Tướng Công Bám Người

“Ngươi là ai?” Giọng nói đông đặc, băng giá cực điểm truyền tới, mang theo hương máu tanh nồng nặc.

Gió ngừng thổi. Giờ khắc này, mọi thứ đều im ắng…

Tử Hạo xoay người. Kinh ngạc! Phong hoa tuyệt đại, cực sắc xinh đẹp, bạch y xuất trần, mắt tím yêu diễm vô ngần, ngoại hình ấy hệt như thiên tiên
bất phàm. Toàn thân hắn toả ra thứ một khí lạnh như băng, không chút
nhân tính, sát ý, tàn nhẫn, ngoan độc, khát máu. Thứ sát khí kinh khủng
tới cực điểm.

“An Nguyệt Quân?” Tử Hạo vờ như chẳng nhận ra địch ý
của An Nguyệt Quân, ngược lại còn hỏi chuyện. Hắn là Lãnh Diện Ngọc
Quân? Người thế này… quả là ai gặp cũng đều phải kinh ngạc.

“Ngươi dám chạm vào nàng!” Âm thanh hệt như tiếng gọi nơi địa ngục, rướm đầy hơi máu.

Tử Hạo chưa kịp phản ứng, trước mắt y bỗng xẹt ngang một bóng áo trắng khác.

“Hạo, ngươi đi trước đi.” Tư Đồ Khiêm chẳng biết vì sao lại xuất hiện đây, chắn trước Tử Hạo.

Bấy giờ, môi Tử Hạo nở nụ cười, nói: “Bản lĩnh của Lãnh Diện Ngọc Quân, từ lâu ta đã muốn thụ giáo một lần rồi.”

Thoáng chốc, không trung chớp nhoáng bóng trắng, bóng xanh quấn lấy nhau. Bóng trắng điêu luyện tuyệt đỉnh, mờ mờ ảo ảo tựa làn khói phiêu phiêu. Bóng xanh luôn ở thế hạ phong, động tác chậm, cồng kềnh.

Giây kế tiếp,
cuộc đấu ngừng. Khoé miệng Tử Hạo giọt giọt rỉ máu. Y ho khan, nụ cười
nở trên môi vừa khâm phục vừa không cam lòng, lắc đầu: “An Nguyệt Quân,
ngươi khiến ta bội phục.”

“Cút!” Mặt An Nguyệt Quân vô cảm. Hắn chốt hạ câu cuối rồi lạnh lùng xoay người bỏ đi.

“Thiến Thiến thật đáng yêu.” Có lẽ vì không cam lòng, y bật thốt. Nhưng dù là
vì không cam lòng, lời y nói cũng có phần sự thật trong đó.

Sát khí

lại nhuốm đầy, thấm đẫm toàn thân An Nguyệt Quân. Hắn quay lại, gắt:
“Biến! Nếu không, chết!” Không phải hắn muốn tha cho tên Tử Hạo này,
nhưng hắn đã hứa với nàng không giết người rồi. Vì nàng, hắn có thể
buông bất kỳ điều gì! Vì nàng, hắn có thể huỷ thiên diệt địa! Vì nàng,
hắn không thèm quan tâm thế gian! Hắn chỉ cần nàng! Để nàng vui, hắn sẽ
làm bất cứ điều gì có thể, huống chi chỉ là chuyện cỏn con như không
giết người mà thôi.

*huỷ thiên diệt địa: phá huỷ trời đất

Tử Hạo cười cười, máu vẫn nhuộm đỏ trên môi tựa cây hoa anh túc chói loà. Y gật đầu, xoay người rời đi. Muốn giành được nàng, không nhất thiết phải lấy trứng chọi với đá mà đánh nhau ngươi sống ta chết. Đánh không lại
thì nên thông minh chọn cách rút lui bảo toàn lực lượng. Bậc Đế vương dù bất đắc dĩ nhưng luôn có được thứ mà cả thiên hạ đều yêu thích và
ngưỡng mộ: quyền lực.

Ánh mắt An Nguyệt Quân chợt loé, đáy mắt tối
tăm sợ hãi. Hắn nên làm gì đây? Đầu tiên là Tề Thiên Phóng, bây giờ thì
đến tên nam nhân này, có phải về sau sẽ có thêm nhiều nhiều nam nhân
khác thích nương tử hay không? Nàng là của hắn mà! Hắn không cho người
khác chạm vào dù chỉ một li! Lúc nào nàng mới chân chính thuộc về hắn
chứ?

Có lẽ… hắn nên hành động ngay thôi.

Trái tim phút chốc đau
đớn. Nỗi sợ hãi mất Diệp Khê Thiến khiến An Nguyệt Quân như bị một cái
dằm đâm sâu vào tim, âm ỉ nhức buốt. Hắn thều thào hỏi Dương Hoà bên
cạnh: “Nàng đâu? Nàng đâu rồi?”

Nhìn đôi mắt chủ mê man khổ sở, Dương Hoà đau thay nhưng không biết phải mở lời thế nào. Hồi lâu sau, lão mới phản ứng được, vội hồi đáp: “Bảo chủ đừng nóng, thuộc hạ lập tức phái
người tìm phu nhân.”

Dứt lời, lão tất tả chạy đi.


Chẳng bao lâu sau, Dương Hoà hổn hển dẫn Diệp Khê Thiến vẻ mặt sốt sắng, khó hiểu trở về.

Giây tiếp theo, nàng liền bị ôm chặt vào ngực. Khép mắt, nàng thở dài, trái
tim âm ỉ. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Quân, có chuyện gì vậy?”

“Nương tử,
chúng ta thành thân đi.” Giọng nói rầu rĩ cất lên mang theo cảm giác sợ
hãi. Hắn muốn nàng là của hắn! Phải là của hắn!

Diệp Khê Thiến sửng
sốt. Nàng có nên đồng ý không? Chẳng biết lúc nào về thế giới cũ, nàng
có nên đồng ý không? Gương mặt Diệp Khê Thiến dịu dàng, rạng rỡ. Nàng ôm trả An Nguyệt Quân nhưng không đáp.

An Nguyệt Quân đợi lâu không có
câu trả lời liền nóng nảy, bá đạo làm nũng: “Nương tử, mặc kệ! Nhất định nàng phải lấy ta! Chúng ta phải thành thân! Nàng là của ta, chắc chắn
thế!”

Diệp Khê Thiến lắc đầu. Tên này… cầu hôn cũng nhõng nhẽo thấy
sợ! Thật khiến người ta dở khóc dở cười mà! Nàng ngẩng đầu, kiên định
nhìn hắn, đáp: “Ừ.”

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của An Nguyệt Quân lộ ra
nét mừng rỡ hồn nhiên như một đứa trẻ được cho kẹo. Khoé miệng hắn cong
cong, ngất ngây, hạnh phúc. Hắn ôm Diệp Khê Thiến xoay vòng vòng, vừa
cười to vừa hô: “Nương tử đồng ý! Nương tử, nàng là của ta!”

Sự vui
mừng đơn thuần của hắn lây sang cả cho người bên cạnh. Hắn vui vẻ lặp
lại với Dương Hoà: “Dương Hoà, nương tử đồng ý! Nàng là của ta!” Như là
vừa có được trong tay toàn bộ thế giới, hắn sung sướng tột đỉnh. Nàng là của hắn! Rốt cuộc cũng là của hắn rồi!


Dương Hoà gật đầu, vui vẻ chúc: “Chúc mừng bảo chủ!”

“Nương tử, chúng ta thành thân là có thể vào động phòng rồi!” Xong An Nguyệt
Quân liền quay sang bảo Dương Hoà: “Dương Hoà, nhanh nhanh chuẩn bị! Ta
muốn thành thân với nương tử vào trưa nay. Nếu sai giờ, ngươi chịu trách nhiệm.”

Dương Hoà nhất thời ngẩn ngơ. Không thể nào?! Bảo chủ vui
phát điên thì làm ơn cũng đừng kéo thêm lão xuống nước chứ! Từ giờ đến
trưa còn có mấy canh giờ, làm sao kịp?! Đây chẳng phải là muốn cái mạng
già của lão sao?!

“Bốp!”

“Ái ôi! Nương tử, sao lại đánh ta? Đau
quá!” An Nguyệt Quân đáng thương ôm đầu, đôi mắt hồn nhiên mở to, nũng
nịu kêu ca nhưng khoé môi không kìm được vẫn cong cong, ngay cả đáy mắt
cũng lấp lánh ý cười, đáng yêu vô cùng!

“Anh ngốc à? Có cần vội vậy
không?” Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ quát. Giờ này còn không yên lòng cái
gì? Nàng là của hắn rồi, không phải sao? Nếu như hạnh phúc chỉ có trong
khoảnh khắc này thôi thì nàng sẽ hưởng thụ nó thật trọn vẹn, chuyện sau
này để sau này tính. Bảo nàng ích kỷ cũng được, mắng nàng vô tình cũng
được, dù sau này có lỡ trở về khiến Quân đau khổ nhưng giờ khắc này Diệp Khê Thiến muốn được hạnh phúc với hắn. Huống chi trời cao có mắt, nếu
đã đưa nàng đến thế giới này thì chắc sẽ không để nàng trở về nữa đâu,
đúng không?

“Ừ, rất vội, rất vội, ta chỉ mong nương tử mau mau thuộc
về ta thôi.” An Nguyệt Quân trịnh trọng gật đầu, đôi mắt mùi mẫn nhìn
nàng: vui vẻ, hạnh phúc, ấm áp. Hắn quay đầu cau mày, quát: “Dương Hoà,
còn không chuẩn bị mau?!”

Dương Hoà chỉ đành đau khổ nhận lệnh. Xem
ra xong việc này, lão nên xin về hưu sớm để ngày ngày uống trà, ôm cháu
chơi thôi. Cứ theo bảo chủ thế này sợ chả biết lúc nào lão bị bảo chủ hù chết quá!

“Khoan!”


Diệp Khê Thiến lại bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
“Dương bá bá, bá cứ chọn một ngày tốt đã, ít nhất cũng phải nửa tháng
hoặc một tháng sau cơ.” Ôi tên ngốc này! Thật là! Sến đến độ xấu hổ chết người!

“Vâng, phu nhân.” Dương Hoà cảm động rớt nước mắt nhìn Diệp Khê Thiến. Dứt lời, lão liền lui ra.



“Tiểu thư, có chuyện nô tỳ không biết có nên báo cho người hay không.” Minh
Nguyệt lo âu nhìn Thi Tiêu An. Tiểu thư hay tin này chẳng biết có chịu
nổi không. Dù sao sớm muộn gì nó cũng đến tai tiểu thư mà thôi.

“Cái gì?” Thi Tiêu An bỏ đồ cầm trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi.

“Tiểu thư, bảo chủ… sắp… thành thân rồi.” Minh Nguyệt khó nhọc lắp bắp.

“Ờ…” Thi Tiêu An nghe xong chỉ gật đầu một cái, vừa liếc mắt về phía khác
vừa nhàn nhạt đáp lời, sau đó tiếp tục cúi đầu thêu hoa, dường như tin
động trời mới xong chỉ là gió thoảng qua tai. Có điều, đôi bàn tay cầm
kim run rẩy không ngừng đã lật tẩy cảm giác thực của nàng ta.

“Tiểu
thư, người sao vậy? Người khoẻ chứ?” Minh Nguyệt kỳ quái ngó Thi Tiêu
An. Sao tiểu thư lại phản ứng hời hợt thế này? Quá bình tĩnh! Bình tĩnh
đến nỗi Minh Nguyệt chẳng biết làm sao.

“Minh Nguyệt, ngươi lui xuống trước đi. Ta muốn yên tĩnh một mình.” Thi Tiêu An cười cười, thản nhiên hạ lệnh, nhẹ như nước chảy mây trôi.

“Tiểu thư…” Minh Nguyệt do dự.

“Lui xuống đi.” Giọng Thi Tiêu An thoáng cao lên, ánh mắt kiên trì.

“Vâng.” Minh Nguyệt bất đắc dĩ đồng ý.

Minh Nguyệt lui ra, khép cửa lại.

“Ra đi.” Chờ Minh Nguyệt đi xa, Thi Tiêu An khẽ gọi. Đáy mắt nàng ta loé
sáng kinh hồn. Nàng ta sẽ chiếm được biểu ca, bởi vì nàng ta không chiến đấu một mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui