Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Bạn Trương mỗi lúc một gần hơn.

Trác Yến rất căng thẳng, chỉ sợ Trương Nhất Địch sẽ trách cứ cô đã lên tiếng, làm hỏng bàn thắng của anh.

Càng căng thẳng thì đầu càng cúi gằm, lúc Trương Nhất Địch đến trước mặt, Trác Yến đã cúi đến độ mắt sắp đụng vào ngực - một kiểu chủ động cúi đầu nhận tội để tranh thủ sự khoan dung.

“Lúc nãy bạn gọi tôi?”. Anh hỏi trên đỉnh đầu cô.

Từ giọng nói của anh, Trác Yến không nhận ra bạn Trương rốt cuộc đang vui hay đang buồn, cứ cúi gằm đầu không chịu ngẩng lên.

“Ừm... a... cái đó là mình bất cẩn... nên...”. Cô lắp ba lắp bắp không biết giải thích thế nào.

Hình như dù nói gì đi nữa cũng thể hiện sự mê trai của cô.

“Đợi lâu phải không? Vốn chỉ định chơi cho vui, không ngờ lại thi thố. Xin lỗi!” Không ngờ Trương Nhất Địch lại nói ngắn gọn như vậy.

Trác Yến sững sờ ngẩng lên: “A!”.

Anh lại nghĩ rằng cô gọi anh là vì cô đang nóng lòng muốn đưa giỏ táo cho anh?

Không phải chứ...

Một chàng trai lạnh lùng mà lại có suy nghĩ trong sáng như thế?.

Gặp được một đồng chí có suy nghĩ thấu tình đạt lý. Trác Yến cảm thấy nỗi hổ thẹn của mình đã bị kích hoạt.

Cô ngước lên nhìn Trương Nhất Địch, anh đang dùng khăn bông để lau mồ hôi.

Bên cạnh có mấy cô nàng đang xấu hổ, thì thầm to nhỏ gì đấy.

Trác Yến đoán chắc là họ đang nói rằng dáng vẻ lau mồ hôi của bạn Trương là đẹp trai quyến rũ biết bao.

Cô có phần bẽn lén nói với Trương Nhất Địch: “Xin lỗi! Tiếng hét lúc nãy của mình làm bạn ngã, nên mới bị mất bóng là thua ván này! Thật ngại quá! Thực ra lúc nãy mình không cố ý, chỉ muốn hét ‘Trương Nhất Địch cố lên’, kết quả là chưa hét hết câu thì cổ họng đã mất tiếng! Mình nghĩ có thể do bình thường mình ít la hét, bất ngờ kêu to như vậy nên không quen lắm!”.

Cô vừa nói xong, bên cạnh đã vang lên tiếng “phì”.

Cái tên vô lương tâm Giang Sơn đang cười giễu cô.

Trác Yến có phần bối rối.

Nhưng điều khiến cô còn bối rối hơn là, bạn Trương cũng đang mím miệng cười.

Cô muốn khóc.

Cô tức cười như vậy thật sao?


Cố nén cơn choáng váng, Trác Yến nói với Trương Nhất Địch: “Cậu đợi một chút, mình lên tầng lấy giỏ cho cậu!”.

Trước khi đi vẫn không quên trừng mắt lườm Giang Sơn.

Kết quả cô đã lãng phí vẻ mặt phẫn nộ đó, vì Giang Sơn không nhìn cô mà đang chăm chú nhìn Trương Nhất Địch.

Trác Yến bị ánh mắt chăm chú của Giang Sơn làm cho cứng người, trong lòng cảm thán vô cùng: Chắc là bạn Trương có sức hấp dẫn vô biên, đã giết chết cả nam lẫn nữ.

Run.. đúng là lạnh quá...

Lúc Trác Yến từ trên lầu xuống thì không còn thấy bóng dáng Giang Sơn và Trương Nhất Địch đâu cả.

Trác Yến đoán chắc là Giang Sơn về rồi. Nhưng Trương Nhất Địch đi đâu nhỉ, cô rất ngờ vực, đã dặn anh đứng đợi cô lên lấy giỏ rồi còn gì.

Nhìn ngó quanh quất như Tôn Ngộ Không, Trác Yến cuối cùng cũng thấy bạn Trương đi ra khỏi siêu thị nhỏ.

Cô vội vàng bước đến đưa giỏ cho cậu: “Mình tưởng cậu đi đâu rồi chứ!”. Sau đó còn thuận miệng hỏi một cậu: “Cậu ở tầng mấy! Ở càng cao thì tính ưu việt của giỏ này sẽ được thể hiện vô hạn!”

Trương Nhất Địchđón lấy, cười khé, đáp lời: “Tầng hai”.

“Tầng hai?”. Trác Yến có vẻ ngạc nhiên: “Vậy thực sự không cần dùng đến, đồ đạc gì đó cứ chịu khó chạy lên chạy xuống là được mà?”.

Trương Nhất Địch nhìn cô: “Tôi không dùng nó để chuyển đồ”.

Trác Yến càng tò mò: “Vậy cậu sốt ruột đòi nó để làm gì?”.

Trương Nhất Địch không nhìn cô, cũng không trả lời.

Trác Yến vuốt mái tóc, nhún vai ra vẻ không quan tâm.

Người ta không thích nói thì không thể cưỡng ép.

Cổ họng Trác Yến ngứa ngáy, mỗi lần nói gì đều thấy đau rát khó chịu. Cô muốn về phòng uống nước ấm để cổ họng dễ chịu lại nên nói với Trương Nhất Địch: “Vậy, nếu không có gì thì mình lên nhé!”.

Kết quả là bị anh chặn lại.

“Khoan”. Trương Nhất Địch gọi cô.

Trác Yến ngừng lại, nhìn anh, ánh mắt nghi ngại.

Trương Nhất Địch móc từ túi quần ra một hộp nhỏ, đưa đến: “Tôi thấy bạn bị khản giọng rồi, đây là kẹo ngậm, buổi tối ngậm vài viên, ngày mai có thể sẽ khỏi”.

Đón lấy hộp kẹo, nhìn theo bóng Trương Nhất Địch bỏ đi, Trác Yến đứng trong ánh hoàng hôn đỏ rực, hóa thành một pho tượng cứng đờ...

Trác Yến sung sướng nhảy một bước ba bậc lên tầng thì di động reo vang.


Nghe máy, lại là tên khốn Giang Sơn.

“Làm gì thế?”. Cô hung hăng hỏi.

“Ở đâu đấy? Xuống dưới đi, nhanh! Lát nữa anh đây còn có việc, đừng lề mề!”. Giang Sơn hậm hực nói lại.

Trác Yến quay người hùng hục trèo xuống.

Vừa ra khỏi cầu thang, cô hét lên với Giang Sơn: “Sao cậu lắm chuyện thế hả? Có gì thì mau nói đi!”.

Giang Sơn vỗ đầu cô, cau mày nói: “Giọng khàn như quạ ấy, thế mà mồm miệng sắc nhọn chẳng chịu thua ai, có thấy đau họng không?”.

Trác Yến lập tức tỏ ra ngoan ngoãn, bộ dáng đáng thương, làu bảu vẻ đau khổ: “Đau! Đau tệ! Đau rát!”.

Giang Sơn lườm cô vẻ kì thị, móc từ tỏng túi ra một hộp nhỏ.

Trác Yến nhìn vật đó thấy rất quen.

“Cái này cầm lấy, buổi tối ngậm vài viên, ngày mai chắc sẽ không đau nữa!”. Giang Sơn vừa nói vừa đưa cho cô.

Trác Yến nhận lấy, ngẩn người.

Lại là kẹo ngậm!

Cô không kìm được ngửa đầu lên trời cười đắc ý: “Ô hô hô! Chị đây hôm nay nhân phẩm bùng phát! Ai gặp cũng yêu, ai gặp cũng thương! Ha ha ha ha... khụ khụ...”.

Do quá đắc ý, cô quên mất nhân gian có câu: Vui quá sinh buồn.

Cô cười đắc ý, cười man rợ, cười điên dại, cuối cùng trong ánh mắt cực kì khinh bỉ của Giang Sơn, cô đã cười đến mức khàn giọng giống hệt con quạ...

Khi mọi người ăn cơm xong rồi về phòng, Trác Yến đứng giữa phòng cười toe toét hỏi liên tục: “Em gái, ăn kẹo không?”.

