Hồi lâu, An Nguyệt
Quân mở mắt nai ngây thơ, dè dặt nhìn Diệp Khê Thiến, nụ cười sáng rỡ
nịnh nọt, nũng nịu nói: “Nương tử, chúng ta đi bộ chút cũng được mà.”
“Bốp!” Một đấm không lưu tình, Diệp Khê Thiến hừ hai tiếng, trên mặt nở nụ cười nguy hiểm. “Đi bộ à?”
An Nguyệt Quân nhìn nàng mà toát mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng lắp bắp dò hỏi: “Nương… nương tử… nàng… nàng… muốn… thế nào?”
“Anh nói đi?” Nụ cười của Diệp Khê Thiến càng thêm “xán lạn”, hai tay chống nạnh ngạo nghễ hệt một nữ vương.
“Nương tử… ta… không… không biết…” An Nguyệt Quân suy nghĩ thật lâu, sợ hãi rụt rè trả lời.
Diệp Khê Thiến ngẩng mặt cười gian, vòng ra phía sau An Nguyệt Quân, đột
nhiên nhảy phốc lên lưng hắn, ôm cổ hắn uy hiếp: “Tôi muốn anh cõng cơ!”
An Nguyệt Quân đầu tiên là ngạc nhiên, sau liền lập tức nở nụ cười, bất
đắc dĩ lắc đầu, vừa trìu mến vừa yêu thương đáp một cách hạnh phúc:
“Được, nàng bảo ta làm gì ta sẽ làm đó.”
1 bước, 2 bước, 3 bước…
Hồi lâu, Diệp Khê Thiến đã sớm ở trên lưng hắn ngọt ngào ngủ thiếp đi, nước miếng chảy ướt đầm một mảnh áo.
Xa xa, dần dần thấy khói bếp lượn lờ bay lên, họ đã vào khu vực có người
ở. Ở trên lưng An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến ngủ mê mệt đã hơn 5 canh
giờ, mà từ đầu tới cuối hắn vẫn duy trì tư thế cõng nàng như cũ!
…
Xe ngựa lốc cốc đi tới, Diệp Khê Thiến tỉnh lại, tay bị An Nguyệt Quân nắm chặt. Ngạc nhiên, nàng ngơ ngác hỏi: “An Nguyệt Quân, anh làm sao tìm
được xe ngựa vậy?”
“Nương tử, quen nhau lâu thế rồi mà nàng còn không chịu gọi thẳng tên ta? Xem ra nương tử hoàn toàn không để ta trong
tim.” Giọng nói buồn bã của An Nguyệt Quân vang lên, hắn cúi đầu ai oán
nhìn người trong lòng mình, lầm bà lầm bầm giống như vừa nói cho mình
nghe vừa nói cả cho nàng nghe.
Diệp Khê Thiến nhịn cười, vờ ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng gọi: “Quân… khụ khụ… Quân…”
“Ừ, ừ, ừ, nương tử, ta ở đây.” Tốc độ biến đổi sắc mặt của An Nguyệt Quân
phải nói là cực nhanh, hắn lập tức vui vẻ gật đầu, khoé miệng mỉm cười,
mắt đen lúng liếng một cách thoả mãn.
Diệp Khê Thiến nhìn sắc trời
ngoài cửa xe, phát hiện trời đã tối, kinh ngạc thốt: “Sao trời tối nhanh vậy? Tôi nhớ lúc ngủ còn khoảng tầm trưa…”
Đột nhiên nàng im bặt,
trái tim không những hạnh phúc mà còn có cảm giác muốn khóc oà lên. Thì
ra hắn đã cõng nàng lâu như vậy! Ngốc quá! Bảo nàng phải làm gì đây? Tim nàng bị bắt trói mất rồi.
Một giọt nước mắt khẽ rơi. “Quân, anh cứ vậy sẽ làm hư tôi.”
Nàng quá hạnh phúc, hạnh phúc đến ông trời cũng ghen tị. Nếu có ngày nàng
phải rời xa hắn, nàng nên làm gì? Không có sự nũng nịu của hắn, không có sự bá đạo của hắn, không có sự yêu thương của hắn, không có sự thâm
tình của hắn, nàng biết phải làm sao? Làm sao?
An Nguyệt Quân sững sờ một lúc, nhẹ nhàng nở nụ cười vô cùng tuyệt diễm. Hắn chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của nàng. Thời gian như ngừng lại. Rất lâu sau, hắn mới buông nàng ra, đáy mắt ngập tràn tình yêu nói: “Ta chính là muốn làm hư nàng, yêu thương nàng khiến nàng mãi mãi không bao giờ rời bỏ ta, không bao giờ thoát khỏi ta!” Hắn nắm chặt tay nàng,
khẳng định…
Đêm đã khuya, vạn vật đều say ngủ, chỉ có xe ngựa tiếp
tục đi tới cùng hai bóng dáng bên trong thì thầm những lời yêu thương,
ngọt ngào đến say lòng người.
…
Căn phòng tráng lệ, có một nam tử ngồi trên cao, phía dưới là một hắc y nhân quỳ trên đất.
“Ngươi nói gì?” Nam tử âm trầm hỏi.
“An bảo chủ hồi Nguyệt gia bảo, hiện tại đang trên đường đi.” Đáy mắt hắc y nhân hiện lên tia sợ hãi, trong lòng không ngừng toát mồ hôi, nhưng
trên mặt thì không dám biểu hiện. Muốn sống thì trước mặt chủ, tuyệt
không được để lộ cảm xúc.
“Một lũ ăn hại!” Nam tử cầm vật trong tay hướng hắc y nhân ném tới, điên tiết quát.
“Võ công của An bảo chủ rất cao, thuộc hạ đã phái vài tổ nhân mã đi nhưng
đều bị…” Hắc y nhân không dám nói nữa, chỉ có thể cúi đầu chờ lệnh.
*tổ nhân mã: một nhóm bao gồm cả người, ngựa
“Một đám rác rưởi! Nếu để hắn an ổn hồi bảo, các ngươi chuẩn bị mang đầu tới gặp ta đi!” Nam tử thâm độc hạ lệnh, đôi mắt hằn lên tia khát máu.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
…
Sáng sớm, Diệp Khê Thiến lại từ trong lòng An Nguyệt Quân tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở thấy hắn đang nhìn mình không chớp. Nàng lạ lùng hỏi: “Anh tỉnh
từ bao giờ?”
“Mới đây thôi.” An Nguyệt Quân thản nhiên nói dối.
Quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt đã phản bội An Nguyệt Quân, Diệp Khê Thiến có
chút đau lòng, đưa tay véo má hắn, hung dữ vạch tội: “Dám gạt tôi à!”
An Nguyệt Quân vô tội nhìn nàng, không nói thêm nữa. Đêm qua hắn cứ như vậy ngắm nàng, một chút cũng chẳng mệt mỏi.
Đột nhiên ngoài xe, giọng nói sợ hãi của xa phu vang lên: “Các người… các người… là ai?”
*xa phu: người đánh xe
An Nguyệt Quân liếc ra ngoài cửa sổ, sắc mặt biến lạnh, sát khí cuồn cuộn
giữa chân mày. Song hắn vẫn nhẹ nhàng quay đầu bảo nàng: “Nương tử, nàng cứ ngủ tiếp đi, ta sẽ vào ngay.”
Xuống xe, một đám hắc y nhân đã bao vây lấy cỗ xe ngựa của họ, An Nguyệt Quân lạnh lẽo cười: “Các ngươi tới nạp mạng?”
Tên cầm đầu cao giọng: “Chúng ta phụng mệnh chủ nhân đến lấy đầu ngươi, hôm nay ngươi không chết thì chúng ta chết.”
Đôi mắt tím yêu mị của An Nguyệt Quân nhàn nhạt đảo qua đám người, đôi môi
nở nụ cười lãnh liệt, giống như Tu La nơi địa ngục, hắn bước lên trước
một bước.
