Diệp Khê Thiến lẳng lặng nhìn An Nguyệt Quân hồi lâu, nghẹn ngào hỏi: “Thật ư?” Đáy lòng nàng bồi hồi cảm động.
An Nguyệt Quân ra sức gật đầu, nghiêm nghị nói: “Nương tử, nàng là của ta. Phu quân của nàng cũng chỉ có thể là một mình ta.” Độc đoán cùng dịu
dàng, mang theo tình yêu nồng nàn và say đắm khó có thể che giấu.
Diệp Khê Thiến chỉ nhàn nhạt ứng lời đáp lại: “Tôi muốn ngủ.”
“Được, nương tử. Nàng an tâm nghỉ ngơi đi.” An Nguyệt Quân ân cần đắp kín chăn mền lại cho nàng, nhìn nàng, thấy nàng nhắm mắt liền thở dài, khẽ khàng khép cửa lại.
Một đêm đằng đẵng trôi qua…
Sáng sớm, Diệp Khê
Thiến tỉnh dậy từ rất sớm, thấy ngoài cửa có một bóng người, tâm cả kinh len lén lại gần. Cửa bật mở liền thấy An Nguyệt Quân đang tựa người im
lặng ngủ bên ngoài, dưới mi mắt có quầng thâm đen mờ mờ. Trái tim nàng
bỗng có dòng nước ấm chảy qua, mắt bất chợt ươn ướt. Tên ngốc này đêm
qua không chịu về phòng lại ở bên ngoài canh chừng cho nàng… Nàng làm
hắn lo lắng vậy sao?
An Nguyệt Quân mở mắt, thấy người đứng trước mặt mình, nhất thời tay chân luống cuống, lắp bắp: “Nương tử, ta là… Nàng…”
Diệp Khê Thiến nhìn dáng vẻ bối rối của hắn, đôi mắt tà mị xinh đẹp ngập
tràn khẩn trương, rốt cuộc nàng không lạnh mặt nổi nữa đành phì cười. Có một phu quân ưu tú như hắn lo lắng cho mình, nàng còn tiếc nuối cái gì
chứ. Vả lại, nàng cũng chưa có bị làm sao… Nàng muốn sống thật tốt! Vì
mình. Và vì cả hắn nữa.
“Nương tử, nàng dậy sớm thế? Sao không ngủ
thêm chút nữa?” An Nguyệt Quân thấy nụ cười của nàng, tâm mới hơi hơi
buông lỏng. Nhưng mà nàng thật sự vui vẻ ư?
“Không ngủ nữa. Không ngủ nữa. Ngủ nhiều tôi thành heo mất. Thành heo rồi sẽ chẳng ai dám lấy
nữa.” Diệp Khê Thiến cười híp mắt nói một cách ranh mãnh.
“Nương tử,
ta muốn, ta muốn nha!” An Nguyệt Quân giơ tay thật cao, mắt lanh lợi đảo vòng, khuôn mặt trắng nõn vội va vội vàng cứ như sợ nói chậm có khi để
nương tử nhà hắn chạy mất.
“Thật á?” Diệp Khê Thiến hừ mũi, liếc mắt ngó hắn, vẻ mặt không tin.
“Phải, nương tử! Ta bảo đảm, bất kể nàng biến thành hình dạng gì, ta cũng muốn nàng!” An Nguyệt Quân nói chắc chắn như đinh đóng cột, âm thanh lớn
vang dội phảng phất như muốn mọi người trên đời này đều biết, giọng điệu tự hào mà đáng yêu. Đột nhiên, đáy mắt hắn hiện lên tia suy ngẫm. Hai
má hắn ửng hồng, rạo rực tiếp: “Huống chi, cho dù nương tử biến thành
heo thì cũng là heo đáng yêu nhất thế giới!”
“Bốp!” Một đấm nặng nề vung tới, Diệp Khê Thiến tức giận gầm lên: “Anh nhớ kỹ cho tôi! Tôi mới không cần biến thành heo!”
An Nguyệt Quân mím môi, đáng thương nhìn nàng, mắt long lanh ngập nước.
Hắn nhỏ giọng ai oán: “Nương tử, nàng làm sao lại đánh ta? Ta nói không
đúng ư?”
“Hừ!” Diệp Khê Thiến nặng nề hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc hắn, sau đó đầu lại quay ngoắt đi, không thèm để ý hắn nữa.
“Nương tử, nương tử, không chịu để ý ta sao?” An Nguyệt Quân dụi dụi mắt, bi
ai rên rỉ, tay ương bướng nắm chặt gấu áo nàng, vẻ mặt như một con cún
bị chủ bỏ rơi, đôi mắt thuần khiết thi thoảng len lén liếc nàng.
Diệp Khê Thiến nhìn đôi mắt hắn vằn tia máu do thức đêm, tim bỗng chốc mềm
nhũn. Hắn… là vì nàng. Vì thế, nàng đành vỗ vỗ vai hắn, đau lòng bảo:
“Đồ ngốc, anh không đói bụng sao? Ăn điểm tâm thôi.”
An Nguyệt Quân
nghe xong liền vui vẻ, cao hứng đến độ mắt híp lại thành sợi chỉ, khoé
miệng chậm rãi giơ lên, kéo theo nụ cười xán lạn như ánh mặt trời. Hắn
nũng nịu hướng Diệp Khê Thiến nháy mắt mấy cái, đòi hỏi: “Nương tử, nàng làm điểm tâm cho ta ăn đi. Ta rất muốn ăn điểm tâm nương tử làm.”
Mà phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là trực tiếp bỏ đi một mạch, đến cả trừng mắt liếc hắn cũng lười.
Nàng đã khoẻ rồi. Thật tốt! An Nguyệt Quân ở sau lưng nàng ngây ngốc nở nụ cười.
Diệp Khê Thiến đi xuống dưới lầu, An Nguyệt Quân cũng theo phía sau. Hai
người vừa xuống tới thì điếm tiểu nhị đã niềm nở chào đón, ân cần hỏi
han: “Khách quan, các vị muốn ăn cái gì?”
An Nguyệt Quân không đợi
Diệp Khê Thiến nói đã cướp lời: “Phòng bếp ở đâu?” Vẻ mặt hắn hưng phấn
thật sự vô cùng đáng yêu, nhìn chỉ muốn cắn cắn bắt nạt một phen!
Tuy điếm tiểu nhị thấy kỳ quái nhưng khách hàng là thượng đế, y cũng ngoan ngoãn chỉ về phía sau, trả lời: “Khách quan, ở đây.”
An Nguyệt Quân nhàn nhạt gật đầu, ngay sau đó quay vào cười lấy lòng Diệp
Khê Thiến, hắn làm nũng nói: “Nương tử, chúng ta xuống bếp đi.”
“Không đi.” Diệp Khê Thiến một bộ kiên quyết từ chối. Nàng nghĩ đến việc phải
dùng cái tài nấu nướng tồi tệ của mình mà vào bếp, còn có chút thể diện
nào ư?
An Nguyệt Quân thấy nàng từ chối mặt tức thì xụ một đống. Hắn
rưng rưng nhìn nàng, đáy mắt lấp loáng khẩn cầu cùng lệ quang, miệng nhỏ mím chặt, tỏ vẻ nếu nàng không đồng ý thì hắn sẽ khóc ngay.
Diệp Khê Thiến với hắn mắt to trừng mắt nhỏ, hai người nhìn nhau chẳng ai chịu
nói gì. Hồi lâu sau, nàng cuối cùng đành giương cờ trắng đầu hàng, tức
giận nói: “Được rồi, được rồi, đi thì đi.”
An Nguyệt Quân thoắt cái
biến thành mặt trời nhỏ xán lạn, nụ cười rực rỡ chói mắt, mê ly cực kỳ!
Bọn họ đi tới phòng bếp, hắn nghiêm túc hỏi: “Nương tử, nàng muốn ăn cái gì? Ta làm cho nàng ăn.”
Diệp Khê Thiến nhướng mày kinh ngạc: “Anh làm á? Không phải tôi sao?”
An Nguyệt Quân vừa nghe đã dẩu môi, ai oán nhìn Diệp Khê Thiến, giận dỗi
bảo: “Ai kêu nương tử không chịu làm cho ta?” Âm điệu rõ ràng vô cùng
bất mãn.
Diệp Khê Thiến giả vờ hiền từ nhìn hắn hồi lâu, vẻ mặt giả
tạo hỏi: “Phu quân, phu quân thật sự muốn nương tử làm sao?” Tuy nhiên
đáy mắt lại hiện lên tia nguy hiểm. Tên này mà dám gật đầu, hắn chết
chắc!
Nhưng An Nguyệt Quân ngây thơ đang vô cùng hưng phấn, hai má
tinh xảo giống như là hai đoá hướng dương. Hắn sống chết gật đầu như gà
mổ thóc, vui sướng hô: “Nương tử, muốn, ta muốn!”
Quả nhiên, một
tiếng “á” thảm thiết từ trong phòng bếp truyền ra. An Nguyệt Quân đau
khổ nhìn nàng, rưng rưng cầu xin: “Nương tử, nương tử, nhẹ, nhẹ thôi,
đau…”
Diệp Khê Thiến nhướng lông mày, bộ dạng nhàn nhã như đi chơi,
từ từ dùng thêm sức véo lỗ tai hắn, ghé vào ôn hoà hỏi lại hắn: “Phu
quân, còn muốn nương tử nấu cơm không?”
An Nguyệt Quân thê thảm chịu thua, lắc đầu, quả quyết trả lời: “Không, nương tử, ta không muốn nữa.”
“Thế này mới ngoan chứ.” Diệp Khê Thiến lườm hắn một cái mới hài lòng buông
lỗ tai tội nghiệp của hắn ra, song đáy mắt lại lấp lánh ánh cười.
An
Nguyệt Quân mặt dài ra, có khổ không dám kể, chỉ có thể ấm ức xoa xoa lỗ tai bị nương tử nhà hắn véo ửng hồng, nhỏ giọng bảo: “Nương tử, giờ ta
làm cơm cho nàng ăn.”
Diệp Khê Thiến vẻ mặt nghiễm nhiên gật đầu, giọng như bà hoàng: “Còn không mau đi!?”
An Nguyệt Quân bị nàng thúc, lập tức bay vào bếp, quay ngoắt 180 độ gắt
lại với những người bên trong: “Các ngươi đi ra ngoài.” Gương mặt lạnh
lùng như băng tuyết ngàn năm.
“Ơ…” Ai nấy đều thộn ra nhìn hắn, chần chờ.
Sát ý trong mắt An Nguyệt Quân từ từ xuất hiện, sắc mặt càng ngày càng
lạnh, tất cả mọi người sợ hãi đến liếc cũng không dám liếc, ba chân bốn
cẳng bỏ hết việc đang làm chạy thẳng ra ngoài.
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Hắc hắc, Tiểu Quân Quân cùng nương tử nhà hắn lại hoà hợp, chúng ta cùng chúc mừng họ, đốt pháo ăn mừng nào, khà khà. Nhớ comment
nhiều nhiều nha! Nếu mà ít hả, ta liền bạo hành Tiểu Quân Quân cho các
nàng đau lòng chết, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình đâu! Cho nên những
ai không đành lòng thì nhớ nhé… Khà khà, các nàng cũng đừng có mắng vốn
gì ta nha, đừng có phỉ báng ta, ta là người tốt, rất tốt, vô cùng tốt cơ mà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...