Tương Ái Hảo Bất Hảo

Năm năm sau.

“Anh về rồi.”

Vừa vào cửa, Đường Thiên đã hô to. Thẩm An Hoa đang ngồi trên sopha đọc sách nghe thấy tiếng mở cửa cũng đứng lên, đi tới huyền quan tiếp nhận cặp của Đường Thiên cùng chiếc áo khoác tây trang, sau đó đưa mấy thứ ấy cho bà Lý. Đường Thiên vòng tay ôm eo vợ yêu, cẩn thận đỡ Thẩm An Hoa mang thai sáu tháng ngồi xuống ghế sopha.

“Hôm nay cảm thấy thế nào, An An, con gái có ngoan không?”

Đường Thiên cười hỏi, lấy tay vuốt ve cái bụng tròn. Năm năm trước sinh hạ con trai Đường Kinh Hồng, bụng Thẩm An Hoa không thấy động tĩnh gì nữa, ngay lúc bọn họ đinh ninh rằng đời mình chỉ có hai đứa con bảo bối, Thẩm An Hoa lại mang thai, sau khi siêu âm xong thì thấy đó là một cô bé, cũng coi như bù đắp tiếc nuối trong lòng cho hai người.

“Con gái ngoan lắm.”

Nhìn vẻ sủng nịch trên mặt anh, Thẩm An Hoa cũng nở nụ cười. Đường Thiên nhìn vẻ mặt cậu, nhịn không được rướn người lên hôn đôi môi đỏ ửng, Thẩm An Hoa lúc đầu hoàn toàn phối hợp, từ từ nhận thấy không ổn, vội vã tự củng cố tinh thần khẽ đẩy anh ra, nhẹ nhàng lôi đôi tay heo đó ra khỏi quần áo mình, sẵng giọng:

“Quân Hòa sắp về rồi, anh yên một chút đi.”


Làm nũng dùng hai tay ôm eo Thẩm An Hoa, Đường Thiên nghiêng đầu dán tai tại ngực cậu, nghe tiếng tim đập trầm ổn. Rõ ràng là một người đàn ông đã gần ba mươi lăm tuổi, lại còn làm ra động tác ái kiều đến thế, Thẩm An Hoa bật cười, vươn tay luồn vào mái tóc đen nồng đậm của anh, mát xa làn da đầu mệt mỏi.

Bỗng nhiên, anh thở dài mở miệng:

“An An…”

“Ân?”

“Anh thấy thật hạnh phúc.”

“Em cũng vậy.”

Thẩm An Hoa vừa nói xong, Đường Thiên liền ngẩng đầu, thẳng người, dùng hai tay nâng gương mặt Thẩm An Hoa, vẻ mặt nghiêm túc nói:


“An An, anh yêu em.”

Thẩm An Hoa biết anh lại lên cơn nữa rồi, cậu liền cười trả lời:

“Em cũng vậy, em cũng yêu anh.”

Đường Thiên lập tức bày ra vẻ rất là cảm động, chu mỏ đòi hôn, Thẩm An Hoa thầm nghĩ, trước đây sao không phát hiện rằng anh ta thích diễn như thế chứ, nhưng nét mặt vẫn rất là phối hợp chậm rãi hướng đến gần anh, bốn cánh môi dường như sắp gặp nhau, bỗng nhiên vang lên âm thanh non nớt của trẻ con:

“Papa, bọn con về rồi!”

Thẩm An Hoa nghe tiếng quay đầu, nụ hôn của Đường Thiên lập tức rơi vào khoảng không, không khỏi ảo não trừng mắt nhìn Đường Vân mới từ nhà chính đưa hai đứa nhỏ về, Đường Vân tuy cảm thấy oan uổng, nhưng sợ cái sự *** uy của đại ca mà không dám mở miệng, chỉ đành hướng ánh mắt nhìn về chị dâu Thẩm An Hoa cầu cứu. Thẩm An Hoa một tay ôm hai đứa con, thấy Đường Vân như vậy, liền cười nhẹ rồi nói với Đường Thiên:

“Được rồi được rồi, Đường Vân có phải cố ý đâu, đừng giận mà, đến tối nay…”

Nói xong Thẩm An Hoa ám chỉ liếm liếm môi dưới.

Đường Thiêp lập tức được thổi đầy sức sống, vui vẻ ra mặt vừa nói chuyện vừa mời tam đệ xuống uống trà, sau đó ôm hai anh em đang líu ríu kể lại cho bố mẹ nghe chuyện tại nhà ông nội hôm nay, Thẩm An Hoa bụng lớn, đương nhiên không chịu nổi bị hai đứa con vần tới vần lui.

Đường Vân ngồi xuống bên cạnh, đang cầm tách hồng trà mà bà Lý mang lên, vừa nhìn cảnh một nhà bốn (năm?) người vui vẻ hạnh phúc, không khỏi có chút ước ao, nghĩ thầm, sau này cũng tìm một người vợ tốt như chị dâu cưới về mới được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận