Tướng Công Bám Người

An Nguyệt Quân thấy
chăn gấm trên người Diệp Khê Thiến bị tung ra liền đặt khay cháo và thức ăn lên bàn, nhẹ nhàng đến bên đắp lại, không hề để ý tới ánh mắt ngày
một lạnh lẽo của nàng.

Đương định xoay người thì hắn bị Diệp Khê
Thiến níu lại. Hắn ngồi ghé bên mép giường, hỏi: “Nương tử, sao vậy? Có
phải vẫn còn mệt…”

Nương tử…

Đột nhiên giọng An Nguyệt Quân ngưng
bặt. Diệp Khê Thiến rút cây kéo trong ống tay áo ra, đôi mắt chẳng chút
tình cảm như ngày thường mà chỉ có mê man, rỗng hoác.

Giết hắn đi… Giết hắn…

Đầu óc nàng quẩn quanh câu nói trên.

Nàng giơ cao cây kéo, đâm về phía hắn, lúc mũi kéo chuẩn bị đâm vào lồng
ngực hắn thì dừng lại. Nàng sững sờ hỏi: “Vì sao anh không tránh?”

An Nguyệt Quân cười, thật dịu dàng, thật yêu thương, thật thâm tình đáp: “Vì sao phải tránh?”

“Anh không tránh thì sẽ chết.” Diệp Khê Thiến vô cảm trần thuật một sự thật. Nàng nhìn An Nguyệt Quân. Giây phút này, trước mặt nàng, hắn chỉ là kẻ
thù!

“Nhưng cuối cùng nàng vẫn đâu có đâm…” Đột nhiên, An Nguyệt Quân không thể thốt nên lời nữa. Tim hắn đau quá. Đau tới tê tâm liệt phế.
Đau… Nương tử của hắn không nhận ra hắn. Nương tử của hắn nhìn hắn như
kẻ thù. Nương tử của hắn muốn giết hắn. Nương tử của hắn… Nương tử…

Còn gì có thể đau hơn được nữa?

“Nương tử, mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao.” An Nguyệt Quân khe khẽ
nói, gương mặt phong hoa tuyệt đại ngập tràn dịu dàng lẫn thâm tình,
không oán không hối.

Đáy mắt Diệp Khê Thiến dao động.

Mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao…

Vì sao nghe câu nói này, con tim nàng lại thổn thức?

Tuy nhiên…

Giết… Giết An Nguyệt Quân… Giết hắn… Giết kẻ thù của ngươi… Chỉ cần đâm hắn một nhát thôi, ngươi sẽ được giải thoát…

Mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao… Mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao…

Hai giọng nói không ngừng bủa vây tâm trí nàng.

Cạch!

Cây kéo rơi xuống đất. Diệp Khê Thiến ôm đầu ngồi thụp xuống, khổ sở lắc
đầu, miệng van nài: “Đừng nói nữa… Đừng nói nữa… Đừng nói nữa mà…” Đôi

mắt nàng đầy sương, vẻ mặt thì thống khổ.

An Nguyệt Quân nhặt cây kéo rơi dưới đất lên, bước tới trước mặt đỡ nàng dậy, nhét cây kéo vào tay
nàng rồi bao chặt lấy nó, hướng mũi kéo về phía ngực mình, hỏi: “Chỉ cần đâm ta, đầu nàng sẽ hết đau đúng không?”

Dứt lời, mũi kéo đâm mạnh vào ngực.

Diệp Khê Thiến ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Quân. Sao hắn có thể vừa cười vừa
nói những lời ấy? Sao đôi mắt hắn có thể đong đầy hạnh phúc thế kia? Sao khuôn mặt hắn có thể dịu dàng tới mức khiến người thấy tan nát cõi lòng như vậy? Vì sao? Vì sao? Sao hắn làm chuyện này? Tim… bỗng đau. Đau như bị tay ai bóp nát.

An Nguyệt Quân cười nhìn nàng, nhớ chỉ mới đây
thôi nàng còn vui vẻ đùa giỡn với mình, mình bĩu môi làm nũng với nàng,
những chuyện quen thuộc hàng ngày, rất quen thuộc…

Tay Diệp Khê Thiến buông lỏng, âm thanh kim loại rơi trên nền đất chói tai. Nó khiến nàng
nhức đầu, nhức lắm, giống như bị vạn cây kim đâm vào óc, vô cùng đau
đớn.

An Nguyệt Quân nhìn sâu Diệp Khê Thiến, thấy nàng vẫn chưa hết
đau bèn lại nhặt cây kéo, tiếp tục nhét vào tay nàng, chuyển sang chỗ
khác, đâm mạnh!

Máu bắn tung toé. Trường sam trắng như tuyết bị nhuộm đỏ bởi những đoá huyết anh túc kiều diễm với mật độ ngày càng dày đặc,
đồng thời nhuộm đỏ cả tầm mắt Diệp Khê Thiến.

Con ngươi nàng căng lớn, gương mặt tuyệt mỹ dần to rõ và trở nên quen thuộc hơn.

“Á!” Diệp Khê Thiến hét ầm, đôi mắt mê man từ từ sống lại. Nàng hết hồn
trông An Nguyệt Quân đẫm máu nằm dưới đất, la toáng: “Quân… Quân!”

Dù đang bị thương, An Nguyệt Quân lại cười rạng rỡ. Bàn tay dính đầy máu
của hắn lau lệ cho nàng, chạm vào môi nàng, thì thào: “Nương tử… ta… ta… rất vui… rất vui… vui…” Vui vì còn có thể nghe nàng gọi ta. Vui vì còn
có thể thấy nàng nhìn ta như trước. Rất… vui.

Diệp Khê Thiến bịt chặt miệng vết thương của hắn, song không hiểu sao máu vẫn cứ tuôn, đầm đìa
hai tay nàng. Nước mắt tí tách rơi, thấm vào bộ trường sam đẫm huyết.

Thư phòng bên trong phủ Tể tướng.

Lạc Vũ đang thẩm duyệt công văn gì đó, thân chỉ khoác hờ độc chiếc trường
sam sắc xanh, tóc dài xoã tung. Đột nhiên, y khựng người, khoé môi nhếch cao, mắt lộ vẻ hài lòng. Xem ra đã thành công.

Y buông bút lông, gọi hạ nhân bên ngoài: “Thay y phục.”

Thấm Tuyết các.

An Nguyệt Quân nằm trên giường, vết thương đã được băng bó kỹ nên không chảy máu nữa.

Diệp Khê Thiến nắm chặt tay hắn, sợ hễ mình buông lỏng là hắn sẽ biến mất.
Trông sắc mặt tái nhợt và bộ dáng yếu ớt của hắn, nàng đau lòng hỏi:
“Quân, sao anh lại bị thương cơ chứ?”

An Nguyệt Quân cười cười, môi

đỏ nay đã xám trắng khẽ mấp máy: “Nương tử, do ta bất cẩn thôi. Đầu nàng còn đau không? Có cần ta xoa bóp giúp nàng không?”

Tên ngốc này!
Diệp Khê Thiến cương quyết lắc đầu. Hắn vĩnh viễn đều nghĩ cho nàng
trước! Nàng cười, hắn cũng cười. Nàng khóc, hắn chẳng biết làm sao nhưng vẫn cố nghĩ cách khiến nàng cười. Nàng đau, hắn đau hơn nàng gấp ngàn
vạn lần. Trong sinh mệnh của hắn, quan trọng nhất chính là nương tử! Bị
thương, vừa tỉnh lại, hắn vẫn lo cho nàng trước bản thân!

Bất cẩn? Bất cẩn có thể để kéo đâm vào ngực ư?

Đột nhiên, trí óc nàng lướt qua rất nhiều hình ảnh: nàng xuống giường tìm
kéo, giấu kéo vào ống tay áo với đôi mắt trống rỗng… Nghĩ nghĩ, nàng
càng không thể tin. Sao nàng có thể hại hắn? Không! Không thể nào! Nàng
không đời nào hại Quân. Chắc là nhầm lẫn ở đâu rồi.