“Khoan đã.” Một hắc y nhân kéo Diệp Khê Thiến hai tay bị
trói chặt chầm chậm từ phía sau xuất hiện, đắc ý nói: “Nếu ngươi muốn ả
sống thì hãy tự mình kết liễu đi.” Y đã quan sát rất lâu, biết rằng nữ
nhân này đối với hắn vô cùng quan trọng! Y không tin An Nguyệt Quân sẽ
không vâng lời!
“Không, Quân…”
Diệp Khê Thiến đột ngột im bặt, nàng không cần nhiều lời, chỉ cần tin tưởng hắn là được!
Chớp hạ mi mắt, An Nguyệt Quân bỗng hoàn toàn biến đổi, một thân lệ khí, bộ
mặt tà ác hiện ra, phảng phất giống cô hồn dạ quỷ nơi địa ngục, ác độc,
tàn nhẫn, không mang theo chút tình người.
Thân hình cao to rạch xé
không gian lao về phía trước, tựa như hoa rơi nước chảy, khoảng cách
chớp mắt thay đổi. Trăm nghìn đạo bạch quang chớp loé giao nhau rước
theo từng tiếng kêu rên thảm thiết, giây tiếp theo mọi thứ đột ngột kết
thúc, An Nguyệt Quân cùng Diệp Khê Thiến đã quay lại chỗ xe ngựa như ban đầu. Hắn lãnh liệt cười cợt như ma quỷ: “Đây là hình phạt của các
ngươi!” Hắn tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám đụng đến người của hắn!
Thân thể biến mất, chỉ còn lại từng khúc chân tay rời rạc
và những mảnh thi thể nát bét, máu chậm rãi lan tràn. Một sự im lặng
chết chóc, không khí đông đặc, thời gian như ngừng trôi. Quả là địa ngục trần gian! Đồng tử tím yêu mị đẫm máu, nụ cười băng giá, thân thủ hoàn
hảo, hắn là ai? Hắn nhất định là Lãnh Diện Ngọc Quân!
“Ngươi… tại
sao… ngươi… không… không… giết ta?” Hắc y nhân cầm đầu cả người đầm đìa
máu chảy, da thịt bê bết, hầu như chẳng còn nhìn ra bộ dạng gì nữa. Y đã hồn phi phách tán, sợ đến nỗi tim mật muốn rớt ra ngoài, muốn bỏ trốn
song hai chân cứ bất lực run rẩy.
“Trở về nói với hắn, hắn còn một tháng để sống!”
Hắc y nhân biết An Nguyệt Quân sẽ không giết mình, vội vàng gật đầu, hoảng loạn cố gắng thoát thân.
Đương chuẩn bị quay lại ôm Diệp Khê Thiến vào xe ngựa, đột nhiên…
“Bốp!”
An Nguyệt Quân thoáng sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc, bĩu môi ai oán: “Nương tử, sao nàng lại đánh ta?”
Diệp Khê Thiến nắm lấy lỗ tai hắn, từ từ dùng sức xoắn.
“Ối ối ối! Nương tử à! Ô ô ô… Nương tử, đau quá!” An Nguyệt Quân nước mắt
ngập mi, đồng tử càng thêm long lanh mê người, cái miệng uỷ khuất la
lên.
“Lần trước tôi đã bảo anh cái gì?! Đã bảo anh đừng…” Mùi máu
tanh nồng nặc xộc lên, bụng dạ lộn nhào, cơn giận trong nàng cũng theo
đó trào ra, tức thì nôn thốc nôn tháo.
Đáy mắt An Nguyệt Quân lộ ra
vẻ thương tiếc, khẽ lau miệng cho nàng, lát sau rốt cuộc cũng thấy nàng
thoải mái hơn một chút, tuy nhiên ánh mắt đang trừng hắn vẫn đùng đùng
tức giận. Hắn chỉ có thể rụt rè nắm lấy tay nàng không ngừng lắc lắc làm nũng: “Nương tử, ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta đi mà. Lần sau ta
không dám nữa, nương tử…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...