Giọng cô khàn khàn, đến nỗi Lộ Dương nghe mà chau mày: “Bị ai hại ra nông nỗi này đó? Sao nhìn bộ dạng thế này? Hét à? Xùy xùy, xem ra cuối cùng cũng không được cứu, bị kích thích đến nỗi thần kinh bất bình thường rồi, thật đáng thương!”.

Tiểu Dư thích ăn kẹo nhất, mặc kệ mọi thứ, chồm đến vừa cướp vừa ré lên: “Tớ ăn tớ ăn! Cho tớ!”.

Tôn Dĩnh có nhân tính nhất, ân cần hỏi: “Cổ họng cậu sao vậy?”.

Trác Yến ranh mãnh đưa một viên kẹongậm cho Tiểu Dư trước, rồi cười cười trả lời Tôn Dĩnh: “Hét gọi cứu mạng đó!”.

Tôn Dĩnh bó tay, đưa tay đỡ trán.


Lộ Dương kêu lên: “Tớ nói mà, tên này không thể thương hại được, cậu càng thương nó thì nó càng hếch mũi lên trời!”.

Trác Yến “phì” một tiếng: “Chẳng phải tớ nói theo câu của cậu sao, sao cậu chả biết điều gì cả nhỉ?”.

Lộ Dương chỉ vào cô, nói với Tôn Dĩnh: “Thấy chưa thấy chưa? Gái này giang hồ lắm, cứ đánh nó một trận, không biết hai chúng ta ai không biết điều đây!”.

Lúc này Tiểu Dư bỗng hét toáng lên: “Trác Văn Tĩnh, cậu cho tớ ăn kẹo gì thế này? Sao toàn mùi thuốc?”.

Trác Yến cười haha ngã vật ra giường, giọng vừa khàn vừa the thé, cổ họng như bị giấy nhám chà xát vậy.

Tiểu Dư cầm hộp kẹo trên bàn lên, nhìn thấy chữ kẹo ngậm ho trên đó, biết bị Trác Yến chơi xỏ thì rất tức tối, “phì” một cái văng cả kẹo ra, nhảy lên giường đấm đá bạo lực với “quạ cái”: “Hay lắm, Trác Văn Tĩnh, gan cậu lớn lắm phải không? Dám gạt bà đây uống thuốc hả?”.

Trác Yến van xin: “Đừng đánh đừng đánh, thuốc này không giống thuốc khác, nếu tớ nói cậu biết lai lịch thuốc này, chắc chắn cậu sẽ hối hận vì đã phun nó ra!!”.

Tiểu Dư bóp cổ cô: “Bóp chết cậu, cái đồ khoác lác!”.

Trác Yến vặn vẹo để tránh: “Ui da, dừng tay! Chưa gì đã động thủ! Có bản lĩnh thì hai ta đấu khẩu! Này đừng có bóp cổ tớ, tớ không gạt cậu, kẹo ngậm ho này là Trương Nhất Địch mua cho đó!”.

Tiểu Dư lập tức dừng lại.

“Cậu nói ai?”. Cô nàng hỏi với vẻ không tin nổi: “Anh ấy mua thuốc cho cậu? Hai người cậu sao rồi? Tại sao lại mua thuốc cho cậu?”.

Trác Yến “suỵt” một tiếng, nói: “Đừng nghĩ bậy bạ, có phải tim gan thân phèo phổi gì cũng khó chịu không? Làm như tớ và Trương Nhất Địch làm gì rồi ấy! Hừ!”. Cô lườm muốn rách mắt: “Nhưng mà, nói ra thì giọng tớ khàn cũng là vì cậu ấy. Haizzz, quá chuyên tâm quá gắng sức. Mọi người nên noi gương tớ, sau này lúc gọi tên bạn học nam, phải chú ý mức độ và sức lực, nếu không thì cổ họng nhất định sẽ vừa khàn vừa đau!”.

Sự cảnh báo bằng vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến Tiểu Dư nhịn tức đến độ nội thương.

Lộ Dương không kìm được lên tiếng: “Văn Tĩnh, sao tớ cảm thấy cậu nói thế còn bậy bạ và bạo lực hơn cả Tiểu Dư nữa nhỉ? Cảm giác giống như là, hôm nay nếu cậu không ngậm kẹo này, thì mười tháng sau sẽ có một đứa nhóc gọi cậu là mammy, gọi Trương Nhất Địch là daddy đấy!”.

Trác Yến cất giọng: “Cậu ngốc hả, không biết điều à, không có kiến thức à? Trẻ con nhà cậu vừa sinh ra đã biết nói hay sao?”.

Lộ Dương không nhịn được nữa, thà rằng buổi tối ngủ lạnh, cũng bất chấp tất cả mà ném hết gối, chăn, nệm lên người Trác Yến.

Tiểu Dư kéo Trác Yến ra khỏi đám chăn gối, hỏi cô với vẻ mặt trịnh trọng khác thường: “Cậu nói kẹo ngậm này là Trương Nhất Địch mua cho cậu, chuyện này có thật không?”.

Trác Yến ra sức gật đầu: “Tuyệt đối là thật! Còn thật hơn cả ngực tớ!”.

Tiểu Dư liếc nhìn ngực cô: “Cậu đã nói thể thì tớ cũng phải so sánh thử. Ai mà chả biết ở đó của cậu chả độn cả tấc ý chứ!”.

Không đợi Trác Yến chốm đến, cô nàng lập tức đánh trống lảng: “Tại sao anh ấy mua kẹo ngậm ho cho cậu? Hai người thành một cặp rồi sao? Cậu quyến rũ thành công rồi? Nếu đã thành công rồi thì tại sao cậu đòi kẹo ngậm, nếu đòi số QQ thì hay biết bao! Cổ họng cậu không ngậm kẹo thì chỉ cần ít nói vài ngày thì tự nhiên sẽ hết, sao cậu không biết quý trọng cơ hội đáng giá này! Ôi QQ của tôi!!!”, cô nàng rên rỉ.

Trác Yến lầm bầm: “Thật không có nhân tính”. Cô kéo móng vuốt của Tiểu Dư ra, nhảy xuống đất, kể lại cho ba người nghe chuyện lúc chiều.

Lộ Dương nghe xong có vẻ suy nghĩ, rồi hỏi Trác Yến: “Văn Tĩnh, cậu nói xem nếu bắt cậu chọn giữa hai người Giang Sơn và Trương Nhất Địch, cậu sẽ chọn ai?”.

Trác Yến lườm một cái trả lời: “Chọn cái gì mà chọn? Chuyện không thể! Giang Sơn là em rể của tớ, cậu ta nịnh nọt tớ là chuyện phải làm, nếu không tớ sẽ làm cho hôn nhân của cậu ta thất bại. Trương Nhất Địch ấy à, ừ ừ ừ, Tiểu Dư đã nói tên ấy không hợp làm chồng, chỉ hợp làm thần tượng đó sao? Thỉnh thoảng chúng ta suy nghĩ viển vông một tí về bạn ấy là được, nếu rung động rồi yêu luôn thì các fan của tên ấy sẽ giết chết tớ mất!”.

Lộ Dương liếc cô: “Sao tớ cảm thấy cậu chưa nói thật nhỉ?”.

Trác Yến chớp mắt, thu lại nụ cười rồi tỏ ra nghiêm túc, nhìn bạn: “Được rồi, tớ nói sự thực cho cậu nghe. Thế này, chị đây là người đã có kinh nghiệm đau lòng. Tớ luôn có một giấc mơ là có thể sống chết với anh ấy, trời sao rực rỡ, có nụ cười của chúng tớ, sau này chúng tớ sinh con ra sẽ đặt tên là Anh Hùng!”.

Lúc đến mấy câu cuối, cô bắt đầu véo von bằng điệu nhạc bài “Anh hùng chân tâm”.


Giọng nói khàn khàn gần như khiến người ta sống không bằng chết.

Lộ Dương, Tiểu Dư, Tôn Dĩnh ba người cùng nhăn mặt hét: “ngừng”.

Lộ Dương bướng bỉnh: “Tớ thấy cậu một ngày không nói dối thì sẽ khó chịu! Trong mười câu thì đến chín câu là giả, còn lại nửa câu là nhảm nhí!”.

Trác Yến nhỏ giọng: “Nhưng tớ nói thật mà, thật mà!”.

