Diệp Khê Thiến ấn An Nguyệt Quân ngồi xuống, ôn nhu bảo: “Nhắm mắt lại.”
An Nguyệt Quân nghe lời ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run, đôi môi đỏ bừng chu chu ra chờ đón. Diệp Khê Thiến buồn cười hỏi: “An
Nguyệt Quân, anh đang làm gì đó?”
An Nguyệt Quân vô tội mở mắt ra, ngây ngô đáp: “Hôn nhẹ.”
Diệp Khê Thiến bất lực đảo mắt, véo mặt hắn một cái, dở khóc dở cười nói: “Ngốc nghếch! Ngồi ngoan ngoãn đàng hoàng cho tôi.”
An Nguyệt Quân vẻ mặt buồn buồn liếc nàng, mắt mọng nước tràn đầy ấm ức,
muốn phô ra sự đáng thương nhất của mình, cong cong môi mà lại có chút
xinh xắn. Diệp Khê Thiến nhìn mà mắc cười kinh khủng.
“Nương tử…” Giọng nói rầu rĩ truyền đến, mang theo không cam tâm tình nguyện.
“Làm sao?”
“Ta tự nhiên phát hiện ta bị thua thiệt.” Thanh âm u oán cực kỳ, đáng thương cực kỳ.
“Tại sao?”
“Ta khổ cực giả nữ còn phải đánh tên bại hoại giả mạo, nương tử còn không
cho ta phần thưởng.” Thanh âm ai oán vẫn cứ vang lên như muốn tranh thủ
sự đồng tình.
“…”
“Nương tử, chúng ta lâu rồi không có hôn nhẹ.” Thanh âm dụ dỗ mang theo khát cầu, mềm mại nhưng không mất đi tự nhiên.
“Bốp!” Hung hăng đá một cước.
“Nương tử, ta nghĩ muốn…” Thanh âm so với lúc nãy còn đáng thương hơn.
“Bốp!” Lại một cước.
“Anh câm miệng cho tôi!” Diệp Khê Thiến điên tiết gào lên với hắn, tròng mắt trừng hắn muốn rớt ra. Tên này đến lúc nào mới an phận được một chút
chứ!?
An Nguyệt Quân lắc lắc hai má tuyệt diễm, khụt khà khụt khịt bất đắc dĩ nói: “Thật là…”
Lại một trận im lặng.
“Nương tử, người trong gương này là ai?” An Nguyệt Quân chỉ vào người trong gương, mắt trừng lớn, kinh ngạc kêu lên.
“Anh đó.” Diệp Khê Thiến tự hào trả lời. Đây chính là kiệt tác mồ hôi nước mắt của nàng, sao lại không tự hào được chứ?
“Nương tử, ta không phải là khỉ! Sao lại có mông khỉ trên mặt?!” An Nguyệt
Quân nhìn người trong gương chán ghét bảo, miệng nhỏ trề ra tức giận.
Trong gương, mỹ nhân hàng mi lá liễu rợp dài như cánh bướm, cặp lông mày
thanh thuý tựa dáng núi mùa xuân, tăng thêm mấy phần đẹp đẽ, tà mị. Đôi
mắt xinh đẹp lưu chuyển tất cả phong tình, giống như thắp lên một ngọn
lửa, như nhược lại tinh tế làm người khác không thể rời mắt. Mũi nhỏ
khéo léo, môi hồng răng trắng. Nói một tiếng mê hoặc quyến rũ, quay đầu
mỉm cười đến người sắt cũng đổ, quả thực là một tuyệt thế giai nhân
khuynh nước khuynh thành được phái xuống nhân gian để mê hoặc chúng
sinh. Thế mà, tự nhiên khuôn mặt trắng nõn lại được đánh thêm hai cái má hồng đậm đậm, phá huỷ một phần mỹ miều khiến người ta buồn cười.
Diệp Khê Thiến nở nụ cười nói: “Tôi biết anh không phải là khỉ.”
An Nguyệt Quân không chịu được phải chu miệng, thần sắc oán giận kêu: “Nương tử thật là xấu.”
Diệp Khê Thiến nín cười đem hai má hồng của hắn lau đi, lộ ra làn da mềm mềm trắng hồng, khuôn mặt nhỏ bé khả ái đáng yêu, sa y màu tím huyễn hoặc,
tóc đen dài tuỳ ý buông thả, trông càng mờ ảo huyền diệu như tuyệt thế
tiên nữ hạ phàm.
“Thật là một mỹ nữ.” Diệp Khê Thiến mê đắm ngắm hắn.
“Vậy nương tử có yêu ta không?”
Khuôn mặt tuyệt diễm hồi hộp chờ đợi. Diệp Khê Thiến mở miệng muốn nói cái gì đó, đột nhiên nghe: “Nương tử, ngừng thở.” Giọng nói băng lãnh mang
theo chút khẩn trương, nhưng vẫn chậm một bước, Diệp Khê Thiến lảo đảo
ngã rầm xuống đất không dậy nổi.
An Nguyệt Quân nhìn Diệp Khê Thiến,
đem nàng bế lên trên giường, đắp kín chăn mền, sau đó đi ra trước tấm
bình phong, ngồi cạnh bàn xoay xoay chén trà xanh, mắt chăm chú nhìn một ô cửa sổ, tà mị rồi lại lạnh lùng cười.
Cửa nhẹ nhàng mở ra. Người
tiến vào hiển nhiên không ngờ rằng bên trong còn có người tỉnh, sửng
sốt, vốn tưởng thuốc của mình không có tác dụng nên muốn chạy trốn,
nhưng sau khi nhìn dung nhan mê hoặc kia thì dâm tục cười nói: “Mặc dù
không phải Ngô Vũ Thi nhưng so với nàng ta còn đẹp hơn nhiều. Xem ra hôm nay ta gặp may rồi.” Mắt chuột gian xảo nhìn chằm chằm vào đại mỹ nhân
nọ, hiển hiện rõ nét dâm tà.
“Ngươi đã dùng dược gì?” An Nguyệt Quân dường như không thèm để một lời dâm toan của tên chuột đó vào tai, lạnh lùng hỏi.
Y cười nói: “Mỹ nhân, ta phải mất rất nhiều tiền mới kiếm được, đương
nhiên phải dùng xuân dược để cùng mỹ nhân trải qua đêm xuân nồng nhiệt
rồi!”
Mặt An Nguyệt Quân biến sắc, hắc mâu tinh khiết một màu đen thoáng như có sự biến đổi, tàn bạo gắt: “Ngươi dám dùng xuân dược!”
“Ha ha, phải nói là Hợp Hoan Tán, mỹ nhân. Ta nhất định sẽ làm cho nàng
thấy thoải mái.” Nam tử vừa nói lời hạ lưu dâm đãng, vừa kiêu ngạo cười
lớn.
“Lãnh Diện Ngọc Quân?” An Nguyệt Quân thờ ơ uống trà, lạnh lùng cười một tiếng, nhàn nhạt hỏi.
Nam tử nghe lời An Nguyệt Quân hỏi, đắc ý nói: “Chẳng qua là trộm danh xưng của hắn mà thôi. Làm chuyện xấu có người chịu tiếng thay. Khà khà, một
đám người ngu dốt!”
“Ta biết.” An Nguyệt Quân nhẹ nhàng đáp một câu.
“A? Làm sao nàng biết?” Nam tử ngừng cuồng vọng và đắc ý cười, nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì ta chính là hắn.” Nhàn nhạt nói xong câu đó, An Nguyệt Quân đặt chén trà xuống, đứng lên đối diện hoàn toàn với Lãnh Diện Ngọc Quân giả mạo, đồng tử tím yêu mị lạnh lùng nhìn y, tuy rằng chưa có sát khí nhưng đã
làm cho y toàn thân lẩy bẩy không đứng nổi, phút chốc nhớ tới lời đồn
đại về Lãnh Diện Ngọc Quân thật. Mặc dù võ công y không kém, nhưng trước mặt hắn chỉ như châu chấu đá xe.
Hai người cứ giằng co như vậy, phút chốc nam tử giả mạo đột nhiên quỳ rạp xuống đất, thảm thiết cầu xin tha thứ: “Ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một con đường sống! Ta không
dám nữa, ta không dám nữa…” Nam tử lệ đã rơi đầy mặt, trong mắt ngoài
hoảng sợ cũng chỉ có tuyệt vọng.
An Nguyệt Quân đồng tử tím khẽ lưu
chuyển, nhẹ nhàng cười một tiếng, nam tử giả mạo tưởng mình được ân xá
nên hết sức hy vọng, lại nghe: “Ngươi giết bao nhiêu người ta không cần
biết, nhưng mà, ngươi ngàn vạn lần không nên động vào người ta quan tâm
nhất.” Giọng nói này của hắn đã lạnh đến không còn chút nhiệt độ cùng
với nồng đậm sát khí.
Nam tử giả mạo còn chưa kịp phản bác thêm một
lời thì đã đoạn đoạn thi thể vung vãi, lả tả rơi trong phòng, máu chậm
rãi lan tràn nồng nặc mùi tử khí. An Nguyệt Quân vô tình quay người lại, đi tới sau tấm bình phong thay nam trang, đem Diệp Khê Thiến ôm lấy đi
ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...