Với một con người lười biếng như Nguyên Lam Anh thì công việc ở phủ chăm sóc tướng công là vô cùng dễ dàng và thoải mái. Loanh quanh luẩn quẩn chỉ có ăn chơi, ngủ, nói chuyện, vẽ vời linh tinh.. nói chung chỉ có thể miêu tả bằng một chữ: Nhàn. Duy chỉ có không thoải mái là nàng hay bị tên ngốc kia ăn đậu hủ.
Sau sự kiện không may nàng đùa với lửa dẫn đến suýt nữa bị ăn lần trước, tướng công thỉnh thoảng lại lôi ra muốn cái kia. May mắn thay chàng cũng chỉ biết đến như lần trước. Thật sự mà nói nàng vẫn chưa sẵn sàng.
Từ khi xuyên không tới nay, mọi thứ của nàng gần như đi theo nguyên con đường trải đầy hoa hồng. Nhưng ai biết được sau lớp hoa hồng kia có cái gì? Cõ lẽ ông trời cho nàng trọng sinh, để nàng có bàn tay vàng, trái ngược hoàn toàn với kiếp trước.
Lắc đầu mạnh một cái, lôi mình ra khỏi suy nghĩ miên man, thôi thì "vạn sự tùy duyên, không nên cưỡng cầu". Dù sao cuộc sống của nàng như này là quá đủ rồi. Dùng theo ngôn ngữ của hiện đại thì giờ nàng đang ở vạch đích rồi. Haha, tự cười cho suy nghĩ của mình, mà nàng không để ý có một ánh mắt trìu mến, to tròn đáng yêu đang nhìn chằm chằm.
- A Nghiên, chàng sao vậy, sao lại nhìn thiếp như thế? - Khẽ lại gần, véo má phính trắng hồng của Hàng Tư Nghiên nàng tinh nghịch hỏi.
* * *
Vẫn ánh mắt ấy, cười ngây ngô, chàng không nói gì làm cho Nguyên Lam Anh thấy khó hiểu. Thôi, dù sao tư duy của chàng nàng cũng không hiểu rõ toàn bộ được. Đang định lôi chàng về phong thì lại nghe tiếng:
- Đẹp lắm, cười cười đẹp!
- Éc? Cái gì cơ? À, được rồi chúng ta đi thôi! - Ra là khen nàng đẹp, hihi, nữ nhân mà, ai chẳng thích được khen là xinh đẹp.
Từ ngày ở Nguyên phủ về, Nguyên phủ vẫn hay đưa tin sang cho nàng. Tin tức cũng không có gì mới mẻ ngoài: Nguyên đại ca sắp đính hôn. Tân nương tử không ai khác chính là Phong tiểu thư. Chuyện này làm Nguyên Lam Anh ngạc nhiên trợn mắt. Nàng vội cho người hẹn gặp đại ca ra ngoài nói chuyện. Tại sao không phải là nàng về Nguyên phủ hay đại ca đến Hầu phủ mà là tại một khách điếm nổi tiếng ở kinh thành? Cũng từ suy nghĩ đơn giản, chuyện của huynh muội hai người thì trưởng bối hơi khó nói chuyện. Nguyên phu nhân mà biết nữ nhi yêu của bà nghĩ như này chắc bà lại muốn bổ não nàng ra xem có cái gì ở trong đó nữa mất.
Trên tần hai, khách điếm Tử Hòa Lâu, trong một nhã gian, phu thê hai người và đại ca nói chuyện ở đó. Sau mài chào hỏi của huynh muội, nàng vào luôn việc chính.
- Đại ca, sao huynh thay đổi ý định nhanh như vậy? - Nguyên Lam Anh đút miếng bánh ngọt vào miệng tướng công rồi hỏi.
- À, à. Chuyện này dài lắm, muội đừng hỏi nhiều. - Nguyên Lam Thiên ấp úng trả lời, lại quay sang Hàng Tư Nghiên hỏi chuyện đánh trống lảng.
- Tư nghiên, dạo này đệ khỏe chứ? Anh nhi có bắt nạt đệ không?
- Đệ khỏe, anh nhi tốt lắm, không nạt! - hàng Tư Nghiên ngoan ngoãn trả lời, rồi lại bổ sung một câu:
- Tạ đại ca!
- Ồ, tư nghiên ngoan quá! - Khen muội phu ngốc một câu, rồi hai người bắt đầu nói chuyện.
Câu chuyện đương nhiên do Nguyên Lam Thiên mớm ra, để trông chờ vào Hàng Tư Nghiên bắt chuyện thì có khó hơn lên trời. Những câu chuyện cũng chỉ đơn giản xoay quanh mấy việc lặt vặt, đông gia dài, tây gia ngắn, thượng vàng hạ cám, gì cũng có. Một người thì gợi ý, mớm câu chuyện, còn một người ngoan ngoãn nói những gì mình nghĩ. Mặc dù câu cú Hàng Tư Nghiên nói không được chuẩn nhưng như vậy cũng có tiến bộ rồi.
Nguyên Lam Anh chỉ đơn giản ngồi uống trà, ăn điểm tâm, thỉnh thoảng đút cho tướng công chút điểm tâm. Dù sao hôm nay nàng cũng không vội, kiểu gì cũng khai thác được chuyện của đại ca. Bây giờ để hai người nói chuyện, coi như để tướng công tập nói chuyện.
Gần nửa canh giờ trôi qua, nàng cảm thấy hai người nói chuyện cũng đủ rồi. Nên bắt đầu lên tiếng:
- Đại ca muốn tự kể hay muốn muội cho người đi tìm hiểu đây ạ?
Nguyên Lam thiên cứng người, hắn biết tính khí của muội muội, chỉ cần chuyện nàng ấy quan tâm sẽ quyết tìm ra cho bằng được. Huống chi bây giờ, nàng quen nhiều bằng hữu cao thủ, muốn biết mấy chuyện kia cũng chỉ như giết con kiến.
Nguyên Lam Thiên mà biết mấy người ở Thất Tinh Sơn Trang là thuộc hạ của nàng thì chắc chắn sẽ ngửa cổ lên trời mà than: Tại sao hắn lại có một muội muội "trâu bò" như vậy. Thôi dù sao cũng là muội muội của mình, mình nói ra cũng không có gì mất mặt. Còn nữa, nếu sau này
"Hahahahahaha..." Nguyên Lam Anh cười dài một tràng ở trong lòng. Không ngờ đại ca với đại tẩu tương lai lại quen nhau từ trước. Lại còn diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân như mấy cảnh cẩu huyết trên ti vi trong bộ phim lúc tám giờ ở hiện đại.
Nhìn muội muội tỏ vẻ muốn cười thật to mà không dám và muội phu ngây ngô nhìn thê tử hắn cười trước mặt, Nguyên Lam Thiên cảm thấy xấu hổ cực độ. Ngay cả chuyện này hắn cũng dám mở miệng ra kể được. À không, may mắn là chuyện kia kia ở đằng sau hắn không dám kể. Hắn mà kể thì đảm bảo nương và muội muội lột da hắn mất.
Nâng ly trà nhấp một ngụm, mặc kệ muội muội cười mình, Nguyên Lam Thiên quay sang nói chuyện với muội phu. Đương nhiên là Hàng Tư Nghiên sẽ không có ý kiến gì, ngoan ngoãn tiếp lời hắn. Lại một chuỗi vô số câu chuyện nhạt hơn nước cất bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...