Ở đâu đó, có vẻ như không phải trên nhân gian, là một nơi tối tăm được bao trùm bởi những sắc đỏ, đen, nâu cùng những ngọn lửa đỏ và xanh cháy sáng, không thể thấy được điểm bắt đầu cũng như điểm kết thúc của không gian ấy, cứ như nơi tối tăm này kéo dài vô tận
“Nơi nào đây? Hình như…Mình đã chết…Là con ác quỷ đó đã giết mình cùng gia đình mình…”
Reina đứng ở đó, vừa nhìn xung quang vừa suy nghĩ.
Chân cô không chạm đất, hiện diện ở nơi đó là một bóng hình mờ ảo.
Đang khi còn nhìn ngó xung quanh, giọng nói trầm của một phụ nữ bỗng vang lên, kèm theo đó là tiếng cười khanh khách, nghe ghê rợn vô cùng.
Tiếng gió rít bỗng vang lên tứ phía, những ngọn lửa chao đảo tưởng chừng sẽ tắt ngấm trong làn gió khiến nơi ấy trông càng tối tăm hơn
“Cô bé, nhóc đẹp thật đấy, nhưng chết trẻ quá ha? Đang ở độ tuổi trăng rằm luôn.
Bị giết đúng chứ? Ta thấy oán khí của nhóc nặng quá đó! Muốn trả thù không?”
Một làn khói đen bay đến trước mặt Reina, càng lúc càng dày đặc và sau cùng tạo thành hình một nữ quỷ toàn thân đỏ sẫm, hai hốc mắt trống rỗng và đỏ như máu, hai tay có móng vuốt nhọn hoắt.
Trên bụng nữ quỷ đó có một cái miệng với hàm răng sắc nhọn, trên cổ có một con mắt với con ngươi đen và tròng trắng, đang nhìn chằm chằm vào Reina.
Có vẻ đây mới là thứ khiến nữ quỷ ấy có thể nhìn thấy những thứ ở nơi đây.
Trên đầu nữ quỷ đó có tận hai cặp sừng lớn và một cặp sừng nhỏ, tất cả chúng đều màu đen.
“Này, ta đã hiện ra ở đây rồi, mau đáp lời ta đi chứ?”
Nữ quỷ đó tiến lại gần Reina, cúi người xuống để hỏi bởi nữ quỷ ấy cao tới khoảng ba mét, ả nở một nụ cười quỷ dị.
“Muốn, tôi muốn trả thù, nhưng bà là ai?”
Reina đáp lời, giọng cô mang đầy sự thù hận cùng nỗi đau buồn đến tột cùng, cô mím chặt môi dưới, bàn tay cô nắm chặt lại, đôi vai khẽ run lên.
Nữ quỷ ấy vẫn không đổi biểu cảm trước câu hỏi của Reina và cũng ngó lơ câu hỏi của cô, chỉ hỏi lại:
“Vậy, cô bé…Nhóc nghĩ bản thân đủ năng lực trả thù chứ?”
Câu hỏi này đã khiến Reina khựng lại vài giây.
Cô hơi cúi đầu.
Cuối cùng, không một ai biết giữa nữ quỷ đó với linh hồn oan khuất của cô gái tên Tanaki Reina đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vào hôm đưa tang gia đình Reina, một trong số những người trong đoàn đưa tang đã chết ngay đêm đó, xác bị khô lại.
Những đêm tiếp theo cũng xảy ra những vụ việc tương tự trong thành phố đó, phía cảnh sát cũng không có bất kì manh mối nào về việc này.
“Tối nay đi săn với tôi được không, chị hai?”
“Gì vậy? Sao nay…Cách nói chuyện của mày sao đột nhiên lạ vậy?”
Trở lại thực tại, ở ngôi nhà trong khu rừng phía Tây ngoại ô thành phố, khi Rilloni đang ngồi ở phòng khách, Tristan đột nhiên bước tới và ôm cổ cô từ phía sau.
Cô bé yêu cầu Rilloni đi giết người cùng vào buổi tối, nhưng giọng điệu bớt đanh đá hơn thường ngày rất nhiều.
“Vì con nhóc tên Jessica kia không phải do chị giết!”
“Mày mau bỏ tay ra!”
Rilloni tức giận quát lên, đồng thời gạt tay Tristan ra.
“Hôm nay thái độ của mày sao lạ vậy? Và việc tao không giết Jessica thì sao chứ? Đột nhiên mày nhắc tới chuyện đó để làm gì?”
Rilloni khó chịu hỏi lại, đồng thời cô vỗ vỗ vào vị trí ghế cạnh mình, ra hiệu cho Tristan ngồi xuống.
Trước hàng loạt câu hỏi của Rilloni, Tristan chỉ cười, giải thích ngắn gọn về việc cô bé lo sợ sẽ bị Rilloni giết
“Nhưng đêm đó như chị đã kể, chị không giết Jessica, nên tôi không đề phòng chị nữa, chỉ thế thôi.”
“Con nhóc này… Sao nó ngây thơ quá vậy?” Rilloni thở dài.
Nhưng cô bỗng nhớ lại rằng tầm tuổi đó cô cũng từng ngây thơ như thế, cô lại bật cười
“Hai cười cái đéo gì thế? Tôi nói có gì sai sao?”
“À, không có gì.
Muốn đi săn thì đi đi, nhưng nói trước, nay tao ở nhà!”
“Chán thế? Vậy tôi cũng ở nhà!”
Nói rồi Tristan lên phòng, bỏ lại Rilloni một mình ở phòng khách.
Nhìn bóng lưng Tristan ẩn hiện trên cầu thang do ánh đèn lờ mờ, một cảm xúc khó tả biểu hiện trong ánh mắt đầy ma mị của nữ bán quỷ.
“Tại sao Quỷ phu nhân luôn gặp rắc rối với em gái của ả vậy chứ?” Cô thở dài rồi ngả lưng xuống ghế.
Bất chợt cô nhớ đến Kyle.
“Nếu ‘ngày đó’ tới, mình có nên giao con bé cho anh ấy không?”
Ngoài trời lúc này bắt đầu mưa.
Những hạt mưa len qua các tán cây, rơi xuống mặt đất đầy lá khô.
Tristan ở trong phòng, cô đang thực hiện một số thí nghiệm.
Cô mở tủ treo tường, lấy ra một lọ chất lỏng mang màu xanh lam trông như màu trên đuôi tóc của Rilloni.
Sau đó cô tiếp tục lấy ra một con sóc nhỏ bị hoại tử ở một bên chân mà cô đã chuẩn bị từ trước, cho nó uống thứ dung dịch màu lam kia.
Cô kiên nhẫn chờ đợi kết quả
“Đúng là loại thuốc này rồi!”
Tristan cười, mắt cô bé như sáng lên.
Cô reo lên khi thấy các vết hoại tử trên con sóc ấy lành lại với tốc độ vô cùng nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...