“Không sai đâu, chính cô đâm vào ngực An Nguyệt Quân. Chính cô tự tay giết An Nguyệt Quân.”

Một giọng lạ chen vào. Diệp Khê Thiến ngoảnh sang. Lạc Vũ một thân trường
sam tím đơn giản, vóc người cao to, gương mặt tuấn nhưng không quá mỹ
giống nữ nhân. Trông y có vẻ nhàn nhã. Nàng ngơ ngác hỏi: “Anh là…?”

Lạc Vũ không đáp. Y đến cạnh giường đối diện với Diệp Khê Thiến, đôi mắt
mưu mô loé sáng, vu vơ bảo: “Cô không nhớ ư? Chính cô tự tay đâm cây kéo vào ngực An Nguyệt Quân. Chính cô tự tay giết hắn. Chính cô khiến hắn
chảy nhiều máu như vậy đấy. Chính cô.”

Ký ức ngày càng rõ ràng. Sắc
mặt Diệp Khê Thiến tái nhợt. Đúng, chính nàng cầm cây kéo, chính nàng
định đâm hắn một cách vô cảm. Chính nàng… Chính nàng… Chính nàng tự tay
giết người nàng yêu nhất… Chính nàng…

Mắt Diệp Khê Thiến đẫm lệ,
không chú ý Lạc Vũ đã rướn người qua với thanh đoản kiếm xuất hiện trong tay từ bao giờ và sắp đâm tới…

Diệp Khê Thiến cuối cùng cũng phát
hiện. Nàng tái mặt, không hề do dự lao qua chắn trước An Nguyệt Quân. Ai ngờ, giây kế tiếp, An Nguyệt Quân đã ôm nàng tránh xa khỏi nguy hiểm.

An Nguyệt Quân trầm mặt, lạnh giọng: “Quả nhiên là ngươi!”

Lạc Vũ ngạc nhiên nhìn An Nguyệt Quân. Chuyện gì đây? Chỉ khi An Nguyệt
Quân chết, ý thức nữ nhân kia mới trở lại mà. Xem ra y đã khinh thường
nàng ta rồi. Không ngờ tình cảm của nàng ta sâu đậm như vậy. Nén kinh
ngạc, Lạc Vũ cười nói: “Ồ, mạng ngươi dai thật đấy.”

An Nguyệt Quân
lạnh lùng trừng Lạc Vũ, con ngươi yêu mị nổi lên giông bão. Sắc tím đẹp
đẽ, quỷ quái cộng thêm làn da trắng bệch làm hắn trông rất kinh dị, hệt
một con ác quỷ khát máu.

Không thể tha thứ cho tên này! Dám đối xử với nương tử như thế, y đáng chết!

Sát ý càng lúc càng đặc. Chẳng rõ họ xuất chiêu ra sao, giây sau bóng hai

người đã quấn lấy nhau. Mọi thứ xung quanh đều vì chưởng phong, kiếm khí mà dữ dội tan tành. Chỉ mình Diệp Khê Thiến là chưa bị gì.

Dần dần,
những vết thương vốn đã được băng bó bắt đầu rỉ máu. Mặt An Nguyệt Quân
trắng bệch như sáp, chiêu thức yếu dần, tốc độ ra chiêu chậm lại, tuy
nhiên hắn vẫn luôn luôn che cho Diệp Khê Thiến.

Hiển nhiên Lạc Vũ nhận ra điều đó. Toàn bộ chiêu thức của y đều nhắm vào Diệp Khê Thiến.

Bề ngoài An Nguyệt Quân có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất nội tâm đã sớm
căng thẳng. Cắn răng, máu hắn rỉ khỏi khoé môi, văng lên má trông yêu dị khác thường.

“Quân, anh sao rồi?” Diệp Khê Thiến lo lắng hỏi.

“Nương tử, nàng có bị thương không?” An Nguyệt Quân trụ chân, quay đầu hỏi ngược lại nàng, tay vẫn bận bịu đỡ chiêu Lạc Vũ.

Diệp Khê Thiến lau máu bên môi An Nguyệt Quân, song nó vẫn chảy không ngừng. Nàng càng thêm hốt hoảng lau đi, nước mắt giàn giụa. Hắn nắm tay nàng,
trấn an: “Nương tử, ta không sao.”

Lúc này, Lạc Vũ phát hiện ra sơ
hở. Y dồn toàn lực đâm tới, kiếm khí vun vút. An Nguyệt Quân theo phản
xạ toan đỡ đòn, tuy nhiên giữa chừng Diệp Khê Thiến bỗng lao ra chắn
trước hắn. Giây tiếp theo, thanh kiếm đâm xuyên qua ngực nàng.

Không khí đóng băng.

An Nguyệt Quân trợn trừng. Nương tử… Nương tử của hắn… Đón lấy cơ thể mềm
nhũn của nàng, hắn siết nàng vào lòng mình, vẻ mặt bi thương. Hắn bế
nàng nằm lên giường, dường như hoàn toàn không thấy Lạc Vũ đang áp sát.

Xoay người, mặt hắn hoàn toàn không có lấy một biểu cảm. Không khí đóng băng bấy giờ như vỡ tung. Đồ đạc xung quanh rúng động.

Giây sau, chúng nát vụn. Một thứ sức mạnh kinh khủng bủa vây An Nguyệt Quân. Mặt mũi hắn dữ tợn, con ngươi tím thẫm âm trầm, tàn bạo. Hắn đã hoá ác
ma.

Một đợt kiếm khí kinh hoàng ập tới, Lạc Vũ lúng túng đỡ. Song chưởng phóng qua, chiêu chiêu tưởng muốn nghiền nát y.

Lạc Vũ đỡ được chiêu thứ nhất. Sang chiêu thứ hai, y đã không thể đỡ thêm. Y thở hồng hộc, vết thương ngày càng nhiều. Chưởng phong của An Nguyệt
Quân mạnh dần, máu y theo đó chảy càng mau.

An Nguyệt Quân… điên rồi.

Mọi người nghe ồn kéo đến. Thấy tình cảnh bên trong, ai nấy đều sững sờ. Thậm chí một số nha hoàn nhát gan còn thút thít.

Dương Hoà quá đỗi kinh ngạc. Chuyện gì mà khiến bảo chủ điên tới độ này?! Mắt lão lướt qua người nằm trên giường, nhất thời liền hiểu. Mặc kệ nguy
hiểm, lão lao vào, trông Diệp Khê Thiến sắc mặt xám trắng, hơi thở mong
manh. Để lâu thêm, sợ phu nhân nguy mất, lão nghĩ. Dương Hoà bèn gào với hạ nhân: “Nhanh gọi đại phu! Nếu không, phu nhân sợ không giữ nổi
mạng!”

Lời Dương Hoà như thức tỉnh đám người chết đứng ngoài cửa cũng như An Nguyệt Quân đương nổi điên. Hắn dừng chiêu, xoay lưng về lại bên giường.

Lạc Vũ thừa dịp liền trốn. Ban đầu đến với dáng vẻ ung dung
bao nhiêu, bây giờ trông y nhếch nhác bấy nhiêu, hệt con chó nhà ai có
tang.

Không lâu sau, đại phu được mời đến. Tỉ mỉ xem xét Diệp Khê
Thiến xong, đại phu lắc đầu, nói: “Bảo chủ, tại hạ đã cố hết sức nhưng
không chắc có cứu nổi phu nhân không.”

An Nguyệt Quân chấn động, mắt
nhìn đại phu chằm chằm, gằn: “Nếu ngươi không cứu được nàng thì lo chuẩn bị hậu sự đi.” Tay hắn nắm thành quyền, gân xanh nổi cuồn cuộn.


Đột nhiên, mắt hắn tối sầm.

“Bảo chủ! Bảo chủ…”

Có lẽ trận đấu vừa rồi đã hao tốn rất nhiều thể lực của An Nguyệt Quân.
Hắn mê man mãi đến tối mới tỉnh. Những vết thương trên người đều đã được băng bó.

Hắn ngẩn ngơ, sau đó tung chăn gấm trên người toan xuống
giường. Nha hoàn hầu bên ngăn lại: “Bảo chủ, không được! Hiện tại ngài
không nên cử động…”

An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc nha hoàn. Nha hoàn tội nghiệp lập tức im bặt. Hắn đi thẳng ra ngoài.

Nương tử…

Lúc An Nguyệt Quân vào, mọi người đồng loạt tránh đường. Nhìn đại phu hết cau mày rồi lại lắc đầu, lòng hắn rét lạnh. “Thế nào?”

Đại phu hành lễ với An Nguyệt Quân, trả lời: “Đã rút kiếm rồi ạ. Tuy nhiên
nguyên khí phu nhân bị thương tổn nặng nề, sợ là trước đó đã trúng phải
bùa phép gì khiến tâm lực tiều tuỵ. Giờ lại sốt cao cả đêm thế này, có
lẽ khó mà cầm cự nổi qua hai ngày…”

Chưa dứt lời, đại phu đã bị An Nguyệt Quân túm áo, quát: “Ngươi nói cái gì?!”

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Đại phu run rẩy lặp lại: “Phu nhân… sợ là… khó cầm cự nổi… qua hai ngày…”

Đại phu bị quẳng ra ngoài, mất hút.

“Không… Tuyệt đối không thể… Không thể nào…” An Nguyệt Quân trắng bệch mặt lẩm bẩm.

“Bảo chủ, hay chúng ta thử mời đại phu khác?” Dương Hoà buồn bã đề nghị.

An Nguyệt Quân gật đầu.

Nương tử sẽ không bỏ rơi hắn. Nương tử từng hứa rồi mà, bên nhau cả đời.

Sau đó, toàn bộ đại phu thành Nguyệt Khai đều được mời tới Nguyệt gia bảo.
Tuy nhiên đáp án An Nguyệt Quân nhận được luôn chỉ có một, không hề thay đổi: phu nhân không thể cầm cự nổi qua hai ngày.

Dĩ nhiên, chúng đại phu tội nghiệp cũng đều bị quẳng ra ngoài hết.

Dương Hoà lo lắng nhìn chủ mình, sợ bảo chủ lại giống như lần phu nhân mất
tích. Lão nghe An Nguyệt Quân hạ lệnh: “Thông cáo ra ngoài: ai có thể
cứu sống phu nhân, Nguyệt gia bảo sẽ đồng ý một yêu cầu của người đó.
Yêu cầu gì cũng được.”

“Bảo chủ, có phải hơi… quá không ạ?” Nhỡ người ta đòi cả Nguyệt gia bảo, chẳng lẽ mình cũng chắp tay dâng?

“Theo lời ta làm đi. Phái thêm mấy người nữa vào. Trong một tối phải xong.
Không chỉ thành Nguyệt Khai, cả Tử Nguyệt vương triều đều phải biết.” An Nguyệt Quân nói với vẻ thẫn thờ.

“Vâng.” Dương Hoà thấy ý bảo chủ đã quyết đành thở dài, lui ra. Có lẽ lão chỉ giúp được bảo chủ chút việc
cỏn con này thôi nên dù liều mạng lão cũng sẽ dốc sức hoàn thành.

Trong phòng rất yên ắng. Yên ắng tới mức làm An Nguyệt Quân sợ. Hắn run run
nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, gương mặt ngập vẻ kinh hãi, van nài, hy
vọng.

Nương tử, nàng nhất định phải tỉnh lại. Nương tử, đừng bỏ ta. Nương tử, ta xin nàng, hãy tỉnh lại đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui