Tương Ái Hảo Bất Hảo

*V*

“An An, mấy ngày anh không ở bên cạnh, em nhất định phải cẩn thận chăm sóc chính mình, đừng ăn những thức hàm lượng calorie cao như vậy nữa, không tốt cho thân thể, nếu tiểu bảo bối biến thành tiểu mập mập thì lúc em sinh ra sẽ không thoải mái. Còn có, nếu không có ai đi cùng em cũng đừng đi ra ngoài, gần đây trời chuyển lạnh, tuy rằng trong nhà có điều hòa nhưng cũng nên chú ý giữ ấm, ra ngoài mặc nhiều một chút. Đúng rồi, còn có…”

“Em biết rồi!” Thấy anh còn có ý muốn thao thao bất tuyệt nữa, Thẩm An Hoa vội vàng ngắt lời, nếu để anh ta lải nhải nữa sẽ không kịp giờ lên máy bay luôn mất.

“Được rồi, được rồi, anh mau đi đi, sắp trễ máy bay rồi.”

Dùng ánh mắt ai oán nhìn Thẩm An Hoa đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, Đường Thiên thiếu điều cắn cắn cái khăn tay mà lên án sự bội tình bạc nghĩa của cậu:

“An An, em muốn anh đi như vậy sao?”

Thấy ánh mắt Đường Thiên nhấp nháy lệ quang, Thẩm An Hoa chịu không nổi ôm lấy hai tay xoa xoa da gà đang nổi trên đó:

“Không phải em muốn anh đi, đây là công việc của anh mà, anh mau đi đi.”

Thật là, chỉ là đi công tác có năm ngày, có cần phải làm như sinh ly tử biệt thế không, phi phi phi, điềm xấu.

Dưới ánh mắt “cưỡng bức” của Thẩm An Hoa, Đường Thiên đành xách túi hành lý bước từng bước một đến cửa, trên đường còn không quên khóc lóc ly biệt với con trai Quân Quân lần nữa. Thẩm An Hoa lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nghe được tiếng đóng cửa liền nhẹ nhàng nở nụ cười, a, ai mà nghĩ được người đàn ông như thế mà ở nhà lại ngốc nghếch nhiều đến mức này được.

Mà Đường tổng giám đốc vừa bước ra đến cửa cũng oán thầm liên lục: tên chết tiệt, dám hại ta phải đi công tác, An An còn đang mang bầu đó. Dám chỉ tên ta muốn đàm phán sao, lần này ta không làm thịt mi đến kêu cha gọi mẹ ta sẽ đổi họ sang họ con ta luôn! ( -__- hình như con ngươi cũng họ Đường nha…)

Nghe tiếng bà Lý gọi mình xuống dùng bữa sáng, Thẩm An Hoa xoa xoa cái thắt lưng bủn rủn của mình, xốc chăn ra chậm rãi xuống giường. Chiếc gương lớn cạnh giường phản chiếu dáng vẻ của cậu, một dấu hôn lớn đỏ sậm lộ ra dưới cổ áo ngủ rộng thùng thình, Thẩm An Hoa bất giác đỏ mặt, nghĩ đến bà Lý còn ở bên ngoài đó, cậu mở cửa tủ quần áo thay một bộ đồ thể thao rộng thùng thình vào. Thỏa mãn nhìn dấu vết trên người đã bị che khuất, Thẩm An Hoa sờ sờ cái bụng đã bắt đầu to lên của mình đi ra khỏi phòng.

Ăn điểm tâm, cho con bú, xem xong một bộ phim thì cũng đã đến trưa. Thẩm An Hoa về phòng thay một cái áo len dệt kim rộng cùng với một cái áo khoác, bọc con trai thành một khối cầu nho nhỏ tròn vo, cậu đẩy xe trẻ em ra ngoài dưới trăm ngàn câu căn dặn đủ điều của bà Lý.


Hôm nay cậu ra ngoài đi ăn với Lam Quy Dương, hai người đã không gặp nhau được gần hai tháng, vì Đường Thiên không thích Lam Quy Dương đến nhà, mà gần đây Thẩm An Hoa cũng không đi đâu được. Đây gần như là thời gian lâu nhất hai người chưa gặp nhau. Sở dĩ không gọi Lam Quy Dương qua nhà mình là vì trong nhà còn có bà Lý, cũng không tiện, hơn nữa Thẩm An Hoa cũng muốn nhân tiện đi ra ngoài một chút, đưa con trai đi phơi nắng.

Vừa ra khỏi building, cậu đã thấy Lam Quy Dương đứng bên chiếc xe Lotus màu trắng bạc đợi, Thẩm An Hoa đẩy xe trẻ em tiến về phía đó. Hai người ân cần hỏi thăm nhau xong, Thẩm An Hoa ôm Đường Quân Hòa, để Lam Quy Dương gấp xe trẻ em lại cất ra đằng sau, hai người lên xe trực tiếp đến Thụy Long Hiên.

Thụy Long Hiên là một quán ăn kiểu Trung Quốc nổi tiếng ở đây, họ chỉ có hai người (-__- Đường Quân Hòa không tính cũng được), Lam Quy Dương cũng không chọn chỗ ngồi đặc biệt. Bạn bè với nhau cũng chẳng cần khách sáo làm gì, món ăn vừa được bê lên, hai người cười cười nói nói rồi ăn.

Sức ăn đặc biệt của Thẩm An Hoa làm Lam Quy Dương phát sợ, anh không khỏi cười khổ mà khuyên:

“Ăn chậm chút, chẳng ai tranh với cậu đâu, coi chừng nghẹn.”

Thẩm An Hoa đang tích cực chiến đấu với cái càng cua to đùng, vừa cắn vừa tùy tiện “ngô” một tiếng coi như đáp ứng. Lam Quy Dương bất đắc dĩ, hỏi:

“Lẽ nào Đường Thiên không cho cậu ăn no sao?”

Khó khăn lắm mới nuốt xuống xong miếng thịt ngon lành đó, Thẩm An Hoa liếm liếm ngón tay, cười:

“Không phải anh ấy không cho mình ăn mấy thứ này, chỉ là cái bụng của mình quá ham ăn thôi.”

“Nga.”

Lam Quy Dương ngắm nhìn cái bụng Thẩm An Hoa bị bộ y phục rộng thùng thình che khuất, sáng tỏ gật đầu. Sau đó anh quan tâm hỏi:

“Còn muốn tôi gọi gì nữa không?”


Nhìn bàn thức ăn đầy ắp, Thẩm An Hoa vừa định nói “không cần”, đột nhiên như nhớ ra cái gì, cúi đầu nhìn qua cái nôi trẻ em, Đường Quân Hòa đang cắn cắn nắm tay mình mở to mắt như quả nho nhìn nhìn. Nhận ra mình bị thức ăn ngon làm quên cả con cái, Thẩm An Hoa cười ngượng, nói:

“Cho Quân Hòa ăn một ít cháo thịt, đừng cho nhiều muối quá, thịt băm cũng nhỏ thôi.”

Vừa nói, cậu vừa dùng khăn ăn lau khô tay mình, cầm khăn tay nhỏ giắt trên tã của Đường Quân Hòa lau nước bọt cho con.

Mỉm cười nhìn đứa cháu ngoại đáng yêu, Lam Quy Dương đưa tay gọi bồi bàn, lặp lại yêu cầu của Thẩm An Hoa một lần, bồi bàn rời đi. Cọ cọ gương mặt mũm mĩm mềm mại của con trai, Thẩm An Hoa liền tập trung tinh thần vào sự nghiệp tiêu diệt thức ăn vĩ đại.

Uống một ngụm nước ô mai, Thẩm An Hoa thoải mái thở dài ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ cái bụng vài cái, Thẩm An Hoa thấy đời mình sống quả là quá đẹp. Nhìn ông bạn, Lam Quy Dương lại ngắm ngắm cốc nước ô mai trên tay Thẩm An Hoa, lộ ra vẻ chua đến sắp rụng cả răng rồi, Thẩm An Hoa không khỏi bật cười.

Đem nước ô mai chuyển qua trước mặt Thẩm An Hoa, Lam Quy Dường liền uy nhã dựa về sau, ung dung nói:

“Mọi người đều nói toan nhi lạt nữ, lạt nữ toan nhi*, xem ra, Đường đại thiếu gia sắp được ôm đứa con thứ hai rồi đây.”

Nghe bạn thân nói tới Đường Thiên, gương mặt Thẩm An Hoa ửng đỏ, vô thức “hừ” một tiếng. Biết Thẩm An Hoa bây giờ đang rất hạnh phúc, Lam Quy Dương có chút vui mừng cười hai tiếng.

Đúng lúc này, có hai vị khách không mời mà đến xuất hiện bên cạnh bàn ăn của hai người Lam Thẩm, chưa đợi hai người ngẩng đầu, liền nghe một giọng nữ ngọt ngào hướng Lam Quy Dương chào hỏi:

“Anh Quy Dương, anh cũng đến đây dùng bữa trưa sao? Thật là vừa khéo a, em cũng cùng dì định ăn ở đây a! Chúng ta có thể ngồi ăn cùng chứ?”

Giọng nữ này cố ý nhấn mạnh chữ “dì”, Lam Quy Dương ngẩng đầu, thấy cô gái luôn tự cho mình là hôn thê của anh kéo tay mẹ anh đứng trước mặt. Cái gì mà vừa khéo, Lam Quy Dương có thể lập tức đoán là cô nàng này lén xem lịch trình của anh, lông mày anh vô thức khẽ cau lại.


Lam Quy Dương đứng lên, lờ đi nụ cười lấy lòng của Lộ Uyển Thu, nói với mẹ:

“Mẹ, đến đây ăn sao? Ba đâu?”

Phu nhân Trần Hân Nghi luôn luôn bảo dưỡng hoàn hảo nhìn thoáng qua đứa con luôn khiến bà tự hào, nói:

“Ba con cùng bác Lộ đi đánh golf rồi, sao, không mời chúng ta ngồi sao?”

Từ khi biết thân phận của hai người, Thẩm An Hoa dừng ăn, nhận ra hai người không có ý rời đi, Thẩm An Hoa giơ tay gọi bồi bàn, yêu cầu thêm hai bộ bát đũa. Lam Quy Dương căn bản không muốn mẹ lưu lại, nhưng nhìn tình hình cũng chỉ đành mời Trần Hân Nghi cùng Lộ Uyển Thu ngồi xuống. Đợi hai người ngồi xong xuôi, ánh mắt Trần Hân Nghi mới liếc qua Thẩm An Hoa, làm như bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của hai cha con này:

“Chẳng hay vị này là?”

Lam Quy Dương liếc nhìn Thẩm An Hoa, rồi lại nhìn mẹ, hơi hơi chần chừ, rồi nói:

“Là bạn của con, tên Thẩm An Hoa, đây là con cậu ấy.”

Từ khi thấy hai người, Thẩm An Hoa tuy lần đầu thấy người thân của Lam Quy Dương không khỏi than thầm rằng Trần Hân Nghi phu nhân này đúng là một mỹ nhân, nhìn qua là biết ngay gương mặt của Lam Quy Dương là di truyền từ mẹ, chỉ có điều là dường như bà có chút bất mãn với cậu. Còn có ánh mắt của cô nàng kia nữa, Thẩm An Hoa thấy kỳ quái, mình đắc tội với các nàng lúc nào thế?

Sau đó Lam Quy Dương giới thiệu với Thẩm An Hoa:

“Đây là mẹ tôi, là phu nhân Trần Hân Nghi, vị tiểu thư này là Lộ Uyển Thu.”

Chờ Lam Quy Dương giới thiệu xong xuôi, Thẩm An Hoa liền nở một nụ cười:

“Chào bác, chào Lộ tiểu thư.”

Trần Hân Nghi quan sát Thẩm An Hoa, nhẹ nhàng đáp lời:


“Chào cháu.”

Còn Lộ Uyển Thu gượng gạo cười cười:

“Xin chào.”

Thẩm An Hoa nhất thời lúng túng, chỉ đành xấu hổ cười gượng hai tiếng, nhìn ánh mắt tràn đầy ghen tuông, hận cậu không thể lập tức biến mất của Lộ Uyển Thu, cậu liền im lặng. Trong lòng Lam Quy Dương cực kỳ bực bội, anh biết rằng dính vào cô ả này chẳng có gì hay, bây giờ anh chỉ còn cách hy vọng bữa tiệc này có thể nhanh chóng bình an vô sự kết thúc.

Bầu không khí quỷ dị lặng lẽ tràn ra. Lộ Uyển Thu ân cần gắp thức ăn cho Lam Quy Dương, nhưng Lam Quy Dương lại nhất quyết lộ ra một vẻ lạnh lùng xa cách, thỉnh thoảng gắp thức ăn đưa cho Thẩm An Hoa, dặn cậu ăn nhiều một chút. Thẩm An Hoa thực ăn uống chẳng thấy mùi vị gì, nhai đi nhai lại mấy miếng, trong lòng cười khổ, Lam huynh, anh không thấy tiểu thư Lộ Uyển Thu muội muội của anh sắp đốt thủng mười mấy cái lỗ trên người tôi rồi sao?

Lam Quy Dương đối xử với mình qua loa có lệ, lại đối xử với Thẩm An Hoa tràn đầy quan tâm ân cần, ánh mắt Lộ Uyển Thu ngập tràn căm hận. Lần đầu tiên găp Lam Quy Dương cô đã yêu anh rồi, hai vị trưởng bối của hai nhà cũng đồng ý rằng cô sẽ là vợ của Lam Quy Dương. Lam Quy Dương cũng không phải là người có quá nhiều tình nhân, rất ít khi truyền ra tai tiếng gì, Lộ Uyển Thu tràn đầy tự tin rằng Lam Quy Dương vì cô nên mới vậy, nếu là gặp dịp thì chơi cô cũng không để ý, đàn ông mà, làm sao quản chặt chẽ được. Nhưng sự xuất hiện của Thẩm An Hoa làm Lộ Uyển Thu có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cô chưa từng thấy Lam Quy Dương che chở yêu thương bất cứ ai như vậy, thậm chí vì Thẩm An Hoa gọi một cú điện thoại mà liền bỏ ngay hội nghị quan trong lái xe rời đi. Cô sợ, cô sợ Lam Quy Dương thực sự thích chàng trai này, cô không cam lòng, mình sao lại có thể thua vì người này được. Nhìn chẳng đẹp, chẳng có dáng người gì, những thứ này bỏ qua không tính cũng được. Không ngờ anh ta còn có thể làm cho người đàn bà khác có chửa rồi phải làm cha, cô thấy thật sự không đáng với Lam Quy Dương.

Nhất định không thể để Lam Quy Dương bị Thẩm An Hoa câu dẫn lệch lạc khỏi quỹ đạo được, cô sẽ kéo anh khỏi vực sâu, cô sẽ yêu thương anh. Mắt thấy nụ cười của Lam Quy Dương với Thẩm An Hoa, ánh mắt Lộ Uyển Thu lộ ra một tia tính toán. Mỗi người bên bàn ăn đều có một suy nghĩ khác nhau, Trần Hân Nghi nhìn Thẩm An Hoa tựa như cũng đang cân nhắc gì đó.

_______

*toan nhi lạt nữ, lạt nữ toan nhi: ở Trung Quốc tư xa xưa, một số gia đình sợ bị tuyệt hậu, nếu nàng dâu có thai mà thích ăn đồ chua thì cực kỳ mừng rỡ; Còn nếu nàng dâu mà thích ăn đồ cay thì lập tức đối xử lạnh nhạt, thậm chí ép buộc phá thai. Hy vọng lần sau mang thai mà thích ăn đồ chua mới đc sinh con.

Thực ra phụ nữ mang thai mẫn cảm vs mùi vị, thích ăn cay hay chua, thậm chí ăn những thứ bình thường ko thích ăn cũng là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể.Do sau khi có thai thì nội tiết tố thay đổi, cuống rốn phân bố lông tơ ngăn cản kích thích tố sinh dục. Loại kích thích tố này làm giảm acid trong dạ dày, dẫn đến giảm khả năng hoạt động của men tiêu hóa, ảnh hưởng đến bộ máy tiêu hóa, không liên quan gì đến việc mang thai.

Nga ~cái nữ nhân này ~ dám đói của ta đích An An, nga không – của Đường Đường đích An An mà bày ra cái gì suy tính ~ ta muốn hung hăng biển tấu nàng ~ *A*

=)))))))))~ a ha ha ha, chớ để ý những dòng trên của Vân mỗ, nhất thời ta đang bị QT chàng câu dẫn đến mụ mị thôi ~ nga ha ha ha ~ đang dở hơi tí í mà ~ XD~

Các bảo bối, mừng Thủ đô ta thọ ngàn năm nha ~ XD~ *bắn pháo pông tưng bừng*

_______________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui