Trong tình huống mập
mờ và lộn xộn, nam tử liếc Diệp Khê Thiến một cái, chẳng có bất kỳ cảm
giác xấu hổ nào, vẫn cứ tiếp tục cử động.
Cô gái trông thấy Diệp Khê
Thiến thì hơi ngượng, toan dừng lại, nhưng cuối cùng vì người ở trên cứ
tiếp tục nên bản thân vẫn đành thở dốc, trằn trọc.
Diệp Khê Thiến vô
tư đứng đó quan sát, dáng vẻ vô cùng thích chí. Điều này làm cho nam tử
nọ cụt hứng, đành dừng động tác và mặc quần vào.
Y bước tới trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên, hỏi: “Ngươi là nha hoàn ở đâu mà dám to gan thế hả?”
Nam tử này cao gầy, tướng mạo mặc dù tuấn mỹ, da dẻ trắng bóc nhưng lại tạo cho người khác cảm giác nguy hiểm. Hơn nữa cặp mắt ranh ma, âm ngoan
quá mức kia của y càng khiến những ai nhìn vào phải sởn gai ốc.
Diệp Khê Thiến chẳng hề có chút thiện cảm, đẩy tay nam tử nọ ra, lạnh lùng nói: “Anh là cái giống gì vậy? Cút ngay cho tôi!”
Y không tức giận mà cợt nhả cười một tiếng, trêu chọc: “Ồ, mỹ nhân đừng
dỗi mà. Có phải do bản thiếu gia không chạm vào nàng cho nên nàng khó
chịu không?” Giọng nói y tràn ngập ý dâm tục, hạ lưu.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến không chút nghĩ ngợi liền quăng cho y một cái tát.
“Ngươi!” Nam tử điên tiết nheo mắt lại, nhưng rồi đột nhiên lại nở nụ cười đểu
cáng, bảo: “Loại cảm giác cay cú này lâu rồi ta chưa có dịp thưởng thức
lại. Đêm nay tới Mai Thanh các nhé, mỹ nhân, ta chờ nàng.”
Mai Thanh
các? Không phải đó là nơi ở dành cho khách ư? Y là khách quý của Nguyệt
gia bảo? Đầu đột nhiên nhớ tới lời nói lúc sáng của An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến khẽ mỉm cười, bảo: “Anh là Thi Lang.” Không phải câu hỏi mà
là câu khẳng định.
“Làm sao nàng biết?” Thi Lang kinh ngạc.
“Thi
thiếu gia, nô tỳ ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu, hôm nay quá may mắn mới được diện kiến ngài, thật cảm động biết bao.” Diệp Khê Thiến dịu
dàng mỉm cười, mí mắt rũ xuống che giấu sự miệt thị. Tên khốn nạn, hạ
lưu, đê tiện này vừa tới đã làm càn, phải dạy cho y một bài học mới
được!
“À?” Thái độ bất đồng của Diệp Khê Thiến làm Thi Lang sửng sốt, cảm thấy hơi hoài nghi. Tuy nhiên nghĩ lại thì đoán chắc nàng bị thân
phận của mình hù doạ nên sợ, y cười dâm đãng, dặn: “Mỹ nhân à, đêm nay
ta chờ nàng.” Mặc dù nữ nhân trong mắt y chẳng đáng một xu nhưng trông
cách ăn mặc thì có vẻ địa vị của nàng ta ở bảo rất cao, không chừng nàng ta là nô tỳ thân cận của ai đó. Và nếu may mắn y đoán đúng thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Vừa bận tính toán vừa cười nên Thi
Lang đã bỏ sót vẻ mặt khiếp sợ của cô gái ăn mặc hớ hênh kế bên. Nàng ta không ngừng phát run, đáy mắt ngập tràn sợ hãi. Một nô tỳ sao có thể
lớn mật như thế? Một nô tỳ sao có thể dùng trâm vàng, mặc tuyết gấm trân quý?
“Vâng thưa Thi thiếu gia, nô tỳ tuyệt đối không làm ngài thất vọng.” Diệp Khê Thiến cười mập mờ với Thi Lang.
Thi Lang ha hả bước đi, bỏ lại sau vẻ mặt tinh quái của Diệp Khê Thiến.
Diệp Khê Thiến đi đến trước cô gái đang ôm y phục che trước ngực, lạnh lùng
bảo: “Chuyện vừa rồi không được nói với ai, nếu không…”
Cô gái ngay lập tức run rẩy cam đoan: “Phu… phu… nhân… người… yên tâm… nô tỳ… Linh Âm nhất… định… định sẽ… không…”
Diệp Khê Thiến hài lòng gật đầu, cười cười, bảo: “Mặc quần áo tử tế vào rồi dẫn tôi đi Lạc An các.”
Linh Âm run run mặc lại y phục rồi thưa: “Phu nhân, mời đi bên này.”
Vào Lạc An các thì đã là buổi trưa, Đông nhi và Thu nhi mang vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa trông mòn cả mắt. Thu nhi nhanh mắt thấy Diệp Khê Thiến
trước, vội chạy lên gọi: “Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Muội lo quá đi mất!” Nói rồi Thu nhi còn dẩu môi, hờn dỗi liếc Diệp Khê Thiến một cái.
Diệp
Khê Thiến thở dài, gõ nhẹ lên chóp mũi Thu nhi, bảo: “Chị chỉ đi dạo
chút thôi mà. Sao? Không thể rời xa chị dù chỉ một khắc cơ à?” Dứt lời,
nàng tinh ranh mở to mắt ngó Thu nhi.
Thấy vậy, Đông nhi ở một bên dở khóc dở cười. Đông nhi bước lên trước, nói: “Tỷ tỷ, tỷ đàng hoàng chút
đi. Vừa nãy bảo chủ có sai người gọi tỷ đấy.”
“Gọi cái gì mà gọi? Chả phải hồi sáng mới gặp đó ư?” Diệp Khê Thiến trợn trắng mắt. Đúng là cái tên kia chẳng thể cho nàng một phút bình yên nào.
“Tỷ tỷ, tỷ nên đi
dùng cơm trưa rồi. Dương tổng quản còn bởi vì không mời được tỷ sang mà
bị bảo chủ quát cho một trận.” Thu nhi hả hê kể.
“Không đi đâu, chị chẳng muốn ăn.” Diệp Khê Thiến khoát khoát tay.
“Tỷ tỷ, không được! Nghe tin biểu thiếu gia tới, biểu tiểu thư liền quấn
lấy bảo chủ đòi tổ chức buổi tiệc trưa nay để chào đón biểu thiếu gia
đấy.” Đông nhi hơi chán ghét nói.
“Thi Lang?” Diệp Khê Thiến nhướn mày.
“Vâng, đúng vậy. Nghe nói biểu thiếu gia là một nam tử rất tuấn mỹ, thật muốn
đi nhìn một cái quá.” Thu nhi vỗ tay một cách mơ mộng.
Đẹp trai cái
quỷ! Hạ lưu biến thái thì có! Diệp Khê Thiến thầm mắng trong lòng. Nàng
bỗng cười cười bảo: “Sai người báo với Quân là chị không tới.”
“Ơ?” Đông nhi kinh ngạc há hốc mồm, chần chờ: “Tỷ định không đi thật ạ? Thế không ổn lắm đâu…”
“Cứ nói thân thể chị không khoẻ, không đi.” Diệp Khê Thiến gật đầu chốt hạ. Nếu đi thì lộ mất chứ còn à? Trò hay đêm nay tiến hành thế nào được
nữa?
“Dạ vâng ạ.” Đông nhi đành phải thuận theo chủ.
“Đúng rồi, hiện tại hai em rảnh không?” Diệp Khê Thiến mở to đôi mắt lấp lánh, hăng hái bừng bừng hỏi.
Cả Đông nhi lẫn Thu nhi đều lắc đầu làm Diệp Khê Thiến cười càng vui vẻ hơn, bảo: “Các em ghé tai qua đây.”
Lát sau, Đông nhi cau mày hỏi: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại cần mấy thứ đấy chứ?”
“Ha ha ha, có việc.” Diệp Khê Thiến cười ha hả, thần bí lắc lắc ngón tay.
“Tỷ tỷ à…” Đông nhi chần chờ.
“Trời ạ, chị bảo lấy thì cứ lấy đi, chị muốn dạy dỗ tên kia.” Diệp Khê Thiến nói.
Tên kia? Chẳng lẽ là bảo chủ? Thật tội nghiệp ngài… Đông nhi thay bảo chủ
thở dài một hơi. Nếu đúng là chỉ dùng để đùa với bảo chủ thôi thì chắc
không thành vấn đề gì đâu. Thế là Đông nhi đành gật đầu: “Được rồi, tỷ
tỷ.”
“Nhớ phải xong trước bữa tối cho chị đấy nhé.”
“Vâng.”
Tại Mai Thanh các.
“Đáng chết!” Âm thanh lanh lảnh vang lên, trong đó thể hiện rõ rằng chủ nhân
của giọng nói ấy không hề cam tâm. “Nữ nhân kia chẳng thèm nể mặt ta! Cả ca ca ta cũng không đi! Rõ ràng chả có ai để ta vào trong mắt!”
Minh Nguyệt tiến lên cẩn thận kiểm tra xem tay chủ có bị thương không, đau
lòng nói: “Tiểu thư cẩn thận đừng khiến mình bị thương. Không phải nói
nữ nhân kia thân thể không khoẻ ư?”
“Thân thể không khoẻ cái gì?
Không muốn tới thì có! Nài nỉ mãi biểu ca mới đồng ý, vậy mà chỉ vì một
câu của ả đã mất dạng.” Thi Tiêu An lại đập tay xuống bàn, tức giận
rống.
“Tiểu thư…”
“Biểu ca là của ta! Biểu ca nhất định là của ta! Nữ nhân kia không lâu nữa sẽ chẳng còn là bảo chủ phu nhân nữa đâu!”
Đôi mắt Thi Tiêu An đầy ắp tự tin và mê muội. Biểu ca chắc chắn sẽ là
của nàng ta!
Minh Nguyệt nhìn Thi Tiêu An, trong mắt ngập tràn lo lắng. Tiểu thư quá cố chấp, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.
…
“Nương tử, nàng không khoẻ ở đâu? Có cần gọi đại phu đến xem một chút không?”
Giọng nói nóng nảy lẫn liên miên vang lên tại Lạc An các, pha lẫn trong
đấy cả chút sợ hãi, lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...