Ba người cùng hét lên với cậu: “Đi chỗ khác chơi!”.

Hôm sau đi học, Trác Yến dậy khá muộn, vừa đến lớp thì chuông reo.

Không kịp chạy đến chỗ Lộ Dương giữ trước cho cô, cô đành ngồi xuống ghế gần cửa.

Vừa quay lại, nhận ra bên cạnh lại là Giang Sơn, tự nhiên thấy tâm trạng vui hẳn, lập tức nở nụ cười rạng rỡ như hoa: “Hi, anh Giang Sơn! Lâu quá không gặp anh, anh vẫn khỏe chứ!”

Giang Sơn cau mày: “Chẳng đàng hoàng gì! Hôm qua có ngậm kẹo không? Sao giọng nói chẳng thấy ổn hơn gì thế?”. Thấy vẻ mặt gian xảo của cô, lập tức cậu hiểu ra: “Chắc chắn cậu lại lải nhải nhiều quá chứ gì, nếu không sẽ chẳng như con quạ thế này!”.

Trác Yến mở to mắt, nịnh nọt rất chân thành: “Anh Giang Sơn uy vũ! Anh Giang Sơn anh minh! Anh Giang Sơn...”.

Giang Sơn cắt ngang: “Nói cho đúng trọng tâm, nịnh nhiều thế mà chẳng đúng chỗ gì cả. Nào, ngoan, nói theo anh nào: Anh Giang Sơn đẹp trai!”.

Trác Yến lập tức tỏ ra như bị sặc, vừa đấm ngực vừa lắc đầu: “Em còn nhỏ, anh không thể dụ dỗ em nói dối, như thế người ta sẽ không lớn được!”.

Giang Sơn nhing ngực cô với ánh ắt tà ác: “Em còn nhỏ thì có thể là thế thật. Nhưng có lớn được hay không... chuyện này hơi hão huyền nhỉ?”.

Trước kia về vấn đề vòng một, ở phòng kí túc mọi người vẫn hay đùa cợt nhau. Nhưng hôm nay không hiểu vì sao bị ánh mắt giảo hoạt của Giang Sơn liếc nhìn, Trác Yến lại đỏ mặt: “Cậu... cậu nhìn đi đâu thế? Cậu... sao cái gì cũng nói được thế hả?!!!”.

Miệng lưỡi bén nhọn bỗng dưng mất linh, cô trừng mắt nhìn Giang Sơn, muốn mắng cậu là đồ lưu manh, nhưng lưỡi cứng lại không chịu nghe theo lời cô.

Giang Sơn nhìn vẻ xấu hổ cuống quýt hiếm có của cô, nhất thời cũng trở nên lóng ngóng ngượng ngập. Nhớ lại lời vừa nói lúc nãy, trong vô thức, mặt cậu cũng dần dần nóng lên.

“A... a... đừng vội đừng vội, anh đây không chơi với cậu nữa, đùa thôi mà cũng cuống thế à? Đừng giận đừng giận, sau này không đùa nữa là được mà!”. Cậu vội vàng tỏ ra phóng khoáng, xóa đi cảm giác ngượng ngập.

Trác Yến mãi cũng không nói gì.

Hít vào rồi lại thở ra, cuối cùng đã hết đỏ mặt.

Thế nhưng trong lòng vẫn ấm ức, cứ thấy mình bị thiệt thòi.

Cô nghiến răng, thầm ra quyết định.

Cô quay sang liếc Giang Sơn một cái, “hừ hừ” liên tục. “Cậu chịu hát cho tôi nghe một bài thôi, tôi sẽ không giận cậu nữa”.

Giang Sơn nhìn cô nghẹo đầu, trợn mắt, bĩu môi, dáng vẻ rất gian xảo thì bỗng cười phá lên.

“Được! Cậu nói đi, bài nào, lát nữa tan học anh đây chắc chắn sẽ hát cho cậu nghe!”. Cậu đảm bảo như đang tuyên thệ.

Trác Yến “hừ” một tiếng, hất cằm lên, nói với cậu: “Hát bài “Tôi chỉ là một con chim nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ!”.

Giang Sơn nghe xong, há mồm trợn mắt, nghệt người...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui