Hiệp nghị đạt thành, hai bên nhìn nhau cười, mỗi bên mỗi âm mưu riêng.
Song họ đều không hay, tất thảy đều bị người áo trắng như tiên trên nóc Hoàng cung nghe được.
Hắn nhếch môi, cười lạnh, nhún chân mất dạng. Hai, à không, ba người phía
dưới từ đầu đến cuối chẳng hề biết đến sự hiện diện của hắn.
Tử sĩ? Sắp thành tử sĩ thật rồi đấy!
*Chữ “tử sĩ” đầu tiên có nghĩa chiến sĩ sẵn sàng chịu chết, quyết chiến đến
hơi thở cuối cùng. Còn chữ “tử sĩ” thứ hai có nghĩa chiến sĩ đã chết. Ý
anh Quân này bảo mấy tên kia: “Mày chết chắc rồi con!”
Ba ngày sau.
Đêm khuya, bầu trời lẻ loi vài đốm sao. Tất cả mọi người đang say giấc, dĩ
nhiên, Nguyệt gia bảo cũng không ngoại lệ. Thoạt nhìn mọi thứ đều rất
yên tĩnh, song lại yên tĩnh một cách đáng sợ.
Có biến.
Đêm đen như mực không thể che giấu hoàn toàn bóng những tên hắc y ẩn vào Nguyệt gia bảo.
*hắc y: áo đen
An Nguyệt Quân vờ ngủ say trên giường thấy động, lạnh lùng nhếch môi. Rốt cuộc cũng hành động!
Hắn mở mắt, lao ra sân, ngăn ám khí xông về phía mình, hô: “Đứng im!”
Giáo chủ nhìn An Nguyệt Quân mạnh khoẻ, ánh mắt lạnh, mặt âm trầm như Tu La. Hắn nào giống kẻ sắp chết chỉ còn thoi thóp một hơi?!
Giáo chủ kinh hãi, bấy giờ mới hiểu mình mắc bẫy. Qua giây đầu hốt hoảng, y trấn tĩnh, hỏi: “Ngươi cố ý?”
Trong sân, hai hàng người một hắc y, một bạch y – mỗi hàng mười người đứng đối diện nhau, bao vây quanh An Nguyệt Quân.
*bạch y: áo trắng
Nháy mắt, hàng hắc y áp sát. Giáo chủ cười lạnh, gằn: “An Nguyệt Quân, hôm nay là ngày chết của ngươi.”
“Liễu Văn, ngươi phạm phải ba sai lầm.” An Nguyệt Quân như không thấy mình bị bao vây, con ngươi vẫn nhìn thẳng giáo chủ, môi đỏ tươi mấp máy. Tay
hắn vung lên, mặt nạ bạc vỡ nát, lộ ra một gương mặt hoảng sợ.
“Ngươi… ngươi biết từ bao giờ?” Liễu Văn kinh ngạc lắp bắp, lòng run rẩy. An
Nguyệt Quân trông lúc nào cũng có vẻ bàng quan nhưng lại nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay.
“Thứ nhất, ngươi quá ngu; thứ hai, ngươi quá tin Lạc Vũ; thứ ba, ngươi quá sơ suất.” Giọng An Nguyệt Quân nói nhẹ như
gió thoảng. “Đồng bọn muốn diệt Nguyệt gia bảo với ngươi sao đến cái
bóng cũng chả thấy? Ngươi không nghi ư?”
Liễu Văn trợn trừng cặp mắt, đôi mắt bình tĩnh dần dâng lên hoảng sợ.
“Hắn không hề có ý bắt tay với ngươi, hắn tính thí ngươi làm con tốt. Nếu
thành công, hắn ngư ông đắc lợi; nếu thất bại, hắn cũng chẳng tổn thất
gì.” Giọng nói nhè nhẹ lan toả trong đêm gợi cho người ta cảm giác bị Tử thần vờn.
“Ít lời đi! Các ngươi, lên!” An Nguyệt Quân càng nói, Liễu Văn càng sợ. Bởi An Nguyệt Quân nói không sai, quả nhiên y đã quá tin
tiểu tử Lạc Vũ kia nên không phát hiện âm mưu của y.
Hàng hắc y không ai cử động. Đột nhiên, hàng hắc y quay lưng lại đối mặt với giáo chủ
khiến y tức điên, gào: “Bọn cẩu nô tài các ngươi sao dám kháng lệnh ta?! Giết hắn!”
“Bọn họ sẽ không nghe lời ngươi.” An Nguyệt Quân không thèm đếm xỉa đến Liễu Văn đang giãy chết.
“Ngươi… ngươi… đã làm gì chúng?!”
“Có gì đâu, chỉ là tử sĩ của ngươi hiện chẳng biết đầu thai ở đâu rồi.” Hắn cười lạnh hệt ác ma.
Nghe, Liễu Văn run toàn thân, run lẩy bẩy, sợ đến độ An Nguyệt Quân tới trước mặt vẫn không để ý. An Nguyệt Quân âm độc nhìn Liễu Văn.
Giây tiếp
theo, không rõ An Nguyệt Quân ra tay thế nào, Liễu Văn trợn to hai mắt,
không dám tin cúi đầu ngó lồng ngực mình thủng một lỗ to.
An Nguyệt Quân đâm xuyên tay qua tim Liễu Văn, bóp nát nó. Máu xuôi dọc theo cánh tay trắng nõn rỉ xuống đất, tanh nồng.
Sai rồi, Lạc Vũ không ngồi yên, y đã ra tay. Liễu Văn nở nụ cười đầy ẩn ý, ngã xuống.
Liễu Văn luôn tính toán, luôn nghi ngờ, luôn cẩn thận, tuy nhiên y đã mắc
hai sai lầm. Sai lầm thứ nhất là y đã đánh giá thấp An Nguyệt Quân. Sai
lầm thứ hai là y đã quá tin Lạc Vũ, đây là sai lầm chí mạng.
An Nguyệt Quân vung tay, đám thuộc hạ mang thi thể Liễu Văn đi. Trước sân lại yên tĩnh như trước.
Phủ tể tướng.
Lạc Vũ nằm nghiêng trên giường, chăn gấm che nửa thân dưới, sắc mặt đỏ
hồng. Không khí còn lưu lại mùi vị kích tình, hẳn y vừa vui vầy một
trận. Ngồi hai bên là hai mỹ nhân, một để lộ nguyên thân trần và bầu
ngực nõn nà vuốt ve bờ vai y, một hơi thở thơm như hoa lan cẩn thận bóc
vải dâng y ăn.
Y hừ khẽ, lạnh lùng, khinh bỉ: “Thất bại?”
“Vâng.” Nam tử quỳ dưới đất cung kính đáp: “Hắn bị An Nguyệt Quân bóp nát tim.”
“Lão già Liễu Văn này vô dụng thật!” Lạc Vũ than thở. Cả kẻ bệnh liệt giường cũng không thể đánh bại, quá vô dụng!
“Đường chủ, An Nguyệt Quân đã hết bệnh rồi. Hơn nữa, dường như mọi việc hắn đều rõ như lòng bàn tay.”
Lạc Vũ nhíu mày. “Vậy ư?”
Rõ như lòng bàn tay? Chưa chắc đâu.
Sáng sớm, Diệp Khê Thiến tỉnh lại đã thấy An Nguyệt Quân rời giường, ngạc nhiên hỏi: “Anh dậy sớm thế?”
An Nguyệt Quân chớp chớp đôi mắt đen, mỉm cười. “Chẳng lẽ nương tử còn muốn nữa lần nữa?”
Diệp Khê Thiến nở nụ cười ranh mãnh, ngón tay vuốt nhẹ môi mình, quyến rũ thủ thỉ: “Quân, em muốn…”
An Nguyệt Quân nuốt nước miếng, nương tử đẹp quá. Hắn lao vọt qua, gật đầu như giã tỏi, vội vội vàng vàng cởi áo. “Nếu nương tử muốn, phu quân
chắc chắn sẽ thoả mãn nàng.”
Diệp Khê Thiến kéo hắn lên giường, tiếp tục nỉ non: “Quân, em muốn…”
An Nguyệt Quân tiếp tục gật gật, khuôn mặt bé nhỏ vui sướng, mắt đen vụt
sáng, càng muốn cởi y phục nhanh nhanh nhưng vì cởi nhanh quá nên
vướng…
“… Đánh anh!” Diệp Khê Thiến cười ha hả. Chưa kịp phản ứng, An Nguyệt Quân sửng sốt quỳ bên giường bị đá một đá văng ra ngoài, đáng
thương nằm dưới đất.
Diệp Khê Thiến chỉ hắn, cười nắc nẻ. Căn phòng đầy ấm áp, tươi vui.
An Nguyệt Quân bò dậy, phủi bụi trên người rồi chạy lại giường, mặt rầu
rĩ, môi mím mím, mắt đen phủ một lớp nước, kể tội: “Nương tử, nàng bắt
nạt ta.”
Diệp Khê Thiến ườn ra giường, véo véo má hắn, híp mắt hỏi: “Em không thể bắt nạt anh à?”
“Có chứ! Nương tử tất nhiên có thể bắt nạt ta như tối qua ta bắt nạt nàng…” Âm cuối An Nguyệt Quân cố ý kéo dài, mắt đẹp càng thêm sáng, miệng cười he he.
Diệp Khê Thiến hiểu ý, đang định mắng hắn thì một cơn đau ập
tới khiến nàng phải ôm lấy đầu, cắn môi, mặt tái nhợt, mồ hôi ròng ròng.
“Nương tử, nương tử, nàng sao thế? Nương tử…” An Nguyệt Quân hốt hoảng ôm nàng vào lòng, xoa đầu cho nàng, tuy nhiên chẳng có hiệu quả gì, ngược lại
nàng càng đau đớn hơn.
