Ôm chặt lấy Diệp Khê
Thiến đang ăn bánh hạt sen vào ngực, tay An Nguyệt Quân kiểm tra toàn
thân nàng từ trên xuống dưới, sốt sắng: “Nương tử, nàng không khoẻ ở
đâu? Sao nàng không cho ta hay? Có phải đau lắm không?” Giọng nói run
rẩy lo lắng thấy rõ.
“Khụ khụ khụ… Anh muốn em nghẹn chết đấy à?”
Diệp Khê Thiến ho sằng sặc một hồi, vất vả lắm mới thông cổ họng được
liền quay sang tức giận mắng.
An Nguyệt Quân vỗ vỗ nhẹ lưng nàng, giọng nói ngập tràn trách cứ: “Nương tử, đến ăn bánh mà nàng cũng chẳng cẩn thận.”
Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân một cái, gằn: “Không phải tại anh nên em mới nghẹn à?”
Đầu ngón tay An Nguyệt Quân khẽ lau vụn bánh bên khoé môi Diệp Khê Thiến,
dịu dàng và nghiêm túc hỏi: “Nương tử, nàng thật sự không có bị sao
chứ?”
“Không sao, không sao hết.” Diệp Khê Thiến lắc đầu.
An
Nguyệt Quân ôm cổ nàng thật chặt, toàn thân tun rẩy, thì thào: “Vậy vì
sao nương tử lại bảo thân thể không khoẻ? Nàng không biết phu quân sẽ lo lắm ư? Lần trước nương tử bị rắn độc cắn đã khiến ta đau đến tê tái tâm can rồi. Ta không muốn nếm trải loại đau đớn đó nữa đâu. Nương tử, nàng có hiểu cho ta không?”
Diệp Khê Thiến im lặng không lên tiếng. Sau
nàng mới đặt tay lên lưng An Nguyệt Quân, nhẹ nhàng đáp: “Thực xin lỗi,
em lại làm anh tổn thương.”
“Chỉ cần nương tử không sao là tốt rồi.”
An Nguyệt Quân miễn cưỡng nở một nụ cười, đôi môi vốn đỏ tươi nay đã
trắng bệch vẫn mấp máy: “Nương tử, hứa với ta, nàng phải tự bảo vệ mình
thật tốt.”
Diệp Khê Thiến trịnh trọng gật đầu, vuốt mặt hắn, cam đoan: “Ừ, em hứa.”
“Mà không phải anh đang dự tiệc à?” Diệp Khê Thiến tiếp tục hỏi.
“Nương tử quan trọng nhất.” Vẻ mặt An Nguyệt Quân rầu rầu, đôi mắt ngây thơ
chớp chớp, quyến rũ thủ thỉ: “Nương tử, nàng bắt nạt ta, nàng phải đền
bù cho ta.” Rồi hắn chu chu cái miệng nhỏ nhắn ra.
“Em bắt bạt anh khi nào?” Diệp Khê Thiến khó hiểu.
“Nương tử giả bệnh lừa ta làm ta đau lòng.” An Nguyệt Quân nũng nịu nói, đáy mắt thoáng qua nét mê hoặc lấp lánh say lòng người.
“Chẳng lẽ anh mong em bệnh thật?” Diệp Khê Thiến trừng mắt liếc hắn, giả vờ tức giận truy xét.
“Không! Không! Ta sao dám chứ?” An Nguyệt Quân cuống quít lắc lắc đầu, dung nhan tuyệt thế lộ rõ vẻ khẩn trương.
“Nếu đã không bệnh thì sao còn đòi em đền bù?” Diệp Khê Thiến mỉm cười tinh
quái, đôi mắt híp thành một đường. Nụ cười của nàng tươi mát như một làn gió trong lành.
An Nguyệt Quân ngẩn ngơ, chỉ biết ngây ngốc gật đầu. Nương tử nói vậy… hình như cũng… không sai nhỉ?!
Diệp Khê Thiến ngắm bộ dạng ngơ ngác đáng yêu này của An Nguyệt Quân đã sớm nhịn không nổi mà phì cười.
An Nguyệt Quân giờ mới hiểu mình lại vừa bị nàng đùa giỡn. Hắn đáng thương nhìn nàng, tròng mắt ngây thơ ngập nước lúng liếng, miệng nhỏ đỏ tươi
mím chặt, lên án: “Nương tử, nàng lại bắt nạt ta nữa!”
Thu nhi và
Đông nhi một bên đã sớm cười đến lệch eo nhưng cũng đành nén cười vào
bụng. Chỉ mỗi ở trước mặt phu nhân, bảo chủ mới tháo chiếc mặt nạ lạnh
lẽo xuống. Mà may mắn sao, trông bảo chủ như vậy vô cùng dễ thương!
…
Màn đêm buông xuống, Diệp Khê Thiến đi đi lại lại trước cửa Lạc An các, đáy lòng không ngừng lảm nhảm: “Hai cô nhóc kia vì sao còn chưa về? Chẳng
lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?”
Vừa suy nghĩ tới đó, Thu nhi với
Đông nhi đỏ mặt cầm một bọc đồ nhanh chóng chạy vào. Diệp Khê Thiến
nghênh đón hai người, hỏi: “Vì sao về trễ thế?”
Thu nhi tức giận kể
lể: “Tỷ tỷ, sao tỷ không tự đi mua đi? Mua mấy cái thứ này xấu hổ quá đi mất! Lão bá ở tiệm thuốc đó cứ nhìn chằm chằm bọn muội, cứ như bọn muội đang làm chuyện gì mờ ám lắm ấy!”
Diệp Khê Thiến cười cười đẩy Thu
nhi vào trong, ấn cô bé ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng massage, nịnh nọt:
“Thu nhi của chúng ta vất vả rồi. Để chị đấm bóp cho em nhé.”
Một bên Thu nhi đang nhàn nhã hưởng thụ làm Đông nhi kế bên hậm hực đặt mông
ngồi xuống ghế, oán giận: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ chỉ đấm bóp cho Thu nhi?
Muội cũng chịu mất mặt đi mua mấy thứ kia cho tỷ mà.”
Diệp Khê Thiến đi tới phía sau lưng Đông nhi, lấy lòng nói: “Tiểu thư Đông nhi cũng cực khổ rồi. Để chị đấm bóp cho.”
Cả phòng ấm áp…
“Đông nhi điều tra xong hết rồi chứ? Tối nay bảo chủ làm gì? Nếu nhỡ anh ấy mà phát hiện thì hỏng bét.” Diệp Khê Thiến lo lắng.
Tuy đáy lòng Đông nhi cầu xin mọi chuyện hỏng bét luôn đi cho rồi nhưng
miệng vẫn đảm bảo: “Tỷ tỷ yên tâm, Đông nhi hỏi hết rồi, tối nay chắc
chắn bảo chủ sẽ không tới.”
Thu nhi lo âu ngẩng đầu hỏi: “Tỷ tỷ, làm thế này ổn chứ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chúng ta chết chắc!”
Diệp Khê Thiến cau mày, đáy mắt lướt qua một tia sáng, tay vỗ vỗ vai Thu nhi, hứa: “Yên tâm, chị tự biết chừng mực mà.”
Trông dáng vẻ kiên quyết của Diệp Khê Thiến, Thu nhi lẫn Đông nhi cũng đành gật đầu thuận theo.
Diệp Khê Thiến phóng mắt ra màn đêm thăm thẳm bên ngoài, ôm bọc đồ vào trước ngực, vẫy vẫy tay chào: “Chị đi nhé.”
Cuối cùng, dưới ánh mắt lo lắng của hai tỳ nữ nhỏ, Diệp Khê Thiến tung tăng rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...