Hình như anh có vẻ khác lúc nãy.
Ban nãy những bong bóng cảm tính đang nổi lên xung quanh anh bây giờ đã biến mất, lúc này anh hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, bình tĩnh, kiềm chế, không dễ dàng để lộ cảm xúc.
Cô bất giác cau mày.
Thấy cô cau mày, Trương Nhất Địch cười khẽ, nói ngắn gọn: “Đừng lo, chúng ta là bạn thân, tôi sẽ không đùa giỡn với cậu. Cho dù ba cậu kia thật sự thích cậu thì… ”. Trác Yến thầm nín thở nghe anh nói tiếp: “… tôi sẽ không!”.
Trác Yến cảm thấy hơi thở bị mắc kẹt ở cổ họng bây giờ có thể thở ra nhẹ nhõm.
Cô không biết nên nói gì, chỉ cười hì hì với anh.
Đại Vĩ ngồi cạnh đã bắt đầu say bỗng lên tiếng: “Lão đại, cậu, phạt rượu phạt rượu!”.
A Viên và Cát Huy vội vàng giữ cậu ta lại, không cho cậu ta nói tiếp.
Trương Nhất Địch đứng dậy, cười nhẹ rồi nói với Trác Yến đang thiếu tự nhiên: “Ra ngoài cho mát đi!”.
Trác Yến cùng Trương Nhất Địch ra khỏi quán ăn, ngồi xuống bồn dưới anh đèn điện bên ngoài cửa quán.
Hai người cùng im lặng.
Trác Yến thấy mất tự nhiên.
Không chịu nổi sự ngượng ngập im lặng như vậy, cô vụt đứng lên, tay chỉ về phía trước, cười khan: “À ờ, ra đây lâu quá rồi, có phải chúng ta, he he he… nên về trường không?”.
Trương Nhất Địch ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh đèn vàng dịu dàng chiếu lên gương mặt anh, khiến trông anh có vẻ u buồn hơn bình thường.
Trong đáy mắt anh như có ánh sáng đang lặng lẽ di chuyển.
Trác Yến bị anh nhìn đến nỗi thấy hốt hoảng một cách lạ lùng.
“Trác Yến”. Một lúc sau, anh gọi tên cô: “Ngồi đây thêm với tôi một chút, được không?”.
Trác Yến hơi sửng sốt.
Giọng anh gần như là “van nài”.
“Ưm… cái đó… “. Cô túm tóc, nhìn về phía trường rồi lại nhìn gương mặt đầy vẻ mong chờ của anh, nhất thời không quyết định được.
“Hôm nay”. Trương Nhất Địch buồn bã lên tiếng: “Là một năm mẹ tôi qua đời”.
Trái tim Trác Yến bỗng trĩu xuống.
Thì ra Trương Nhất Địch đã mất mẹ!
Trác Yến cảm thấy cô thực sự có hơi vô tâm. Bây giờ nghĩ lại, suốt đêm nay ba tên yêu quái kia đã nói bao nhiêu lần là tối nay chủ yếu ở cạnh Trương Nhất Địch.
Nghĩ đến chuyện Trương Nhất Địch đã mất đi người mẹ, trái tim Trác Yến thoáng mềm đi, những ngần ngại do dự lúc nãy đã biến mất; bây giờ trong lòng cô, chỉ còn lại sự xót thương chàng trai này.
Cô ngồi xuống cạnh anh, nói với vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, mình không biết hôm nay… Haizzz, mình thật vô tâm! Ba cậu kia cứ nói tối nay ở cạnh cậu, nhưng mình lại không phát hiện ra gì! Mình suy nghĩ quá chậm chạp rồi!”, vừa nói, vừa lấy tay gõ vào đầu.
Trương Nhất Địch nhanh tay ngăn chặn hành động tự ngược đãi của cô: “Đừng gõ nữa!”. Anh nhìn cô, mấp máy môi: “Gõ nữa thì càng ngốc đấy!”.
Trác Yến ngẩn người.
Rất muốn phản bác lại là cô không hề ngốc, nhưng nghĩ lại thì hôm nay là ngày đau buồn của anh, cô nên nhường nhịn anh một chút, thế là đành nuốt câu nói đó xuống, bộ dạng như bị nghẹn, cười khan với anh mấy tiếng.
Mọi thay đổi trên gương mặt cô đều bị Trương Nhất Địch nhìn thấy hết.
Anh không kìm được, tủm tỉm cười.
Trong lòng cô nghĩ gì thì gương mặt cô đều thể hiện ra thế đó, không chút tính toán nào, ngây thơ vô cùng, nhưng lại không tình nguyện thừa nhận cô ngốc nghếch.
Khúc mắc đó của cô thật khiến anh cảm thấy…
Rất đáng yêu.
Trong lòng hơi rung động.
Giây sau đó, nụ cười của anh đột nhiên biến mất, hàng lông mày của cô nhíu lại.
Càng cảm thấy cô đáng yêu, thì trong lòng anh càng cảm thấy một nỗi đau chua xót.
Như thể vấp ngã rồi chảy máu ở đâu đó nhưng bản thân thì không hề phát hiện, chỉ có điều là cảm thấy đâu đó khác lạ thôi. Song, khi vô ý cúi đầu nhìn xuống lại thấy cơ thể mình đang chảy máu ở chỗ nào đó, thế thì ngay giây sau đó, cơn đau sẽ ngập đến ngay.
Vết thương này, chỉ cần đừng phát hiện ra nó thì sẽ không thấy đau.
Thế nhưng một khi phát hiện ra thì sau này – đành phải gồng mình nén cơn đau xuống.
Trác Yến e dè nín thở, quay sang nhìn Trương Nhất Địch.
Anh cụp mặt xuống, hàng lông mi khẽ rung rung. Khóe môi anh không trễ xuống, nhưng Trác Yến lại cảm thấy ở đó như đang vẽ ra một đường cong bi thương.
Cô khẽ hỏi, có phần lo lắng: “Có phải cậu… muốn khóc thầm không? Nếu thực sự buồn thì… ưm… cậu cứ khóc đi! Yên tâm, mình sẽ phối hợp với cậu, tuyệt đối không nói chuyện cậu khóc ra đâu!”. Cô đưa một ngón tay lên, trịnh trọng thề thốt.
Trương Nhất Địch ngước lên nhìn cô, ánh mắt trong veo, không hề có ngấn lệ.
Anh nhếch môi, xem như làm cô yên lòng.
“Đàn ông thật sự sẽ không khóc!”. Anh nói khẽ.
Trác Yến thở ra, vỗ vỗ ngực có vẻ yên tâm: “Cũng ổn cũng ổn! Lúc nãy mình thật sự lo chết đi được! Bảo mình dỗ dành con gái đừng khóc thì không thành vấn đề; nhưng nếu đổi lại là con trai thì mình bó tay! Mình thật không có kinh nghiệm nào để khuyên giải một chàng trai đang rơi lệ rằng đừng đau buồn nữa!”. Cô vừa nói vừa sờ tóc mái, vẻ mặt vui mừng kiểu “thật là may mắn”.
Nghe cô nói, Trương Nhất Địch lại mỉm cười.
Nhìn cô cứ vuốt lấy vuốt để phần tóc mái đen mướt suôn thẳng của cô, anh có phần ngẩn ngơ, cũng không kìm được mà đưa tay lên.
Nhưng đúng khoảnh khắc sắp chạm đến trán cô, anh sực tỉnh.
Cô đang nhìn anh bằng đôi mắt to đen trắng phân minh, ánh mắt hoàn toàn không lẫn chút tạp chất nào, trong sáng như một đứa trẻ mới chào đời.
Bàn tay anh không thể nào đặt xuống.
Ở một nơi khác, còn có một cô gái, với thân phận là bạn gái anh.
