Tướng Công Bám Người

Đêm, chuẩn bị đi ngủ, An Nguyệt Quân ai oán ngó hai người đang nói cười rôm rả trên giường, bất mãn gọi: “Nương tử…”

Không nghe.

An Nguyệt Quân khụt khịt cái mũi trông càng đáng thương hơn, rưng rưng gọi lần nữa: “Nương tử à.”

Cuối cùng người trên giường cũng có phản ứng. Diệp Khê Thiến cụt hứng quay ra. “Chuyện gì?”

An Nguyệt Quân uất ức chỉ người đang nằm cạnh Diệp Khê Thiến, mắt to long
lanh, nhỏ giọng: “Nương tử, nàng ta cướp chỗ của ta, đuổi nàng ta đi
đi.”

Thê tử của hắn gật đầu. Lập tức hắn mặt mũi sáng bừng, vẻ bất
mãn thay bằng nụ cười xán lạn, miệng nhỏ toe toét, tức tốc định cởi giày lên giường.

Khoảnh khắc hắn bò lên…

Rầm!

An Nguyệt Quân lăn xuống đất, tội nghiệp hôn đất mẹ thân yêu. Hắn nghển cổ dòm nàng, đơ đơ chưa hiểu chuyện gì mới xảy ra.

Thê tử hắn cau mày, ra lệnh: “Ra chỗ khác ngủ. Hôm nay em muốn ngủ với Nhược Nhi.”

Hoá ra là đuổi hắn!

Dương Nhược Nhi ở bên thích thú quan sát hai người.

An Nguyệt Quân rầu rĩ bò dậy, chu môi, cố bày ra vẻ mặt ta-đang-rất-tức.
Tuy nhiên mặc hắn tức bao nhiêu, người cần để ý cũng chả thèm để ý tới,
đã sớm quay lại tiếp tục chuyện trò rồi. Hắn đành vác bộ mặt đưa đám rời đi. Chẳng bao lâu sau, cửa lại mở, hai tên tôi tớ khiêng một chiếc
giường đến, theo sau là An Nguyệt Quân thích chí bê chăn gấm.

Giường
đặt trước bình phong. An Nguyệt Quân lặng lẽ ngắm nương tử mình qua tấm
bình phong một cách hờn dỗi và cưng chiều, tủm tỉm.

Mong sao sẽ mãi được ngắm nàng thế này… cả đời.

Sáng hôm sau, Diệp Khê Thiến mơ mơ màng màng mở mắt nhưng chưa muốn dậy,
toan xoay mình ngủ tiếp thì hết hồn trợn mắt chỉ người nằm cạnh. “Sao
lại là anh?”


An Nguyệt Quân cười thật hồn nhiên. “Nương tử, nàng vui đúng không?”

Ai vui? Diệp Khê Thiến bực dọc hỏi: “Nhược Nhi đâu?”

“Ai biết.” An Nguyệt Quân hì hì, tay tự động quấn quanh eo Diệp Khê Thiến.

“Không phải do anh giở trò đấy chứ?” Diệp Khê Thiến đầy nghi ngờ ngó hắn.

“Không hề!” Cái mặt ngây thơ lắc thật mạnh.

Buổi trưa.

Bên ngoài dồn dập tiếng đập cửa, An Nguyệt Quân mặt lạnh rướn mày. “Ai?”

Dương Hoà rối rít lao vào. “Bảo chủ, không xong, không xong!”

An Nguyệt Quân đứng dậy, mặc y phục, dù mặt vẫn vô cảm nhưng thái độ cũng có vẻ khó chịu. “Chuyện gì?”

“Bảo chủ, hiện Quân Duyệt lâu đại loạn ạ!” Dương Hoà lo lắng báo tin.

“Xảy ra chuyện gì?”

Quân Duyệt lâu là một tửu lâu của Nguyệt gia bảo, cũng là tửu lâu lớn nhất
thành Lâm Nguyệt. Quân Duyệt lâu có đặc điểm là mỗi ngày chỉ nấu mười
món, ai ra giá cao nhất thì được một món, vàng thu về hơn nghìn lượng,
song khách vẫn ra vào nườm nượp. Bởi lẽ món ăn của Quân Duyệt lâu đều là những món ngon nhất thành Lâm Nguyệt, từng món được chế biến vô cùng tỉ mỉ, hương vị tất nhiên khỏi phải chê. Hơn nữa, những người có thể đến
Quân Duyệt lâu dùng bữa toàn đại gia, ai chả muốn giàu dù chỉ là trong
mắt người đời?

“Hôm nay, ông chủ tiệm cầm đồ Thành Tây ăn ở quán
chúng ta, đột nhiên trúng độc chết. Hiện tại Quân Duyệt lâu hoàn toàn
không có một bóng khách, quan phủ cũng sắp đến rồi.”

“Độc gì?”

“Dạ, không rõ ạ.”

“Tra chưa?” Đáy mắt An Nguyệt Quân lấp loé một thứ ánh sáng u tối.


“Thuộc hạ đã tra hỏi hết rồi, không có ai đáng nghi ạ.”

An Nguyệt Quân ngẫm nghĩ rồi phân phó: “Ngươi ở đây canh chừng phu nhân,
ta đi xem một chút.” Dứt lời liền không thấy bóng người.

Mai Thanh các.

Tề Thiên Phóng đau khổ nhẹ giọng với Nhược Nhi ngồi bên cạnh đương nhàn
nhã ăn bánh: “Nhược Nhi, nàng hết giận chưa? Nàng không ngó ngàng gì ta
mấy hôm rồi.”

“Hừ!” Dương Nhược Nhi hừ mạnh một tiếng, trừng mắt liếc Tề Thiên Phóng. Trong cái liếc đó, có hờn dỗi cũng có thấp thoáng nét
cười.

Không phải chỉ lỡ lời một câu thôi ư? Tề Thiên Phóng tiếp tục:
“Nhược Nhi, rốt cuộc phải làm gì thì nàng mới chịu tha thứ cho ta?”

Dương Nhược Nhi nhìn trời suy nghĩ rồi nói: “Về sau đều phải nghe ta.”

“Hiện giờ chẳng phải đang nghe nàng à… A, được, Nhược Nhi, sau này mọi chuyện đều nghe nàng!” Tề Thiên Phóng đương lẩm bẩm, bị ánh mắt của Nhược Nhi
doạ hết hồn, lập tức sửa lời.

Đột nhiên người từ đâu hiện ra.

“Làm ơn! Đến thì nói một tiếng! Doạ người ta hết hồn.” Tề Thiên Phóng cáu
bẳn liếc bản mặt lạnh lùng như núi tuyết nghìn năm của An Nguyệt Quân.

An Nguyệt Quân lạnh nhạt nhìn lại, không đáp, ngắn gọn: “Đi, có chuyện.” Dứt lời lại không thấy tăm hơi.

Tề Thiên Phóng ngó bóng lưng mất dạng của hắn, rót một ly trà, nâng lên môi nhấp một ngụm, lẩm bẩm: “Chả hiểu đến làm gì.”

“Chàng đoán thử xem?” Một giọng nói nhỏ nhẹ mang ý cảnh cáo vờn quanh lỗ tai Tề Thiên Phóng.

Tề Thiên Phóng giật mình đến bắn cả trà trong miệng. Y lau lau nước dính
bên môi, quay lại cười cười với Dương Nhược Nhi. “Nhược Nhi, ta đi, ta
đi đây.”

Tề Thiên Phóng bỏ ly trà xuống, nhìn Dương Nhược Nhi một cái rồi liền đuổi theo An Nguyệt Quân.


Dương Nhược Nhi buồn cười dõi theo Tề Thiên Phóng đã không còn bóng dáng,
nhún vai, đứng dậy mở cửa, ra ngoài. Đi tìm Thiến Thiến thôi!

Tề
Thiên Phóng đuổi một lúc mới thấy bóng An Nguyệt Quân. Y tăng tốc, tiến
lên toan chộp lấy vai hắn thì hắn đã lách mình, toàn thân vụt loé về
trước cách y cả đoạn. Tề Thiên Phóng đành ra sức đuổi tiếp.

Không lâu sau, hai người đến Quân Duyệt lâu. Vào trong, đúng là tửu lâu bình
thường vốn náo nhiệt nay không khí rất ảm đạm, yên tĩnh, trong không
gian chỉ có tiếng ai tính bàn tính lách cách. Mấy người làm của tửu lâu ủ rũ cúi đầu, than thở với nhau. Chưởng quỹ ở quầy, đang tập trung tính
toán sổ sách, chốc lại cầm bút lông viết mấy chữ lên sổ.

Góc nhà có
thi thể một người, hiển nhiên chính là kẻ xui xẻo dính độc, ông chủ tiệm cầm đồ Thành Tây. Y phục lão ta đắt tiền nhưng trông rất tục tằng, tay
đeo nhiều nhẫn, tóm lại hai chữ: rất giàu.

Người làm trong tửu lâu thấy người đến là ai bèn lục tục đứng lên, kêu: “Bảo chủ.”

Chưởng quỹ tửu lâu buông bút trong tay, tới hành lễ, cung kính: “Bảo chủ.”

An Nguyệt Quân gật đầu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hai canh giờ trước, ông chủ Hứa dùng chín trăm lượng bạc trắng thắng được
món Tường Long Song Phi. Quán làm đồ ăn đưa lên, ông ta ăn chưa được mấy miếng đã đổ gục ôm cổ, co quắp vài cái rồi chết.” Chưởng quỹ tóm tắt.

“Ai bưng món lên?”

Chưởng quỹ chỉ một nam tử trông gầy gầy ở bên. “Là tên này.”

Nam tử run rẩy bước lại, cúi đầu. “Bảo chủ, nô tài… nô tài không… hạ độc…”

“Ngẩng lên.” An Nguyệt Quân lạnh lùng bảo.

Nam tử run run ngước mặt, vẻ đầy lo sợ. An Nguyệt Quân nhìn y chòng chọc
một hồi rồi chẳng nói chẳng rằng quay đi, bảo: “Gọi Lý Vinh tới đây.”

Lý Vinh là đầu bếp của Quân Duyệt lâu, thoạt nhìn là một nam tử đường
hoàng, mặt mũi thật thà ngay thẳng. Y tới thi lễ với An Nguyệt Quân.
“Bảo chủ.”

“Hôm nay có điểm gì bất thường không?” An Nguyệt Quân hỏi.

“Dạ không.” Lý Vinh suy nghĩ rồi lắc đầu, giữa chừng bỗng sực nhớ. “À, hình như ngoài cửa luôn thấp thoáng có bóng người, lúc ấy bận khách nô tài
không có thời gian để ý, biết đâu là người này ạ?”


“Rõ là ai không?” An Nguyệt Quân cau mày.

“Dạ… chỉ thấy bóng lưng rất gầy, không có rõ mặt ạ.”

Bấy giờ Tề Thiên Phóng đi tới, đầy nghi ngờ bảo: “Độc này tên Ti Hỉ, lúc
phát tác sẽ khiến kẻ trúng độc nghẹt thở giống như cổ bị dây siết vậy.
Nhưng sao Ti Hỉ có thể xuất hiện ở Tử Nguyệt vương triều? Nó chỉ có ở
Khải quốc thôi.”

An Nguyệt Quân âm u hỏi lại: “Ngươi chắc chắn?”

“Dám chất vấn ta à?” Tề Thiên Phóng tỏ vẻ không vui.

An Nguyệt Quân không đáp. Lạc Vũ ư? Nếu y đã quyết tiêu diệt Nguyệt gia
bảo thì đâu cần thiết làm chuyện thừa thãi này. Nhưng nếu không phải Lạc Vũ thì là ai?

“Bảo chủ, làm sao đây ạ?” Chương quỹ hỏi.

“Tiếp tục buôn bán.” An Nguyệt Quân bảo nhạt.

Thật là Lạc Vũ chăng?

Nguyệt gia bảo.

Dương Nhược Nhi ngồi cạnh Diệp Khê Thiến bỗng thở dài một tiếng, cô đơn chống cằm, mắt chăm chăm dòm Diệp Khê Thiến.

“Sao thế?” Diệp Khê Thiến buồn cười ngó Dương Nhược Nhi.

“Hâm mô cô quá, có một tướng công thật tốt, còn sắp có con nữa.” Dương Nhược Nhi nói một cách ước ao. “Cô đối với hắn là tất cả, đôi mắt nhìn cô
chăm chú, điên cuồng, thâm tình, trong tim hoàn toàn chỉ có một mình cô. Cô thật hạnh phúc.”

Diệp Khê Thiến thoả mãn gật đầu. “Ừ, ở cạnh anh
ấy rất hạnh phúc. Hạnh phúc tới nỗi chẳng muốn trở về. Còn cô, chả có Tề Thiên Phóng còn gì?”

Dương Nhược Nhi bĩu môi. “Sao lại so họ với
nhau, cứ như lấy trời so với đất ấy.” Đột nhiên Dương Nhược Nhi tò mò:
“Đúng rồi, nhà cô ở đâu? Chưa từng nghe cô nhắc đến.”

Mặt Diệp Khê
Thiến thoắt trắng, đôi mắt hơi tối lại. Có nên nói không? Hồi lâu, nàng
mới mở miệng: “Nhược Nhi, giờ tôi sẽ nói hết với cô, cô tuyệt đối đừng
kể cho người khác nhé.”

Dương Nhược Nhi bị vẻ nghiêm trọng của Diệp Khê Thiến doạ bèn nghiêm túc gật đầu. “Được, tuyệt đối không.”

“Cũng đừng nói cho Quân.” Diệp Khê Thiến dặn thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui