Tướng Công Của Ta Đáng Yêu Nhất

Hai người ăn hết trái đào mà Hàng Tư Nghiên tiện tay vặt và mấy trái nữa ở cành thấp. Nguyên Lam Anh thèm thuồng nhìn lên cây đào kia.

- Một, hai, ba.. mười hai. Ối, còn mười hai trái nữa. He he, để cho các ngươi thấy bản lĩnh của đại tiểu thư ta. - Nàng lẩm nhẩm trong miệng, cúi người nhặt mấy viên đá nhỏ lên.

- Vèooo - Một trái đào lìa cành rơi xuống, nàng vận dụng khinh công nhẹ nhàng đón được trái đào rồi đặt vào tay tướng công.

Hàng Tư Nghiên nhìn hành động của nàng khó hiểu rồi lại nhìn trái đào trong tay. Hình như chàng hiểu. Chàng bắt chước nàng cúi xuống nhặt mấy viên đá, ngắm mấy trái đào trên cây.

- Vèooo - Cũng giống như nàng vừa nãy, một trái đào rơi xuống. "Gì vậy? Ngáo à? Sao học nhanh dữ?"

Nguyên Lam Anh chấn động nhìn chàng không cả kịp đỡ lấy trái đào kia. May mắn đó là trái đào xanh, trái đào chín mà dập nát không ăn được, nàng tiếc đứt ruột mất.

Chàng nhìn nàng ánh mắt như muốn nói "Nàng khen ngợi ta đi!". Chàng ngốc càng ngày càng thông minh rồi.


- Tư Nghiên, chàng giỏi quá đi! Nhưng chàng xem trái màu xanh ấy không ăn được, chát lắm. Chàng ném vào trái màu hồng như này nha. - Nàng chỉ vào trái đào chín mọng trong tay chàng.

- Vèooo. - Một trái đào chín rơi xuống, nàng đã chuẩn bị sẵn rồi nên nhẹ nhàng bắt lấy được.

- Chào thật giỏi mà! Kia trái kia kìa chàng.

- Trái kia to quá kìa!

- Hẳn hai trái gần nhau kìa chàng.

Hai người phối hợp ăn ý một người ném đá để cho đào rụng, một người đỡ lấy chẳng mấy chốc mà cây đào hết sạch trái chín. Nhìn gần hai mươi trái đào chín trước mắt nàng cười tươi như hoa, đúng là ham ăn thật.

Nàng gọi người đi lấy cái giỏ để mang đào đi rửa rồi mang đến chính đường. Chắc hiện tại Hầu gia và phu nhân đang ở đó.

Chính đường nằm ở chính giữa của tiền viện, thật ra đây là nơi uống trà, tiếp khách. Nghe nói trước đây mọi người đều ở đây ăn điểm tâm, uống trà và nói chuyện phiếm.

Hai người đi vào chính đường, đúng như dự đoán Hầu gia và phu nhân ở đây.

- Con chào cha nương. Cha nương ăn điểm tâm chưa ạ? - Nguyên Lam Anh lễ phép chào hỏi.

- Ừ, ngồi đi con, chúng ta ăn rồi! Hai con có quen không? - Hầu phu nhân cười típ mắt hỏi han nhi tử và nàng dâu.


- Ở đây thoải mái lắm. À con và tướng công vừa lấy được ít đào, mời cha nương dùng thử ạ! - Nàng cho người mang đào lên như là hiến vật quý, làm cho nhị lão Hầu gia vui vẻ không thôi.

- Hả đào? Sao giờ lại có đào chín to như vậy nhỉ? - Hầu phu nhân nhìn lão gia nghi hoặc. Lạ thật.

- Không sao đâu. Là đào ra sớm thôi, trái này ra sớm ăn đặc biệt ngon, nhưng sao nhiều vậy? Thường chỉ có một hay hai trái là nhiều rồi. - Ánh mắt của ông bà nhìn vào hai đứa con ngồi đối diện.

- Hai con lấy đào này ở đâu vậy? - Ánh mắt nhị lão lộ rõ vẻ nghi hoặc nhìn nhi tử và nàng dâu.

Nguyên Lam Anh nghe vậy liền kể đầu đuôi câu chuyện ra cho cha mẹ chồng nghe. Nhị lão Hầu gia càng nghe càng vui vẻ, không ngờ nhi từ và nàng dâu của mình giỏi như vậy.

- Lát nữa ăn xong con mang chúng ta đến cây đào đó nha! - Hầu phu nhân tò mò muốn đến tận nơi xem. Bà còn muốn xem nhi tử và nàng dâu yêu quý "ném đá, bắt đào" đấy.

Chỗ đào phu thê Lam Anh mang tới được chia làm hai phần, một phần mang cho Lâm Vũ Vũ dưỡng thai dùng, một phần mấy người ở chính phòng ăn no nê.

Hầu gia hôm nay mới thực sự tinh tế quan sát nàng dâu. Dáng đi uyển chuyển, cử chỉ hào phóng, tinh thông cầm kỳ thi họa, nấu ăn siêu cấp ngon. Cộng với lúc nãy nghe nàng kể chuyện bắt đào ông thấy nghi hoặc. Một nữ tử nhà thư hương thế gia không biết được dạy dỗ như nào mà lại như vậy? Nhìn hành động của nàng, ông thấy vừa giống vừa không giống con nhà võ. Cả Nguyên gia chỉ có Nguyên Lam Thiên theo võ nghiệp, cũng tính là có chút thành tựu, nhưng cái đó không thể ảnh hưởng đến nàng được. Có dịp ông phải thử xem sao.


Nguyên Lam Anh cảm nhận được ánh mắt đang dò xét mình, nhưng khi nàng để ý lại không thấy ai. Không lẽ ảo giác? Đây là thôn trang của Hầu phủ, chắc là không có nguy hiểm gì đi. Nàng chưa trải nghiệm nhiều nên không rõ lắm.

Ngồi nói chuyện phiếm nửa buổi, chủ yếu là Nguyên Lam Anh và Hầu phu nhân nói, còn hai người đàn ông chỉ ngồi nghe. Nàng dẫn nhị lão đến cây đào ấy. Dĩ nhiên không có gì bất thường cả. Có điều, hôm nay vận khí của nàng không tồi có thể phát hiện ra hai gốc đào ở góc hoa viên có trái chín. Phu thê hai người lại trổ tài ném đá bắt đào, Hàng Tư Nghiên ném đào đến nghiện mất rồi.

Hầu gia và phu phân nhìn hai đứa con mà trợn mắt há mồm.

- Không tồi! Kỹ thuật ám khí tốt. Không hổ là con cháu Hàng gia. - Hầu gia khen nhi tử, không nghĩ nhi tử ngốc mà lại có thiên phú ám khí tốt vậy.

Hầu phu nhân không hiểu như Hầu gia, bà chỉ biết nhi tử và nàng dâu bà vô cùng giỏi. Có thể lấy hòn đá nhỏ ném cho trái đào rơi xuống, rồi nàng dâu nhẹ nhàng đỡ. Nhìn điêu luyện đẹp mắt vô cùng.

Thu hoach hai gốc đào này cũng chỉ được có mười ba trái, nhưng thế mọi người đã rất vui. Bởi đào sớm vốn rất quý, hơn mười trái là nhiều rồi.

Hầu gia bây giờ phải nhìn Nguyên Lam Anh bằng một ánh mắt khác xưa. Ông chắc chắn nàng học võ, không những vậy mà võ công không tồi. Nhưng có điều sao ông không cảm nhận được nội công của nàng? Không lẽ? Không đúng, để luyện được công phu ẩn nội công thiên hạ này được mấy ai? Nàng còn trẻ vậy chắc chắn là không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui