“Nương tử, kẻ đó là ai vậy?” An Nguyệt Quân quấn quít lấy Diệp Khê Thiến, làm bộ vu vơ hỏi nhưng thật ra đáy lòng rối bời.
“Ai biết.” Diệp Khê Thiến chán nản đáp, lòng vẫn không hết mất mát.
“Nương tử, nàng không biết mà lại ôm loạn nam nhân khác!” An Nguyệt Quân ghen tuông, sát ý dấy lên.
“Gì đây? Sao tôi ngửi thấy mùi dấm chua lè ấy nhỉ? Ai mới ghen tị vậy ta?” Diệp Khê Thiến tà ác trêu chọc.
Khuôn mặt trắng nõn của An Nguyệt Quân nháy mắt đỏ rực như quả cà chua chín,
vô cùng khả ái đáng yêu, đôi mắt ai oán, giọng nói xấu hổ rên: “Nương
tử…”
Diệp Khê Thiến ha hả cười thành tiếng, cũng còn chút lương tâm không trêu hắn nữa.
Nhanh chóng, hai người đã tới Ngô phủ. Ngô phủ cao lớn khí khái, hai bức
tượng sư tử đá uy vũ trấn sừng sững trước cửa làm người sinh ra chút e
dè, cạnh đó có hai tên lính hầu đang đứng canh gác, vẻ mặt vô cùng
nghiêm túc.
Hai người muốn đi vào thì bất chợt có một tên lính lên tiếng ngăn cản: “Các người là ai?”
“Tôi…” Diệp Khê Thiến cầu cứu nhìn An Nguyệt Quân, ngặt nỗi chỉ nhận được sự
thờ ơ của hắn, dáng vẻ một mực cũng không thèm giúp, liền nổi giận đùng
đùng đá hắn một cái.
“Nương tử, nàng làm gì đá ta?” An Nguyệt Quân khoé mắt rơm rớm nước, vô tội nhìn nàng.
“Anh…” Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời trừng hắn. Nàng tin rằng, chỉ cần hắn nói danh xưng của mình, có ai không dám cho hắn vào?! Tên này là cố ý!
Nàng đánh chết cái cố ý của hắn! Nghĩ lại điên, nàng nhấc chân muốn đá
hắn thêm cái nữa.
“Là mấy người!” Âm thanh hoà nhã dễ nghe xen lẫn vui mừng vang lên.
An Nguyệt Quân nghe giọng “tình địch” mặt tức thì đen một nửa, tia dự cảm
bất an trỗi dậy, môi mím chặt, con ngươi u ám loé ra ánh sáng lạnh như
hắc ín, nồng đượm sát khí. Tên đó là quá ngu xuẩn hay là quá tự tin vào
bản thân, dám xuất hiện trước mặt hắn lần nữa!?
Diệp Khê Thiến quay đầu, nhìn thấy người nọ nhưng hứng thú ban đầu đã không còn.
Tư Đồ Khiêm kinh ngạc. Nàng làm sao vậy? Chưa có bao lâu mà thái độ đã
khác biệt dữ. Y liếc nhìn An Nguyệt Quân người nhuộm đầy sát khí rõ rành rành, miệng nhoẻn cười một cách giảo hoạt. Y hướng Diệp Khê Thiến đùa
dai: “Mới không lâu mà cô nương đã quên ta rồi sao? Phân biệt đối xử
quá. Vừa rồi còn nhiệt tình nồng cháy lắm mà, thiếu chút nữa ta còn ăn
không tiêu.”
Mặt An Nguyệt Quân đã tối hẳn, quanh thân tản mát hơi
thở lạnh lẽo, tay gắt gao nắm thành đấm, gân xanh nổi cuồn cuộn. Đáy mắt hắn từ từ thẫm thành màu đen lạnh, điên cuồng mà xinh đẹp. Không đợi
mọi người phản ứng, hắn đã đứng trước Tư Đồ Khiêm, lãnh khốc, không chút nhiệt độ gằn: “Ngươi, lặp, lại, lần, nữa!”
Diệp Khê Thiến vội chen
vào giữa họ, nụ cười dịu dàng, ánh mắt mềm mại quyến rũ gọi một tiếng:
“Phu quân…” Thanh âm nũng nịu đáng yêu mang theo tia dụ dỗ.
“Ở đây.”
An Nguyệt Quân loáng cái một thân lệ khí biến mất sạch sẽ vô tung vô
ảnh, vẻ mặt vui mừng rạo rực nhìn bảo bối của hắn. Hắn nuốt nuốt nước
miếng nói: “Nương tử có chuyện gì?”
“Phu quân, bọn họ không cho nương tử vào, làm sao bây giờ?” Diệp Khê Thiến liếc xéo qua tên lính canh cửa.
An Nguyệt Quân một mặt khổ sở, quan sát Diệp Khê Thiến, lại nhìn tên lính
canh, thăm dò cười cầu hoà hỏi: “Nương tử, hay chúng ta đừng vào?” Thanh âm nhỏ xíu xin xỏ.
“Nếu không để ý, ta không ngại mang hai người
cùng vào.” Tư Đồ Khiêm vừa rồi nhìn nam nhân này biến hoá liền ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó không khỏi sinh lòng tán thưởng, ánh mắt hắn nhìn
Diệp Khê Thiến nồng nàn mật ý, yêu thương cỡ nào, trân trọng cỡ nào.
“Thập phần để ý…” Câu trả lời bất mãn vang dội lập tức cất lên, tức thì Diệp
Khê Thiến thô bạo quăng cho hắn một cái nhìn đe doạ, lập tức hào khí của An Nguyệt Quân mất ráo, tiu nghỉu ngậm miệng lại.
Diệp Khê Thiến hướng Tư Đồ Khiêm nhã nhặn cười một tiếng, nói: “Vậy xin làm phiền.”
Đáy lòng An Nguyệt Quân đắng nghét nhìn hai người. Đáng ra phải là của hắn! Nụ cười nàng, là của hắn. Nước mắt nàng, là của hắn. Tầm mắt nàng, cũng là của hắn! Trong ấy không nên có nam nhân đáng chết kia! Nàng hết thảy đều là của hắn!
Tư Đồ Khiêm lễ phép cười đáp lại: “Cô nương không cần khách khí. Xin hỏi phương danh của cô nương?”
“Diệp Khê Thiến, có thể gọi là Thiến Thiến, bạn bè đều gọi tôi vậy.” Diệp Khê Thiến sảng khoái trả lời, dù cho y không phải Tô Dương, nhưng có lẽ vì
tướng mạo lại tình cờ giống hệt, nàng đối với y có phần hảo cảm.
Không thể chịu được! An Nguyệt Quân trừng mắt kiến nghị, nhỏ giọng phản đối:
“Nương tử, không được! Nàng cũng đâu có cho ta gọi nàng Thiến Thiến.”
“Tôi nhớ kỹ anh có gọi tên tôi đâu.” Diệp Khê Thiến lành lạnh đáp, trong đó
có phê bình kín đáo. Tên này, vừa gặp đã bắng nhắng gọi nàng nương tử
này nương tử nọ, nàng ngay cả quyền phản bác cũng không có, thật sự bị
hắn tức chết.
An Nguyệt Quân nghe mà khoé miệng liền vung lên nụ cười ngọt ngào, chỉ ngây ngốc cười, ánh mặt trời rọi xuống có biết bao thu
hút lẫn mê hoặc, hồn nhiên mà lại yêu mị, ngốc nghếch mà lại đáng yêu.
Tư Đồ Khiêm nhìn hai người, nụ cười trên môi vẫn không tắt, trong con
ngươi có chút bí hiểm. Y ôn nhu nói với Diệp Khê Thiến: “Thiến Thiến,
giờ vào được chưa?”
“Được, chúng ta vào.” Diệp Khê Thiến sảng khoái đáp.
An Nguyệt Quân âm lãnh quẳng cho Tư Đồ Khiêm một tia nhìn chết người, môi chu lên nũng nịu nói: “Nương tử, cùng vào đi.”
Nhưng Diệp Khê Thiến chỉ lưu lại cho hắn một cái bóng lưng. Nàng đi theo sau
Tư Đồ Khiêm, khuôn mặt nở nụ cười, chẳng chút bận tâm đến An Nguyệt Quân mặt mày đông cứng có thể thấy được mơ hồ ghen tức.
“Tư Đồ công tử.”
Hai tên lính canh nhìn Tư Đồ Khiêm cung kính hành lễ, lại nhìn hai người phía sau y, có chút khó khăn nói: “Tư Đồ công tử, hai vị này là… ?”
Tư Đồ Khiêm nhẹ nhàng cười một tiếng như gió xuân, nhưng trong mắt lại là
tia sắc bén khiến hai tên lính canh thức thời từ bỏ hoài nghi. Bọn họ
vội vàng nói: “Tư Đồ công tử, thật xin lỗi. Bởi hôm nay Ngô lão gia có
đặc biệt dặn dò, người lạ mặt không được phép vào.”
Tư Đồ Khiêm ý
cười vẫn như cũ nhưng giọng hàm chứa uy nghiêm: “Ngay cả ta cũng không
được ư?” Thanh âm tuy nhẹ lại làm người ta không rét mà run, vừa nhìn đã biết hắn không phải người bình thường.
Hai tên lính canh có chút kiêng dè, vội nói: “Tư Đồ công tử đã có lời, bằng hữu của ngài cũng là khách quý của phủ, mời vào.”
“Khổ cực.” Tư Đồ Khiêm hoà nhã gật đầu, quay sang nói với hai người đằng sau: “Vào được rồi.”
Diệp Khê Thiến sùng bái nhìn hắn, hưng phấn nói: “Cảm ơn nha! Anh thật là lợi hại!”
An Nguyệt Quân căm tức nhìn hai người kia, miệng lầm bầm: “Này có cái gì
đâu. Ta so với hắn còn lợi hại hơn.” Lời lẽ chua lè, mặt dài ra, ánh mắt vô cùng bất mãn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...