Hắn hoảng sợ nhìn nàng, lay nàng. Khuôn mặt yêu thương lọt vào bóng tối, giọng nói nhỏ dần, nàng ngất.
“Mau gọi đại phu! Mau gọi đại phu! Nhanh!”
“Nàng sao?” An Nguyệt Quân lo lắng hỏi đại phu, song mặt vẫn giữ vẻ lạnh. Có
vẻ ngoại trừ trước mặt nàng, hắn sẽ không bao giờ lộ biểu hiện gì khác.
“Phu nhân hoàn toàn khoẻ mạnh, không bị bệnh.” Đại phu lắc đầu.
“Không thể nào! Ban nãy nàng đau đầu vô cùng, làm sao không bệnh?” An Nguyệt
Quân không tin mắng đại phu. Nàng đau, hắn cũng đau.
Đại phu trông ánh mắt tăm tối, lạnh lẽo của An Nguyệt Quân, run bắn cả người, vội vã xoay lại. “Để… để… tại hạ… xem lại…”
Bắt mạch kỹ lần nữa, đại phu vẫn không phát hiện Diệp Khê Thiến có gì khác
lạ, nhưng đại phu sợ An Nguyệt Quân trách phạt nên đành ôm quyền bảo:
“Phu nhân sợ là đã vất vả quá độ, tại hạ thảo một phương thuốc, trước
uống là được. Quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi.”
An Nguyệt Quân gật đầu, quay sang nhìn nô tài bên cạnh. Tên nô tài nhanh trí, mời: “Đại phu, ta sẽ theo ngài đi bốc thuốc, mời.”
Sau khi hai người rời đi, An Nguyệt Quân liền lại ngồi bên giường, xoa
gương mặt tái nhợt của nàng, thì thào: “Nương tử, ta lại để nàng đau
rồi.”
Vừa nãy vẫn còn vui cười bình thường, sao bây giờ đã nằm im trên giường thế này? Tim… đau quá.
“Nương tử, có phải nàng đang trách ta vi phạm lời thề, để nàng đau?”
“Nương tử, đừng giận ta.”
“Nương tử…”
Đột nhiên, Diệp Khê Thiến mở mắt. Trông An Nguyệt Quân, nàng tràn ngập sát ý, tuy nhiên bản thân giấu đi rất nhanh.
An Nguyệt Quân nhanh nhạy ngày thường không phát hiện điều này. Thấy nàng
tỉnh, hắn vui sướng ôm cổ nàng, hoan hỉ: “Nương tử, nàng tỉnh rồi! Đầu
nàng còn đau không?”
Diệp Khê Thiến im lặng quan sát An Nguyệt Quân, đáy mắt mê man, mặc hắn ôm.
“Nương tử, ta thật lo cho nàng.” An Nguyệt Quân tiếp tục ôm nàng lẩm bẩm.
Con ngươi của hắn ngập tràn tình yêu và vui sướng, nó đã lấp đi vẻ mặt thẫn thờ của Diệp Khê Thiến. Có lẽ hắn quá vui vì nàng tỉnh lại nên không
chú ý. “Nương tử, nàng có đói không? Có muốn ăn gì không?”
Diệp Khê Thiến gật đầu. An Nguyệt Quân cười tươi rói như đắm chìm trong ánh nắng mặt trời. “Nương tử đợi chút, ta đi lấy.”
Dứt lời, hắn hôn nhẹ lên môi nàng một cái, rời đi.
Cửa khép, Diệp Khê Thiến lại ôm đầu, khổ sở van xin: “Đừng… Đừng nói nữa… Đừng nói nữa…”
Đầu óc nàng cứ văng vẳng một giọng nói ma mị.
Nó nói, giết An Nguyệt Quân, hắn là kẻ thù của ngươi, mau giết hắn đi, giết kẻ thù của ngươi, giết hắn…
Nàng chật vật lăn lộn trên giường, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng nói nữa… Đừng nói nữa… Ta không muốn nghe…”
Giọng nói văng vẳng như yêu ma quấn lấy tâm trí Diệp Khê Thiến, chặt tới nỗi
sắp bóp vỡ óc nàng ra. Ý nghĩ duy nhất còn sót là: giết An Nguyệt Quân!
Dần dần, ánh mắt đau đớn của nàng rã rời, xa lạ và trở nên đầy sát ý.
Lạc Vũ đã ra tay: khống chế Diệp Khê Thiến, biến nàng thành con rối của y.
Nàng nhìn cây kéo nhỏ trước bàn trang điểm, mắt sáng lên, chạy qua giấu nó vào ống tay áo, sau đó trở về giường nằm xuống.
Đúng lúc này, An Nguyệt Quân bê khay cháo nóng và thức ăn bước vào, vẻ mặt sung sướng. Nương tử đã tỉnh, không gì tốt hơn nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...