Anh như thế này, dựa vào đâu mà muốn vuốt ve tóc mái cô gái này? Sao anh có thể làm tổn hại cô ấy được.
Ngón giữa của anh co lại ngay, biến thành tư thế “búng”, nhưng rất nhẹ nhàng, anh búng vào trán cô, đồng thời hừ khẽ: “Đúng là cô ngốc!”.
Trác Yến “á” một tiếng, ôm lấy trán, kêu khẽ một cách ấm ức” Quân tử nói, đàn ông động khẩu không động thủ! Còn nữa, mình có ngốc đâu cơ chứ… Tuy hôm nay cậu khá là, ưm… buồn bã… nhưng cậu đừng cứ mãi nói mình ngốc, coi chừng mình tàn nhẫn phản công lại bây giờ!”.
Cô tuy nhe nanh giơ vuốt nhưng chẳng có tí sức uy hiếp nào cả.
Anh không kìm được lại nhướn môi cười. Nụ cười này xem như không quá miễn cưỡng.
Trác Yến hỏi với vẻ thắc mắc: “Bạn này, cậu có thể sỉ nhục nhân cách của mình, chà đạp cơ thể mình, giày vò tâm hồn mình, nhưng xin đừng bao giờ hạ thấp IQ của mình! Mình là người sống nhờ vào cái đầu mà! Cậu làm thế thì mình sẽ vì không nghĩ thông mà tự tìm đến cái chết đó!”.
Cô lý luận với anh, gương mặt đúng kiểu tủi thân điển hình.
Cô đang cố gắng, ra sức điều chỉnh cảm xúc của anh mà không để anh phát hiện ra.
Trương Nhất Địch “ờ” một tiếng không chút thành ý.
Trác Yến thở phù phù, bĩu môi cau mày: “Này cậu! Mình thật sự không nghĩ thông được đâu!”.
Trương Nhất Địch mỉm cười hỏi: “Định giận à?”.
Trác Yến gật gật đầu, ậm ừ một tiếng.
Trương Nhất Địch giấu nụ cười, căng mặt ra tỏ vẻ nghiêm túc: “Vậy thì, tôi phải bù đắp thế nào?”.
Tròng mắt Trác Yến đảo liên tục: “Để mình nghĩ đã… Ừm, thế này nhé, kể cho mình nghe chuyện xấu hổ nhất của cậu lúc còn bé đi!”.
Trương Nhất Địch quả quyết từ chối yêu cầu đó: “Đổi cái khác!”.
Trác Yến chớp chớp mắt: “Chuyện xấu hổ thứ hai!”.
Trương Nhất Địch tiếp tục từ chối: “Đổi cái khác nữa!”.
“Chuyện xấu hổ thứ ba!”.
“Đổi tiếp!”.
“Cậu đê tiện quá! Mình quyết định nghĩ không thông đây!”. Trác Yến không kìm được chỉ trích.
Trương Nhất Địch cười: “Được rồi, thế này vậy, ngoài chuyện xấu ra thì cậu cứ hỏi cái khác, lần này tôi nhất định sẽ trả lời!”.
Trác Yến nghĩ ngợi rồi vỗ tay: “Có rồi! Kể về bạn gái cậu đi!”.
Trương Nhất Địch nhìn cô, không chớp mắt. Một lúc sau mới khẽ thở dài: “Cuối cùng tôi cũng tin vào câu nói đã được nghe trước kia – Chỉ cần là phụ nữ thì thật sự không ai là không nhiều chuyện!”.
Vốn muốn hỏi chuyện linh tinh để tránh đề tài đau buồn kia đi, nên cô mới bắt anh kể về bạn gái mình; kết quả không ngờ là anh lại mở đầu từ mẹ của anh.
Cô đã biết rõ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, vì thế cho dù chuyện “hỏi về bạn gái nhưng lại bắt đầu từ mẹ” khiến cô rất ngờ vực, nhưng cũng không dám nói thẳng ra, chỉ sợ đụng đến vết thương lòng của anh.
Cô ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi yên nghe anh kể.
“Năm tôi học lớp mười hai, bố tôi cùng bạn ông ấy đến quốc gia có nhiều mỏ vàng nhất trên thế giới để làm ăn. Mọi thứ vốn rất tốt đẹp, nhưng bỗng ngày kia, tôi và mẹ không thể liên lạc được với ông. Sức khỏe mẹ tôi không tốt, lúc tôi còn nhỏ, bà đã mắc bệnh ung thư hạch, tuy đã khống chế được nhưng vẫn có khả năng tái phát. Đến ngày thứ mười bảy mất liên lạc với bố thì mẹ tôi nói là không khỏe. Đưa đến bệnh viện thì bác sĩ nói, chuyện mà chúng tôi luôn lo lắng từ lâu, bây giờ đã xảy ra.
Ung thư hạch đã phát triển, bác sĩ nói, bà muốn làm gì hay ăn gì thì cứ theo ý bà, bà đã không còn nhiều thời gian nữa”.
Trác Yến thấy lồng ngực nặng trĩu, mũi cay cay.
Cô hoàn toàn hiểu được, quãng thời gian ấy Trương Nhất Địch chắc lo sợ và bất lực nhường nào.
Đột nhiên mất liên lạc với bố, cho dù đã báo cảnh sát nhưng vẫn không chút tin tức, sống chết thế nào không rõ.
Còn mẹ lại bệnh nặng, trong nỗi mong nhớ người chồng và thương yêu con trai, bà cũng đành rời bỏ thế giới này.
Trong một thời gian ngắn, anh từ một cậu bé hạnh phúc được bố mẹ bảo vệ yêu thương, thoắt chốc biến thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Cô như có thể nhìn thấy, một chàng thiếu niên đang độ bừng bừng sức sống, trong lúc những người khác đều vô tư vô lo với nụ cười trên môi thì anh lại cô độc dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài để che giấu nỗi đau thương trong ánh mắt, lặng lẽ thương nhớ cha mẹ.
Cũng may, lúc này có một cô gái đã phát hiện ra sự khác lạ của anh.
Cô tiếp cận anh, an ủi anh, lúc anh cô đơn nhất, cô luôn quan tâm đến anh, lúc anh hoang mang rối bời nhất, cô luôn ở cạnh anh.
Dần dần, cuối cùng anh đã thoát khỏi nỗi đau thương.
Trác Yến lặng lẽ nghe Trương Nhất Địch nói tiếp.
“Có lẽ sau khi trải qua khổ nạn, ông trời cũng biết thương xót con người. Bỗng một ngày kia, bố tôi xuất hiện trước mắt tôi – ông ấy đã về nhà!”.
Bỗng một ngày kia, bố anh về nhà.
Trong hơn bốn tháng qua, sau khi bị đối tác bán đứng bắt cóc, giao hợp đồng giả bị phát hiện rồi bị đánh đập, bệnh nặng, hồi phục, chạy trốn, bị bắt, rồi lại bị đánh, lại trốn ra… cuối cùng ông cũng được cảnh sát cứu.
Sự kiên cường không chấp nhận cái chết của ông là để giữ lại số tiền xương máu đó, cuối cùng ông có thể để vợ vàn con mình được sống sung túc.
Hẳn là ông rất vui mừng.
Nhưng không ngờ khi về nhà thì không bao giờ còn thấy người vợ nữa.
Người đàn ông cương nghị ban đầu lúc bị kẻ xấu đánh đập cũng không kêu cứu lấy một tiếng, nhưng khi nghe tin vợ đã qua đời, ông không còn kiên cường được nữa, lệ đã thành dòng.
Trương Nhất Địch nói: “Từ đó tôi và bố nương tựa vào nhau mà sống. Vì không được gặp mặt mẹ tôi lần cuối nên ông luôn thấy hổ thẹn, ông thề trước mộ mẹ tôi rằng, nhất định sẽ chăm sóc tôi thật tốt”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...