Đêm đã khuya, không gian yên ắng.
Bên trong ngự thư phòng của Hoàng cung Tử Nguyệt vương triều, Tử Hạo mặc áo Hoàng bào đang ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương. Ngọn đèn lưu ly bên cạnh chợt sáng chợt tối, cách đó không xa là một tấm bình phong hoạ
tiết hoa lưu ly sừng sững như một vách tường. Căn phòng lớn như thế mà
không có bất kỳ nô bộc nào nên trông có vẻ trống vắng và buồn tẻ.
Hồi lâu…
“Bộp!” Nhẹ nhàng đặt bút lông xuống nhưng tiếng vang không nhỏ, ngay sau đó giọng nói trầm trầm uy lực vang lên: “Đi ra đi.”
Từ sau tấm bình phong, một nam tử phong độ tuấn lãng xuất hiện, thân y
phục đen làm y càng thanh nhàn, nho nhã lịch sự. Y quỳ xuống, hô: “Thần
Tư Đồ Khiêm khấu kiến bệ hạ.”
Tử Hạo nhíu mày, không vui bảo: “Tư Đồ, chỉ có hai người chúng ta thôi, không cần câu nệ phép tắc như vậy.”
“Nhưng mà…” Quân thần khác biệt. Tư Đồ Khiêm thông minh kịp đem lời này nuốt trở lại không nói ra.
“Đây là mệnh lệnh.” Tử Hạo nghiêm mặt.
“Vâng.”
“Tư Đồ, ngươi làm cách nào vào được Nguyệt gia bảo?” Tử Hạo khép lại tấu chương, nhẹ nhàng hỏi.
“Ban đầu, bảo chủ Nguyệt gia bảo giải quyết Lãnh Diện Ngọc Quân giả, nếu
không Thi nhi đã gặp phải nguy hiểm. Tuy nhiên, Thi nhi vẫn muốn nói cảm tạ nên mới tới Nguyệt gia bảo. An Nguyệt Quân không hoan nghênh, nhưng
Thiến Thiến giữ chúng thần ở lại.”
“Lãnh Diện Ngọc Quân giả? Làm sao ngươi biết được?” Tử Hạo chớp mắt, ngón tay thon thon gõ trên mặt bàn.
Đôi mắt Tư Đồ Khiêm trầm xuống, dừng một lát mới đáp: “Bởi vì An Nguyệt Quân mới chính là Lãnh Diện Ngọc Quân thật!”
Ngón tay ngừng gõ, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, thiếu chút hít thở
không thông. Tròng mắt Tử Hạo thoáng tia quỷ dị, nói: “Tư Đồ, hôm nay
gọi ngươi tới là có việc cho ngươi làm.” Lãnh Diện Ngọc Quân? Chuyện
càng ngày càng hay đây.
“Bệ hạ, thần nhất định bất chấp nguy nan, muôn lần chết cũng không chối từ.” Tư Đồ Khiêm nói chắc như đinh đóng cột.
“Ta hi vọng ngươi dùng thân phận một bằng hữu để nói những lời này chứ
không phải thân phận một quân thần.” Tử Hào nhàn nhạt bảo.
“Chẳng phải ngươi luôn rõ ư?” Tư Đồ Khiêm nhẹ nhàng cười một tiếng, ngay cả hàng mi cũng ánh lên nét vui vẻ.
Không dùng kính ngữ, chỉ một chữ “ngươi” liền khiến Tử Hạo nở nụ cười. Y đứng lên, tới trước mặt Tư Đồ Khiêm, ngồi xuống thảm, chẳng chút để tâm hình ảnh lẫn thân phận đế vương của mình. Tư Đồ Khiêm chỉ có thể lắc đầu. Có ghế thì không ngồi, tự dưng chạy ra đây ngồi dưới đất. Y thở dài, cũng
đành ngồi theo.
Tử Hạo cười cười, nụ cười thêm vài tia ấm áp, bớt vài phần lạnh lùng, nhiều vui vẻ, ít cô đơn. Y nói: “Tư Đồ, ngươi có cách
nào giúp ta vào Nguyệt gia bảo không?”
“Vì sao tự nhiên ngươi muốn
vào Nguyệt gia bảo?” Tư Đồ Khiêm kinh ngạc nhìn y, chốc lại nói: “Chỉ
cần ngươi giá lâm, ai dám không hoan nghênh ngươi?”
“Tư Đồ, sao có lúc ngươi đần quá vậy? Nếu đơn giản thế thì ta còn gọi ngươi tới làm gì?” Tử Hạo lắc lắc đầu, buồn cười nhìn y.
“…”
“Gần đây, người của ta tra được là Nguyệt gia bảo và Tà Y giáo có qua lại.
Nếu bọn họ liên thủ với nhau thì đó sẽ là một mối đe doạ lớn cho Tử
Nguyệt vương triều.”
Tư Đồ Khiêm cau mày nghe, suy nghĩ một lát,
trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt lạnh như băng của An Nguyệt
Quân. Y lắc đầu phản bác: “Ngươi đừng lo, hắn tuyệt đối sẽ không làm
vậy. Nam tử đó chẳng hề quan tâm bất cứ ai, cái gì cũng có thể buông…”
“Sao?”
“Không, hắn có quan tâm, cực kỳ quan tâm bảo bối vô cùng trân quý của hắn.
Nhưng ngươi yên tâm, hắn tuyệt sẽ không làm những chuyện này, bởi hắn
khinh thường.” Tư Đồ Khiêm nhớ tới Diệp Khê Thiến, lập tức sửa lời.
“Ồ? Là ai thế?” Mắt Tử Hạo loé lên tia giảo hoạt. Nghe nói Lãnh Diện Ngọc
Quân vô tình, chẳng hề quan tâm ai, khi nào thì có vậy?
“Diệp Khê Thiến, chính là cô nương ngươi gặp lúc ban ngày.” Tư Đồ Khiêm trả lời.
“Nàng ư? Nàng đáo để lắm.” Tử Hạo nhẹ cười một tiếng.
“Vậy ra vở kịch buổi sáng đúng là ngươi cố ý?” Đầu óc Tư Đồ Khiêm chợt loé, kinh ngạc hỏi.
Tử Hạo gật đầu, thừa nhận: “Vốn muốn giả lấy cái danh hiệu ân nhân để
quang minh chính đại ra vào Nguyệt gia bảo, xui xẻo bị nàng vạch trần
mất tiêu. Nhưng chả sao, may là còn có ngươi ở đây, ta cho ngươi thời
gian ba ngày.” Một nữ nhân trông chẳng có gì đặc biệt hoá ra lại lợi hại tới vậy, có thể nhìn thấu y. Lần đầu tiên y thấy nữ nhân kiểu này, y có chút mong chờ đấy!
“Việc này…” Tư Đồ Khiêm thấy sự kiên trì trong mắt người đối diện, bất đắc dĩ đành gật đầu đáp ứng: “Được.”
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Khoé miệng Tử Hạo giương lên một nụ cười, đáy mắt nhuốm màu tà khí lẫn quỷ dị.
Bảo bối vô cùng trân quý ư? Y cũng muốn xem xem nàng có bao nhiêu trân quý!
…
Sáng sớm, bên trong Lạc An các hết sức náo nhiệt.
“Thiến Thiến, không đúng rồi, nét này phải viết đậm.” Ngô Vũ Thi cầm tờ giấy
lên, nhìn những nét chữ ngổn ngang trên đó, bất đắc dĩ lắc đầu bảo.
Diệp Khê Thiến thở dài, toan vươn tay cầm lên một tờ giấy khác, chuẩn bị
tiếp tục viết, không ngờ bởi động tác quá mau nên bút lông vô tình hoạ
một nét mực lên gò má nàng, ấy vậy mà nàng chẳng hề nhận ra. Thu nhi
cùng Đông nhi đang tập viết trông thấy, len lén cười thầm.
“Nương tử, nàng đang làm gì vậy?” An Nguyệt Quân bước vào Lạc An các. Tuy nói hai
người ở cùng một các nhưng chỗ ở vẫn cách nhau một khoảng khá xa. Sau
ngày hôm qua, An Nguyệt Quân càng thêm dính chặt nàng, chỉ cần nàng ở
đâu, tầm mắt hắn nhất định sẽ rơi đúng chỗ đấy. Mà ánh mắt ấy lại càng
thêm dịu dàng đến vô cùng, thâm tình tới nỗi ai nhìn cũng thấy tim đập
nhanh.
Diệp Khê Thiến ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, rầu rầu đáp: “Luyện chữ.”
“Ha ha ha…” An Nguyệt Quân thấy hai má nàng “nở hoa” như con mèo hoa liền cất tiếng cười to.
Dương Hoà đứng sau phút chốc cảm động vô cùng. Từ sau chuyện kia, bảo chủ
chưa từng cười vui như vậy, tất cả đều chỉ là lạnh, lạnh và lạnh. Đây là lần đầu tiên lão thấy bảo chủ cười to vui vẻ thế này.
Diệp Khê Thiến khó hiểu nhìn An Nguyệt Quân, kỳ quái lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mặt mình dính
cái gì sao? Cười ngoác cả miệng cơ đấy… Thật là…” Vừa nói nàng vừa sờ sờ mặt, càng làm vết mực trên má “nở hoa”, quả giống như một con mèo hoa
nhỏ.
Thoáng chốc, cả phòng mọi người đều cười lớn.
Diệp Khê Thiến không vui ngó chằm chằm An Nguyệt Quân, hỏi: “Quân, anh cười cái gì đấy?”
An Nguyệt Quân lắc đầu, tiếp tục cười mà không trả lời, con ngươi xinh đẹp híp lại thành một đường nhưng vẫn nhận ra sự vui vẻ trong ấy.
“Thu
nhi, em ngoan nhất, nói chị nghe, mọi người đang cười cái gì vậy?” Diệp
Khê Thiến quay đầu hỏi Thu nhi đang cười đến gục mặt lên bàn.
“Tỷ… tỷ… mặt… mặt của tỷ…” Thu nhi còn chưa nói hết đã lại cười ngoác tận mang tai.
“Mặt của chị?” Diệp Khê Thiến sờ sờ mặt, thấy trên tay đầy mực, bực bội nheo mắt nhìn An Nguyệt Quân.
An Nguyệt Quân vất vả lắm mới ngừng cười, hắn nuốt nuốt nước miếng, rụt
rụt cổ, vô tội bảo: “Nương tử sao lại nhìn ta? Ta không để ý nương tử
ngắm phu quân của mình đâu nhưng…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Khê Thiến
đã đứng lên, vọt tới trước ngực An Nguyệt Quân, mặt không ngừng cọ xát
lồng ngực hắn, tay lau lên mặt hắn, liên tục véo mạnh. Lâu sau, nàng hài lòng gật gù, cười híp mắt nói: “Giờ xem anh còn cười được không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...