nếu hôm nay được cứu trợ, trọn đời tuyệt không đánh bạc, kiếp này
nếu phá vỡ lời thề sẽ bị chặt đứt tay chân, cả đời làm khất cái, chết sa địa ngục, vạn năm không thể siêu sinh.”

Trong chớp mắt, thanh đại đao sắc bén gẫy làm hai khúc, tên hán tử của Tứ Hải đổ phường cũng bị đánh bay vào tường, hôn mê bất tỉnh.

Độc Cô Thanh Ưng thẳng người nhìn xuống nhạc phụ đang hoảng sợ nằm bẹp ở dưới đất, chậm rãi nói, “Thiên
địa khả chứng, hy vọng nhạc phụ có thể ghi nhớ lời thề độc, lần sau nếu lại bị người đuổi giết, khẳng định sẽ không còn may mắn như vầy đâu.”
Nói xong rút ra một túi bạc, cúi xuống đặt vào tay nhạc phụ rồi đứng
lên.

“Người cầm số bạc này tìm kế sinh nhai, coi như bắt đầu lại từ đầu, hy vọng người sẽ sống tốt.” Những lời nên nói đều đã thốt ra, Độc Cô Thanh Ưng xoay người, nói nhỏ vào tai
thê tử, “Chúng ta đi thôi.”

Quan Ngọc Nhi cúi nhìn phụ thân hồi lâu, nâng mặt lên ngước nhìn tướng công nhẹ gật đầu, lau đi dòng lệ, theo tướng công rời đi.

“Hiện tại chúng ta sẽ xử lý thế nào, tướng công?” Nàng hỏi, muốn biết tiếp theo tướng công tính toán thế nào.

Độc Cô Thanh Ưng buông lời trảm đinh tiệt thiết trả lời nàng. “Hủy đi Tứ Hải đổ phường, cứu hai đệ muội của nàng về.” (BS: chém đinh chặt sắt)

“Nhưng Tứ Hải đổ phường, người đông thế mạnh, thiếp sợ….”

“Đừng quá lo, vi phu nắm chắc
thắng lợi, đổ phường nhất định phải bị hủy, nếu không, không biết có
người bị bọn chúng hại tan cửa nát nhà, ta cam đoan với nàng, tuyệt
không để nàng phải chịu ủy khuất nữa.”

Quan Ngọc Nhi cùng hắn trao đổi
ánh mắt nhu tình chứa chan cảm xúc, rồi nàng gật nhẹ đầu, vừa định cùng tướng công cất bước rời đi, bất chợt thấy một thân ảnh vô cùng quen
thuộc ở trên tửu lâu đối diện.

“Tướng công, là hắn.” Ở lầu hai tửu quán đối diện, chính là đám người huynh đệ Lí Mạo Duẫn.

Độc Cô Thanh Ưng chậm rãi nâng mâu quang quỷ mị, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo đầy sát khí.

“Cố nhân hạnh ngộ, sao có thể không chào một tiếng, nương tử, vi phu đi ném vài nhân cầu cho nàng được cao hứng một chút nhé?”


Quan Ngọc Nhi nhịn không được che miệng cười khẽ, đáp lời phu quân.

“Hảo, ném cao cao một tí, thiếp thật muốn thấy vài quả bóng nhỏ từ lầu hai lăn xuống a.”

“Tuân mệnh.”

Một năm sau.

Mưa vừa dứt hạt, trên lá sen còn dính vài giọt hình
thành những giọt nước trong suốt dưới ánh mặt trời càng thêm phần lóng
lánh sáng ngời như những hạt pha lê.

Quan Ngọc Nhi nửa nằm nửa ngồi trên ghế dựa đang say
giấc nồng, Độc Cô Thanh Ưng nhìn nàng đầy trìu mến yêu thương, cảm thấy nàng như con mèo nhỏ đang lười biếng cuộn mình ở ghế.

Cánh tay chắc khỏe nhẹ ôm lấy kiều thê, muốn bế nàng
lên giường nằm cho thoải mái hơn, hắn rất cẩn thận ôn nhu sợ làm kinh
động giấc ngủ của nàng.

Nàng mơ màng mở đôi mắt đẹp, nhìn thấy khuôn mặt của
trượng phu, liền nhẹ mỉm cười, nụ cười làm suốt đời này Độc Cô Thanh Ưng quyến luyến.

“Tướng công.”

Thanh âm ôn nhu lẫn với vẻ nũng nịu là cho hắn nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

“Sao nàng không về phòng mà ngủ? Đang vào mùa mưa, thế nào nàng cũng bị lạnh”

Độc Cô Thanh Ưng ngồi lên ghế dựa, ôm thê tử vào lòng, lập tức nhiệt năng từ cơ thể ấm áp của hắn tỏa ra lập tức vây quanh
nàng, làm nàng thoải mái hít một hơi dài.

“Chỉ là nhắm mắt để đó chứ đâu có ngủ.”

“Không có ngủ? Xem nàng lại có vẻ buồn ngủ vô cùng, may mắn ta về kịp, bằng không nàng bị lạnh, ta sẽ đau lòng a, hơn nữa,
hiện tại nàng không phải chỉ có một mình.” Đại chưởng nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, đây chính là lý do làm cho hắn thập phần khẩn trương.

Từ ngày biết thê tử có thai, hắn cao hứng đến nỗi mỗi
ngày dường như không ngủ, đồng thời ngày nào cũng căng thẳng thần kinh, chỉ sợ tiểu thê tử bị khát, bị đói, hay bị lạnh, bị nóng….

Nàng biết, hắn rất yêu nàng, nên luôn vì nàng mà suy
nghĩ, không cho nàng động tay làm bất cứ việc gì, gần một năm nay, hắn
đã vô cùng cưng chiều nàng, nay có thêm đứa nhỏ, hắn lại càng thường
xuyên chiếu cố, một tấc cũng không rời.

“Tướng công…”

“Ân”

“Thiếp cảm thấy hạnh phúc quá.”

“Thật không?” Ôn nhu hôn lên đôi môi, mái tóc nàng.

“Hôm nay thiếp nhận được phong thư từ Hàng Châu của đại bá mẫu Thác Nhân gởi.”

Đôi mày rậm khẽ nhếch, “Trong thư nói gì?”

“Đại bá mẫu nói, phụ nhân hiện giờ có một quán bánh bao, sinh ý tốt lắm, hơn nữa, sắp tới phụ thân sẽ thành thân.”

“Nhạc phụ có ý định thành thân?”

Quan Ngọc Nhi nhẹ gật đầu, nhớ lại, “Một năm trước,
tướng công chẳng những trị dứt tính cờ bạc của phụ thân, làm cho người
phải hạ lời thề độc không dám cờ bạc nữa, rốt cuộc có thể một lần nữa
hảo hảo làm người, để đến bây giờ thiếp không còn phải lo lắng vì phụ
thân nữa.”

“Đây đúng là mục đích của ta a, như vậy nàng có thể toàn tâm toàn ý hướng vào ta, chuyên chú hầu hạ một mình ta.”

Quan Ngọc Nhi cười khẽ, tựa đầu vào ngực hắn, tưởng nhớ lại, “Sau khi chàng hủy đổ phường, tìm được chỗ đệ muội của thiếp,
chuộc bọn họ lại, không còn phải làm nô bộc của người ta, sau đó giao
cho đại bá mẫu. Cho bà một món tiền để bà chiếu cố chăm sóc cho hai đệ
muội, làm cho một đại bá mẫu đang nghèo khổ, cô quạnh đột nhiên chẳng
những có hai đệ muội để chăm sóc mà giờ cũng không còn nghèo khó nữa.”

“Như thế nàng có thể không còn phải lo toan, chuyên tâm dưỡng dục cho đứa nhỏ của chúng ta.”

Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh xoa xoa lên lồng ngực rắn chắn cường tráng của mặt, trên mặt tràn ngập cảm kích.

“Chàng còn lo lắng tu sửa lại mộ phần của mẫu thiếp,
thỉnh Lí sư phụ ở chùa tụng kinh niệm phật cho mẫu thân, điều đó cũng
làm vì thiếp vô hậu cố chi ưu?” (BS: không còn lo lắng, ưu tư về sau nữa)

Hắn gật đầu. “Đối.”

Nàng nhịn không được bật cười, mắt đẹp long lanh thâm
tình sâu thẳm, nhẹ giọng nói, “Ta biết, tướng công làm hết thảy, toàn bộ là vì luyến tiếc ta khổ sở, không muốn để cho ta từ nay trở đi phải
rớt một giọt nước mắt nào, gặp nạn phu đảm đương, có phúc thê đến
hưởng, đúng hay không?”

Độc Cô Thanh Ưng ôn nhu nhìn nàng, cười rạng ngời, cúi xuống hôn thê tử một cái thật dài.

Đại chưởng bao trùm dây dưa xoa nắn bộ ngực vun đầy, bởi vì đang mang thai nên càng thêm no đủ căng tròn.

“Nhưng mà tướng công ơi, gần đây thiếp đang lo lắng một việc…..”

Hắn khựng lại, dời ra một khoảng, nhìn thê tử, mày rậm lập tức nhíu lại căng thẳng, “Nương tử có cái gì ưu sầu, mau nói với ta.”

Xem điệu bộ khẩn trương của hắn, nàng nội tâm vô cùng cảm động vội lên tiếng trấn an, hai bàn tay nhỏ bưng lấy khuôn mặt hắn.


“Việc thiếp đang lo lắng, chính là chàng nha.”

“Ta? Ta xảy ra chuyện gì?”

Đôi mi thanh tú nhìn thẳng vào hắn, thoáng chút ưu tư, “Ta biết, gần đây tướng công có tâm sự.”

Độc Cô Thanh Ưng sửng sốt, lập tức muốn phủ nhận, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của tiểu nương tử đang hướng thẳng vào mình,
làm hắn nhất thời nghẹn lại, không biết phải nói cái gì.

Hắn đã tận lực che dấu hết mình, nhưng là hai người đồng sàng cộng chẩm, vẫn là rốt cuộc cũng để nàng phát hiện.

“Sao vậy? Mau nói cho thiếp biết, chàng có tâm sự gì?” Đôi mắt nàng vô cùng lo lắng.

Mày rậm lập tức giãn ra, vẻ căng thẳng lập tức biến
mát, thấp mặt, hôn nhẹ vào môi nàng nói, “Nàng suy nghĩ quá nhiều a,
không có việc gì.”

Vẻ mặt nàng hồ nghi, “Thật sự không có việc gì?”

Tướng công luôn luôn thích an ủi nàng, mặc kệ dù có
nhiều thống khổ, hắn vẫn vĩnh viễn trả lời là không có việc gì. Nàng
thật hoài nghi,người này cho dù hấp hối chỉ còn một hơi thở, chắc vẫn là như thế trả lời nàng, bởi vì hắn luyến tiếc nàng lo lắng, cũng giống
như cảm giác luyến tiếc của nàng đối với hắn vậy.

Gặp nạn phu đảm đương, có phúc thê đến hưởng, hắn chính là một người như vậy.

Đại chưởng khẽ xoa gáy nàng, áy náy nói, “Ta chỉ là đau lòng cho nàng, từ ngày nàng có thai, tháng nào cũng nôn.”

Nguyên lai là sự tình này a.

Dung nhan diễm lệ đang ưu sầu liền chuyển sang an tâm, nở miệng cười duyên dáng.

“Chuyện ấy thật bình thường a, chỉ là thai hành, không có việc gì.” Ngay cả nàng cũng bắt chước hắn, cũng học nói theo câu
Không có việc gì.

Nương tử ôn nhu, làn da, mái tóc, ánh mắt đều rất đáng yêu, hắn rất thích mỗi ngày được nhìn thấy nàng, rất mong muốn được yêu thương, được luyến tiếc nàng cả đời này kiếp này. Không thể tưởng
tượng được một ngày không có nàng thì sẽ ra sao?

Nàng là vướng bận duy nhất cả đời này của hắn, khi hắn bị trúng độc hôn mê, chính nhờ ý niệm này mới giúp hắn chống đỡ vượt
qua được thời khắc sinh tử ấy.

Hắn không thể ngã xuống, bởi vì hắn là chỗ dựa của
nàng, từ nay về sau nếu không có hắn, ai sẽ bảo hộ nàng? Mà hắn cũng
tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho nam nhân khác làm điều đó thay hắn
đâu.

Hắn không dám chắc có nên hay không nói cho nàng biết
thân phận thật sự của hắn, kỳ thật hắn không phải cô nhi, ban đầu nói
thế chỉ để lừa nàng, đây chính là điều duy nhất hắn lừa dối nàng.

Sau khi biết thê tử mang thai, hắn bắt đầu do dự, chăm sóc nàng thật tốt, để nàng được tận hưởng cuộc sống thần tiên tự do tự tại, nhưng kỳ hạn ba năm đà sắp hết. Bọn họ sắp tới rồi, nếu là biết
hắn đã thành thân, lại sắp có hài tử, sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Có lẽ thê tử sớm muộn gì cũng biết, chi bằng hiện tại cứ nói với nàng sẽ tốt hớn.

“Ngọc Nhi.”

“Ân?” Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị trong lòng hắn ngẩng lên, đôi mắt mở to vô sầu vô ưu hướng thẳng vào hắn.

“Ta…” mới thốt được một chữ, hắn liền dừng lại, do dự có nên nói ra, không biết có hay không dọa nàng sợ.

“Có một chuyện, vi phu nghĩ nên nói cho nàng hay, nàng nghe xong, đừng kinh ngạc quá, kỳ thật cũng không phải gì ghê gớm, chỉ là việc rất nhỏ, đó là chuyện liên quan đến gia thế của vi phu.”

Cặp mặt đẹp đầy tò mò dán chặt vào hắn.

“Vi phu kỳ thật không phải là cô nhi, lần trước ta nói vậy không phải cố ý muốn gạt nàng, chỉ là chưa đúng lúc, ta không muốn làm nàng lo sợ.” Trên thực tế, hắn lại thật sự đang rất sợ nàng a.

“Chàng không phải cô nhi?”

“Đối, việc này kể đến thì thật dài.”

Thấy trượng phu ấp a ấp úng, đôi mắt nàng càng ánh lên tia nghi hoặc. Đột nhiên nàng chớp mắt như ngộ ra gì đó. Thật không thể ngờ tới, nàng buông lời băng lãnh.

“Ngươi đã có nương tử?” Trước khi thú nàng, kỳ thật trượng phu đã có thê thiếp?

Độc Cô Thanh Ưng cũng trong nháy mắt thay đổi nét mặt, lập tức khẩn trương phủ nhận. “Không có! Tuyệt đối không có, nàng đừng nghĩ vậy!”

“Vậy tại sao, chàng ấp úng?”

“Bởi vì…bởi vì…”

Mắt đẹp đỏ lên, lập tức hai dòng lệ tuôn trào, “Vậy là ngươi không cẩn thận đã cùng người khác có hài tử?” (BS: bó tay Nhi tỷ luôn)

Độc Cô Thanh Ưng nghẹn thở, nói không nên lời, thật sự là càng nói càng sai, hiểu lầm to lớn quá, hắn không sợ trời không sợ
đất, chỉ là sợ nước mắt của tiểu thê tử.

“Ôi, đừng khóc, không phải như vậy đâu.”

Sắc mặt hắn càng lúc càng xanh mét, nàng lại đang mang thai, trong người không khỏe, hắn thật lo lắng.

Độc Cô Thanh Ưng hoảng hốt, lau nước mắt cho thê tử,
bởi vì rất chuyên tâm không nói tiếng nào, làm cho Quan Ngọc Nhi ở một
bên hồi lâu, nhịn không được liền hỏi thẳng.

“Chàng cứ nói thẳng ra, không được sao?”

“Thiên a, cả buổi trời mà nói chưa xong, hai người không mệt nhưng chúng ta đứng đây nhìn cũng mệt rồi ”

Quan Ngọc Nhi ngây ngốc nhìn ra sau lưng Độc Cô Thanh Ưng, không biết tự khi nào xuất hiện hai vị cô nương.

Hai vị cô nương, một người mặc thanh y, một người mặc tử y, biểu tình bất đồng, trang sức bất đồng, nhưng hai khuôn mặt vẫn là giống nhau như đúc. (BS: Thanh y: áo xanh, tử y: áo đỏ)

Độc Cô Thanh Ưng thở dài, biết rốt cuộc không trì hoãn nổi nữa, chỉ hảo nói, “Tử Bảo, Thanh Bảo, tới đây gặp đại tẩu của các
ngươi đi.”

Đại tẩu?

Quan Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn tướng công, “Các nàng là…”

“Muội muội.” Hắn cười khổ, chỉ mới hai đứa tiểu muội
muội nho nhỏ đã khiến cho nàng kinh ngạc như vầy, nếu tất cả mọi người
đến đây, chẳng phải dọa nàng chạy mất?

“Đại tẩu, ta là đại muội Tử Bảo”

“Ta là nhị muội Thanh Bảo, bái kiến đại tẩu.”

Hai khuôn mặt xinh đẹp giống nhau như đúc cùng lúc
hướng Quan Ngọc Nhi hưng phấn chào hỏi, hai cặp mắt nhìn thẳng vào nàng, vẻ mặt ngạc nhiên.


Tướng công có hai muội muội song sinh? Làm cho Quan Ngọc Nhi vừa mừng vừa sợ, e lệ gật đầu.

“A, nguyên lai tướng công có hai muội muội.”

Độc Cô Thanh Ưng há miệng, chưa kịp phun nửa chữ, Tử
Bảo lập tức ngắt lời nói, “Không chỉ có hai ta, còn có Đại đệ, Nhị đệ,
Tam muội, Tứ muội, Ngũ muội.”

Tử Bảo dứt lời, Thanh Bảo liền tiếp sức, “Cùng với Đại biểu đệ, Nhị biểu đệ, Tam biểu đệ, Đại biểu tỷ, Nhị biểu muội, Tam biểu muội.”

“Ngoài chừng đó huynh đệ tỷ muội ra, còn có Đại thúc công, Nhị thúc công.”

“Cùng với biểu bá, biểu thẩm”

“Hai biểu thẩm lận.”

“Đúng, đúng, hai biểu thẩm, cùng với Đại đường muội, Nhị đường muội –”

BS: đúng ra không nên chen ngang, nhưng cho phép
mình giải thích một chút về các đại từ danh xưng để mọi người biết thêm chút thông tin nhé!

_ Muội: em gái / Tỷ: chị gái

_ Đệ: em trai / Ca: anh trai

_ Biểu: là họ hàng bên ngoại (biểu ca: anh họ, biểu muội: em họ,…)

_ Đường: họ hàng bên nội (đường ca: anh họ, đường muội: em họ,…)

_ Thúc: chú hoặc cậu (nhỏ hơn ba mẹ) / Bá: chú hoặc cậu (lớn hơn ba mẹ)

_ Thẩm: thím (vợ chú hoặc vợ cậu)

“Thôi!” Độc Cô Thanh Ưng quát lớn, không cho phép hai nàng nói thêm, khẩn trương nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thê tử.

Quan Ngọc Nhi há hốc, choáng váng một lúc lâu sau mới mở miệng, “Tướng công, nguyên lai người có nhiều người nhà như thế à?”

“Đối.”

“Tẩu tẩu à, nếu nương biết đại ca đã thành thân, khẳng định vui vẻ vô cùng!”

“Đúng đúng, nếu phụ thân biết tẩu tẩu có bầu, lại càng cao hứng đến bổ nhào a!”

Chẳng những có người nhà, hơn nữa công công lẫn bà bà đều khỏe mạnh? (BS: đừng sốc nha, công công là cha chồng, còn bà bà là mẹ chồng a)

Quan Ngọc Nhi tuy rằng kinh ngạc nhưng hồi phục trấn
định rất nhanh, hiện tại nàng đã rốt cục hiểu rõ, tướng công không phải cô nhi, người nhà lại rất đông đến mấy chục người, tuy là hơi khiếp sợ, nhưng nàng vẫn là cảm giác bối rối nhiều hơn.

“Tướng công, rõ ràng chàng có thân nhân, sao lại không nói thật với thiếp? Nếu thiếp biết tướng công có hai muội muội xinh đẹp như thế thì còn vui mừng không kịp nữa a.” Nàng đứng lên, hướng hai vị muội muội, khuỵu nhẹ chân chào, Tử Bảo cùng Thanh Bảo lập tức mỗi
người một bên, đỡ đại tẩu.

“Đại tẩu, cũng là ngươi tốt nhất, ta đã sớm nói với đại ca, nên sớm dẫn đại tẩu hồi gia, tẩu tẩu nhất định rất cao hứng, hắn
lại cứ trì hoãn, sợ dọa ngươi.”

Quan Ngọc Nhi lắc đầu, nhỏ giọng, “Không dọa đâu, ta cao hứng còn không kịp nữa.”

“Ngày đó đại ca bước chân ra khỏi cửa, hứa rằng sau ba năm sẽ trở về, nhưng ba năm qua đi, đại ca vẫn không về, phụ thân và
mẫu thân liền phái hai người chúng ta đi tìm đại ca, rốt cuộc chúng ta
đã biết nguyên lai đại ca vẫn là chưa thể về, bởi vì tẩu tẩu đang có
bầu, không thích hợp lặn lội đường xa. Mẫu thân và phụ thân rất nóng
lòng thấy đại ca cưới vợ sinh con, cuối cùng cũng đã đạt thành tâm
nguyện.”

Quan Ngọc Nhi cười khẽ, “Chờ ba tháng nữa, hài tử ổn
định, ta không còn nôn nữa, sẽ theo tướng công về nhà, bái kiến công
công bà bà.”

“Đại tẩu, ngươi nói thật?”

“Nếu biết tướng công còn nhiều thân nhân như thế, ta thân là nhi tức, cũng là nên trở về hầu hạ cha mẹ chồng mới đúng lẽ.” (BS: con dâu)

“Đại tẩu quả nhiên là người thông tình đạt lý, khó
trách nương nói, sinh con gái vẫn tốt hơn là sinh con trai, vừa thả ra
khỏi cửa cũng coi như mất con luôn.”

Ba người rôm rả nói chuyện, Độc Cô Thanh Ưng đi theo
sau, thủy chung cười hùa chứ không thốt được câu nào, trên mặt hiện nét xấu hổ.

Tử Bảo cùng Thanh Bảo, tuy là gặp đại tẩu lần đầu nhưng lại không có gì ngại ngùng, phát hiện đại tẩu chẳng những tính tình
hiền lương, còn thật rất ôn nhu, hai người thay phiên nhau kể gia cảnh
cho tẩu tẩu.

Quan Ngọc Nhi nghe được đại gia đình tướng công rất là đông người, đoán rằng đó là một đại tạp viện. (BS: giống đại tạp viện của Tiểu Yến Tử trong Hoàn Châu công chúa ý)

“Nhà chúng ta làm cái gì?”

“Bán trà.” Tử Bảo nói.

Nguyên lai là hiệu trà, Quan Ngọc Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

“Còn có bán dược,” Thanh Bảo bổ sung.

Còn mở hiệu thuốc bắc? Khó trách tướng công biết dược liệu, nàng tỉnh ngộ gật gật đầu.

“Nhà chúng ta sinh ý tốt lắm, tẩu tẩu.”

Quan Ngọc Nhi nghĩ rằng, sinh ý tốt, nàng làm thê tử, về sau nhất định sẽ phụ giúp, còn nếu chưa đủ khả năng thì học tập từ từ.

Nàng liếc tướng công mỉm cười, muốn làm hắn an tâm, cho dù hắn có người nhà, thì cũng đâu có gì nghiêm trọng.

Từ đầu đến cuối, trên mặt Độc Cô Thanh Ưng đều hiện nét cười khổ, bảo trì trầm mặc, dù sao sớm hay muộn cũng sẽ minh bạch, hắn sẽ không nhiều lời.

Chờ ba tháng sau, đưa thê tử lên đường hồi gia, nàng sẽ nhìn thấy, tới đón bọn họ có mã xa, xa phu, thị nữ, bà mụ cùng bảo
tiêu, tùy xa hành lý, cái gì cần đều có, cái gì không cần cũng có.

Gia tộc của hắn, không phải là một tiểu viện nho nhỏ, cũng không phải dân gia bình thường, mà là danh gia vọng tộc.

Tới khi về đến trước cổng lớn, sẽ thấy hàng trăm kẻ hầu người hạ xếp hàng dài ngênh đón Đại thiếu gia cùng tân thú phu nhân. (BS: Đại thiếu gia là Ưng ca, còn tân thú phu nhân là phu nhân mới cưới, tức là Nhi tỷ)

Đến lúc đó, Ngọc Nhi của hắn sẽ biết được, tướng công
của nàng không phải là thôn dã tiều phu, mà là con của một danh môn
thương nhân, là người thừa kế của gia tộc Độc Cô lớn nhất phương Bắc.

Bất quá, đó cũng là sự tình sau ba tháng nữa, cho dù
thê tử bị dọa sợ, nhưng là đang mang thai, nàng còn có thế nào bỏ chạy
đi đâu?

Từ giờ tới đó, hắn sẽ cùng nương tử hảo hảo hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ này, chuyện về sau cứ để về sau tính.

---------------- Toàn văn hoàn --------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui