Trời thu trong xanh mát mẻ, từng cơn gió mang theo hương thơm của cỏ cây khiến người ta vui sướng không thôi. Thời tiết đẹp như này, rất thích hợp cho việc ngủ. Nhưng như vậy e là không ổn.
Ngày mai, Hầu gia, phu nhân và Hàng nhị ca hộ tống nhị tẩu Lâm Vũ Vũ về Hầu phủ dưỡng thai chuẩn bị lâm bồn. Nàng thân là tiểu nàng dâu cũng nên chuẩn bị giúp một số thứ. Mặc dù nàng cùng tướng công chỉ đứng xem náo nhiệt. Nhưng như vậy, đối với Hầu phủ đã thể hiện sự quan tâm chu đáo của phu thê hai người rồi. Ai bảo nàng mang tướng công bảo bối của Hầu phủ bên người, sự xuất hiện của chàng đã làm mấy người kia cười ngoác miệng ra tận mang tai chứ.
- Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân! Hầu gia và phu nhân gọi hai người ạ! - Tiểu Y hớt hải chạy vào báo.
- Hả? Sao lại gọi giờ này? Muội nghe ai nói vậy? - Canh giờ không còn sớm, Hầu gia và phu nhân gọi mình làm gì cơ chứ?
- Muội không biết, tiểu Nhạn bên cạnh phu nhân truyền lời ạ!
- Được, ta và tướng công chuẩn bị chút. Muội nói tiểu Nhạn đợi một chút đi.
Thay y phục nhanh chóng hai người được tiểu Nhạn mời sang phòng Hầu phu nhân.
Phía sau còn có Thiên Cơ và Giao Quang đi theo với lý do là "bảo vệ tuyệt đối cho chủ nhân". Hai người này không phải sợ nàng chạy mất chứ?
- Cha nương cho gọi tướng công và con dâu ạ! - Nguyên Lam Anh lễ phép, cùng Hàng Tư Nghiên chào cha nương.
- Không có chuyện lớn gì đâu con, ngày mai chúng ta về Hầu phủ rồi nên muốn dặn dò hai đứa chút chuyện thôi! - Hầu phu nhân hiền từ nói, nhìn nhi tử ngày một nhanh nhẹn, bà thật muốn cười to.
Hầu phu nhân nhắc nhở nàng một số thứ ở nông trang. Tuy nàng đều biết nhưng cũng không khỏi cảm động. Thế gian này đúng là đẹp nhất ở tấm lòng cha mẹ.
Hầu gia yên lặng ngồi nghe hai người nói chuyện, ông cảm giác thấy thê tử Nghiên nhi thân thủ tăng lên rõ rệt. Tuy nàng che giấu rất kỹ nhưng làm sao qua mắt được người dày đặc kinh nghiệm như ông. Còn có, hai vị cô nương đứng sau nàng. Nhan sắc cũng gọi là tạm được nhưng khí thế kia, đúng là hiếm thấy. Lạ kỳ hơn là ông phái ám vệ đi điều tra về hai người này thì không tra được ra cái gì, ngoài tên. Đúng là không đơn giản.
Hầu phu nhân nhắc nhở con dâu đủ thứ chuyện, hai người nói chuyện trên trời dưới đất hăng say. Chợt thấy Hàng Tư Nghiên ngáp ngủ một cái, mấy người nhìn nhau.
- Canh giờ không còn sớm, hai con cũng nên về nghỉ ngơi. - Hầu phu nhân đỏ mặt ngượng ngùng nói.
- Vâng, chúng con về phòng ạ!
Nhanh chóng về phòng, thay y phục xong. Mới nằm xuống giường Hàng Tư Nghiên đã ngủ như heo con say sữa. Nàng chỉnh lại chăn cho chàng, cưng chiều xoa má "Ai kêu chàng trưa không ngủ làm chi?"
- Chủ nhân! - Tiếng nói khe khẽ từ cửa sổ vọng vào, không có thân thủ thì khó mà nghe được.
Nàng khoác thêm trường bào rồi ra đại phòng, bảy người đã ngồi kín xung quanh bàn lớn rồi!
Nàng cũng thấy khó hiểu với bảy người này. Thiên Cơ và Giao Quang luôn kề cận ở bên dạy võ công cùng các bí kíp chân truyền của Thất Tinh Sơn Trang cho nàng thì không nói làm gì. Còn năm vị kia ngoài lúc nhận lệnh nàng đến năm nước trong Lục Đại Hoàng Quốc thì họ đều hay ở chỗ nàng.
- Chủ nhân! - Mấy người hữu lễ đứng lên chào nàng.
- Ừ! Sao nay đầy đủ vậy?
Nghe được câu hỏi của nàng, Thiên Tuyền lắm mồm bắt đầu bắn như súng liên thanh.
- Chúng thuộc hạ đã xử lý xong hết mọi việc! Bây giờ, Thất Tinh Sơn Trang đã xâm nhập vào tất cả các quốc gia trong Lục Đại Hoàng Quốc rồi. Chỉ cần một cái phất tay nhỏ của chúng ta cũng có thể khiến một vương triều sụp đổ.
- Nhanh như vậy?
Cả bảy người đều gật đầu! Chứng tỏ tên Thiên Tuyền lắm mồm kia nói không có sai.
Nguyên Lam Anh giật giật khóe miệng. Mới gần hai tháng chứ mấy, làm gì mà nhanh kinh dị như thế? Không lẽ thế lực của Thất Tinh Sơn Trang lớn lắm à?
Nếu để cho bảy người kia thấy được suy nghĩ của nàng, có phải họ sẽ bổ đầu nàng ra xem rốt cuộc não nàng làm bằng gì hay không? Nàng cho dù không để ý đến Sơn Trang, cũng phải tin tưởng tốc độ làm việc của chúng thuộc hạ chứ! Dù gì cũng là Thất Tinh hộ pháp xuất quỷ nhập thần nổi danh giang hồ. Mấy chuyện cỏn con này làm không được thì không phải là phế vật hay sao? À quên, nàng không phải người trong giang hồ nên không rõ lắm. Thiên Cơ có kể chuyện giang hồ cho nàng nghe, nhưng nàng không hứng thú nên nàng không rõ là đương nhiên.
Thật ra mà nói thì Nguyên Lam Anh thấy mình vẫn không khác gì sâu gạo như trước kia.
Bây giờ mỗi ngày dành một canh giờ ra để xử lý chuyện của Thất Tinh Sơn Trang và học thêm võ công. Nói chung cũng chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "thoải mái".
- Mấy người có giết người hay không đó? - Che miệng ngoáp một cái, nàng liếc mắt hỏi mấy người kia.
- Chúng thuộc hạ không giết một ai cả! - Thiên Xu nhẹ giọng trả lời rồi hớp một ngụm trà lớn. "Trà ngon, sau phải xin chủ nhân ít mới được". Bốn nam nhân còn lại gật gù ra vẻ đồng đáp án.
- Vậy tốt! Có gì tính sau. Ta đi nghỉ trước, mấy người ngủ sớm đi! - Một câu ngắn gọn tạm biệt, nàng đi vào phòng trong lên giường ôm tướng công ngủ. Dù sao họ không giết người, nàng cũng không cần phải quản.
Thiên Cơ và Giao Quang trợn mắt nhìn nhau, đúng là chủ nhân đơn thuần dễ tin người. Mấy nam nhân kia mà không giết người ư? Tin, tin thế quái nào được. Họ chỉ qua mắt được chủ nhân, chứ sao qua mắt được hai nàng.
Nhìn ánh mắt "âu yếm hình mũi tên" của hai mỹ nữ đứng kia, mấy người rùng mình. Chợt nhớ ra câu nói trước đây của chủ nhân "Thà đắc tội với tiểu nhân chứ ngàn vạn lần đừng đắc tội với nữ nhân". Đột nhiên thấy sợ hai mỹ nhân trước mắt.
Nhưng mấy người họ không giết người lài thật.. chỉ là làm cho mất tên khốn kia sống không bằng chết thôi. Cảm giác này.. chậc, đúng là sảng khoái hơn giết người thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...