Chương 2: Quên anh đồng nghĩa với việc mất đi tín ngưỡng
Có những việc đau khổ và buồn bã,có những người đã tồn tại rồi bỏ đi, có người lựa chọn quên đi, nhưng có người lại không bao giờ quên được, cho dù đã bao năm trôi qua vẫn cố chấp sống ở nơi đó, biến chúng thành tín ngưỡng của mình.
1.
Khi tìm đến từng gia đình ở thôn Long Sơn để thuyết phục nông dân về việc di dời, hầu như không gặp phải sự phản đối nào, dù sao khoản đền bù cũng lớn, lại còn có thể ở những căn hộ đẹp giống như người dân thành phố, là việc nhiều người trong thôn mong chờ còn không được.
Nhưng cũng có người lên tiếng phản đối, ví dụ như bà đỡ.
Ngày nay y học phát triển như vậy, ai sinh con cũng đều tới bệnh viện, thực ra bà ấy mấy chục năm nay đã không đỡ đẻ cho ai nữa rồi. Chỉ có điều bà ấy rất thích con nít, bà lại không sinh đứa nào, chồng cũng mất sớm, một mình một nhà quá cô đơn nên bà đành gửi gắm tình yêu của một người mẹ cho tất cả các em bé trong thôn. Tất cả mọi người trong thôn, nhà nào có em bé bệnh, bà đều vui vẻ giúp đỡ họ, nhà nào bận không có thời gian chăm sóc em bé, chỉ cần gọi bà một tiếng, cho dù mưa bão đi chăng nữa, bà cũng nhất định chống gậy bước đi trên đôi bàn chân nhỏ đã bị bó lại từ ngày xưa, từng bước từng bước đến nhà người ta, cho nên tất cả trẻ con trong thôn đều rất quý bà. Khi bà đuổi mấy người đến đo đạc nhà cửa ra ngoài, thấy vài đứa trẻ xung phong đứng giữ cửa giúp bà, có đứa nghịch ngợm, hất cả xô nước bẩn lên đầy người một chàng trai trong nhóm đó.
Số liệu đo đạc của các căn nhà ở đây đã báo cáo lên cấp trên rồi, chỉ còn khu vườn của bà đỡ, những người phụ trách di dời không cách nào vào được. Người ta đã tám chục tuổi rồi, nên quả thực không dám làm gì bà, bế tắc chờ ở đó, tất cả tiến độ đều phải ngừng lại.
Khi Long Vịnh Thanh nghe được tin này, việc đó đã xảy ra khoảng nửa tháng rồi, sếp Hồ nghe nói Long Vịnh Thanh rất thân với bà đỡ, liền cho cô ngừng hết tất cả công việc, đến thôn Long Sơn trước, giúp đỡ nhóm phụ trách di dời, nhổ cái đinh này đi.
Nguyên văn lời sếp Hồ lúc ấy nói như thế này:
“Vịnh Thanh này, nếu như cô nhổ được cái đinh ngoan cố này, cô sẽ là ân nhân của công ty chúng ta.”
Long Vịnh Thanh rất không thích người khác cứ gọi bà đỡ đẻ là cái đinh này cái đinh nọ, có chút bực bội, nhưng không dám trút lên đầu sếp Hồ, chỉ dám đứng một bên lẩm bẩm một mình.
“Bà đỡ không phải là cái đinh, bà ấy là người tốt, trên thế giới này không ai tốt bằng bà. Có điều đã từng bó chân, đó cũng được tính là chứng cứ về việc người phụ nữ bị bức hại trong chế độ cũ.”
Có điều tai của sếp Hồ thính quá, mặc dù giọng nói của Long Vịnh Thanh rất nhỏ nhưng câu nói đó vẫn bay đến tận tai của sếp, “Được được được, là người tốt, là người tốt, bà ấy là di sản văn hóa thế giới, được chưa? Dù sao trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là việc này, làm được cũng phải hoàn thành, mà làm không được cũng phải hoàn thành.”
“Nhưng nếu như thật sự em khuyên không nổi bà ấy thì sao? Sếp Hồ, hơn nữa có phải sếp đã quên rồi không, em cũng là một cái đinh.” Long Vịnh Thanh quả thật không muốn đi làm người xấu, cúi đầu dí dí đầu ngón chân trên nền nhà, thấy rõ dáng vẻ không tình nguyện làm.
Sếp Hồ nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, lửa giận bừng lên, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bằng da thật, rồi sau đó vươn cánh tay về phía trước đập bàn một cái, “Long Vịnh Thanh, cô đừng quá đáng. Mỗi tháng tôi phát tiền lương cho cô, cuối năm còn phát tiền thưởng, không phải để cô đứng ở đây lý sự với chẳng lý trấu với tôi nghe chưa.”
Câu nói có trọng lực đó vang lên, đã áp đảo thành công Long Vịnh Thanh, cô rụt cổ lại, không dám nói thêm một câu nào.
Sếp Hồ nói rất đúng, đã cầm tiền của người ta thì phải dốc lòng làm việc cho họ thôi, làm người thì phải biết điều một tí.
Chiều hôm đó Long Vịnh Thanh không đi làm, ở nhà sắp xếp hành lý, chuẩn bị về thôn Long Sơn.
Không biết có phải vì quá lâu không về nhà hay không, cô xếp được hai va ly to đùng, hai cái túi cỡ to nhất, toàn là thứ cô không dùng nữa, mẹ cô là một bà thím nông thôn vừa tiết kiệm vừa tinh anh, ghét nhất là việc thấy cô lãng phí đồ đạc, cho nên cô không có thói quen vứt đi cái gì. Những thứ bình thường cô không thích, áo quần, giày dép, mũ nón lỗi thời cũng đều được xếp lại gọn gàng ngăn nắp vào góc phòng, sau đó mỗi lần nhìn thấy chúng đều tự nói với mình: khi về quê thì mang theo, mẹ già chắc sẽ rất vui.
Nhưng rốt cuộc vẫn không dám về, từ khi đi làm đến nay cũng đã ba năm, chưa về lần nào. Những thứ đó vẫn chất ở góc phòng, kể cả những thứ dần dần tan ra rồi lên men trong tim, càng chất càng nhiều, cuối cùng nghiễm nhiên trở thành nơi bài trí quan trọng nhất trong phòng cô.
Nhiều đồ đạc như vậy, một mình cô chắc chắn sẽ mang đi không hết. Thế nên, nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định gọi điện cho Quan Vi Trần hỏi anh xem ngày mai có rảnh không, nếu có thì lái xe giúp cô vận chuyển mấy thứ này về, nhân tiện thăm mẹ cô luôn, xét cho cùng thì mỗi lần nghỉ hè và nghỉ đông anh đều đến ở tại nhà cô, coi như mẹ già nuôi được nửa cậu con trai đi.
Từ khi trao đổi cách liên lạc vào đêm Thất Tịch đó đến nay, lần đầu tiên cô gọi cho Vi Trần, khi nhấn nút gọi lại nhớ đến khuôn mặt giận dữ sau đêm tiệc hôm ấy, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ anh không nghe điện thoại. Nhưng điện thoại vừa phát tín hiệu, mới qua vài giây liền nghe được giọng của Vi Trần, “Vịnh Thanh, không ngờ chị chủ động gọi điện cho em, không biết em có nên khóc vì cảm động hay không nữa?”
Giọng nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như đã quên mấy việc tranh luận gay gắt xảy ra ở đêm tiệc hôm đó. Long Vịnh Thanh thở phào một cái, nói rõ ý định của mình, đồng thời còn cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng trách móc, nói nếu như anh không về thăm ba mẹ già thì quá là không có lương tâm. Ai ngờ anh lại trả lời:
“Em đi thăm ba Long mẹ Long lâu rồi, ngày đầu tiên trở về thành phố K, em đã về thăm rồi, hôm qua lại vừa về thăm lần nữa, em còn gặp cả Vịnh Lục. Có điều chị ấy hình như rất ghét em thì phải, chẳng ngó ngàng gì tới em cả.”
“Em về thăm lâu rồi à...?” Câu trả lời của Quan Vi Trần làm cô ngẩn người, cầm điện thoại ngồi trên giường, ngồi rất lâu mà chẳng nói gì. Hóa ra không phải tất cả mọi người đều giống như cô, sợ trở lại nơi đó, hóa ra người chưa về lần nào, cũng chỉ có mình cô mà thôi.
Quan Vi Trần cười nhẹ phía bên kia điện thoại, “Em về đó thì có gì kỳ lạ đâu. Đã về nước sao lại có thể không đi thăm ba mẹ Long được? Đúng rồi, mẹ Long nói bà thích ăn cua ở hồ Kịch Thủy, em đã đặt ở tiệm bán đồ thủy sản mười mấy con rồi, ngày mai mang về luôn một thể.”
“Ồ, tốt quá.” Long Vịnh Thanh ở bên này điện thoại hoảng hốt gật đầu, sau đó không biết nói gì nữa, ngắt điện thoại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Vi Trần lái xe xuất hiện dưới nhà cô. Khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô vẫn còn chưa ngủ dậy, quần áo xộc xệch đi ra mở cửa. Quan Vi Trần mặc quần jean màu đen, khoác thêm một cái áo khoác có mũ nhạt màu bên ngoài, đứng ngoài cửa phấn chấn chào hỏi cô. Cô giống như không nghe thấy gì, dụi cặp mắt ngái ngủ còn dính ghèn, ngáp một cái, xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua phòng khách trở về phòng ngủ của mình, lại nằm vật xuống trên giường.
Từ nhỏ cô đã có thói quen ngủ nướng, mà bệnh này đặc biệt nghiêm trọng. Quan Vi Trần không phải lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cô, chẳng lạ lùng gì mà cười cười, đi theo cô vào nhà.
Căn hộ cô thuê rất nhỏ, khoảng ba bốn chục mét vuông, không gian nhỏ như vậy còn phải phân ra phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách và phòng vệ sinh. Mỗi phòng chiếm một diện tích nhỏ bao nhiêu, suy nghĩ sẽ biết, hơn nữa trời sinh cô không thích dọn dẹp, quần áo, tạp chí vứt đầy nhà. Mặc dù trước khi vào nhà, Quan Vi Trần đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng nơi cô ở sẽ không gọn gàng là mấy, nhưng vừa bước vào nhà, không nhịn được kêu lên một tiếng “Trời ơi”, sau đó vừa sắp xếp quần áo, bánh mì, đồ ăn vặt ở trong phòng khách, cố gắng có chỗ cho người ột mét tám như anh có chỗ đứng trong phòng khách này, vừa kinh ngạc hỏi một câu: “Nhìn độ dày của đống đồ này, có phải từ khi dọn vào ở đến nay chị không dọn dẹp không?”
“Nói tầm bậy, tháng trước chị vừa mới hút bụi cho thảm nhà mà.” Long Vịnh Thanh chui đầu vào chăn, nửa tỉnh nửa mê, mà vẫn còn không quên cất giọng ồm ồm ngụy biện ình.
“Chị thật siêng năng, khi hút bụi chắc tấm thảm kia cảm động khóc lóc thảm thiết lắm phải không?” Quan Vi Trần nói chuyện, nhưng vẫn không ngừng tay, nhanh chóng dọn dẹp qua phòng khách, sau đó đưa quần áo chất thành từng đống từng đống kia tống vào máy giặt, cho xà phòng rồi mở nước giặt. Trong lúc máy giặt hoạt động, lại vào dọn dẹp phòng bếp. Làm xong những việc này, quay đầu lại nhìn phòng ngủ, Long Vịnh Thanh quả nhiên giữ nguyên tư thế lúc nãy nằm trên chăn, không những chưa tỉnh, ngược lại tình hình có vẻ như càng ngủ càng say, anh không nhịn được nữa bước nhanh qua, túm lấy chăn, kéo luôn cả người con gái tóc tai bù xù trên chăn đó xuống luôn, “Sắp chín giờ rồi, chị có muốn về nhà nữa hay không?”
“Không vội không vội, mới chín giờ mà.” Long Vịnh Thanh lăn trên đất hai vòng, rồi nằm luôn ở đó không nhúc nhích.
Quan Vi Trần bị cô chọc tức muốn cười, bước đến định nâng mặt cô lên, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào khuôn mặt cô đã phải vội vàng thu về. Khuôn mặt của cô không khác mấy so với thời thiếu nữ, lông mày rất nhạt, hai má trắng hồng, màu môi hơi bạc, khi ngủ miệng hơi hả ra, trông có vẻ rất ngốc nghếch.
Những ngày xa nhau, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu khi ngủ xuất hiện không chỉ một lần trong giấc mơ của anh. Chỉ khác nhau ở chỗ, trong mơ cô ngủ giữa chừng thì mở mắt ra, ôm chặt lấy cơ thể anh, vừa khóc vừa nói gì đó, tiếp sau đó họ quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường gỗ chật hẹp, cô ôm lấy vai anh, trên khuôn mặt toàn là nước mắt, không ngừng kêu tên một người, tên người đó là gì anh luôn nghe không rõ.
Ký ức làm cơ thể anh nóng lên, hít thở cũng khó khăn, Quan Vi Trần vội vàng đứng dậy, đi vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra hai viên đá, một viên nắm vào lòng bàn tay, để ình bình tĩnh trở lại, viên còn lại nhét thẳng vào trong cổ của Long Vịnh Thanh.
“A... lạnh quá...” Long Vịnh Thanh quả nhiên hét lên, lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi với Quan Vi Trần đang cười trộm một bên, “Quan Quan, em... em học toàn cái xấu.”
“Vịnh Thanh, đúng là chị dạy giỏi quá rồi còn gì.” Anh cong môi hớn hở cười rất đắc ý, rảy nước đá đã tan trong tay lên mặt cô, “Nhanh đi đánh răng rửa mặt, em đi nấu bữa sáng cho chị.”
Khi Long Vịnh Thanh làm vệ sinh xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, xuất hiện trước cửa phòng bếp thì Quan Vi Trần đang nấu mì, mùi vị rất thơm, đến lúc phải cho trứng gà và hành tây vào, hai món này kết hợp với nhau là sở thích của cô.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, thấy anh bận rộn trước cái bếp ga cũ kĩ, liên tục dùng thìa múc nước mì nếm thử, sau đó mở hộp gia vị cho vào một chút muối.
Ánh nắng len vào từ cửa sổ bên cạnh nơi anh đứng, tia nắng ấm áp của mùa thu nhẹ nhàng rơi trên nửa khuôn mặt của anh, mái tóc đen cũng ánh lên bởi tia nắng mặt trời, tạo nên một khoảnh khắc làm mê đắm lòng người.
Một khuôn mặt nhìn nghiêng với biết bao kỉ niệm, cả người cô cứng đờ, dựa vào cửa phòng bếp, ngây ngốc nhìn anh. Trong nháy mắt, cô thậm chí còn có cảm giác, người đứng trước mặt mình là người đó, trong khi người lớn đều bận rộn, người đó đứng ở trong nhà bếp của cô, nấu mì hành tây trứng gà ột người ngủ nướng như cô, vừa nấu vừa trách móc, “Long Vịnh Thanh, em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chúng ta lại đến trễ nữa rồi, mỗi sáng đi học đều bị phạt đứng ngoài cửa lớp, em thấy vinh quang lắm hả? Em không dậy sớm hơn được một chút sao?”
“Ui cha, thơm quá, tay nghề nấu ăn của anh ngày càng cao siêu rồi đó, hì hì...” Cô mặt dày nịnh nọt anh, anh quay ra đặt tô mì vừa nấu xong vào tay cô, thúc giục: “Mau ăn đi, mau ăn đi, bị em hại thảm quá rồi đây này.”
Ngày đó bên cạnh có anh, cô hầu như không biết mùi vị của sự buồn phiền, anh là hộp châu báu của cô, là cái chuông nhỏ của cô, là tiểu quản gia của cô, những tháng ngày đó còn vui vẻ hơn cả làm thần tiên.
Cô đắm chìm trong ký ức, không cầm lòng được hướng về phía khuôn mặt nhìn nghiêng đó kêu lên cái tên đã chôn sâu trong lòng: “Ngôn...” Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Vi Trần quay sang, bong bóng ảo tưởng của cô bị vỡ vụn. Bỗng nhiên cô định thần lại, “Vi Trần, không ngờ em cũng biết nấu mì, ha ha...”
Nét mặt thất vọng thoáng quá đó của cô bị anh thu hết vào đáy mắt, anh định thần lại, biết cô nghĩ đến ai, trên mặt có chút ảm đạm. Nhưng không ngừng tay, tắt bếp một cách dứt khoát, đổ mì vào tô sứ viền hoa xanh, bưng đến trước mặt cô, “Mau ăn đi, lúc nãy mẹ Long gọi điện đến giục rồi, nói không về nhà trước bữa trưa nay sẽ không cho chúng ta ăn cơm.”
Long Vịnh Thanh rầu rĩ ăn mì. Khi cô ăn, Quan Vi Trần đã đến bên máy giặt trong phòng vệ sinh lấy quần áo ra phơi ở ban công.
“Vi Trần, em đừng phơi quần áo nữa, chị vẫn còn mấy bộ áo quần lót sạch nữa mà.” Long Vịnh Thanh đang ăn, bỗng nhiên nhớ ra việc đáng xấu hổ gì đó, bưng tô chạy ra ban công hét lên ầm ĩ. Đúng lúc Quan Vi Trần đang dửng dưng treo hết quần lót, áo lót của cô lên dây phơi, còn quay đầu lại liếc mắt nhìn cô, “Mấy thứ này em giúp chị giặt từ năm em mười hai tuổi, chị Vịnh Thanh ạ.”
Giọng nói mang chút hờn trách, rất rõ ràng nhắc nhở cô, anh gọi cô bằng chị, đúng ra anh mới là người đáng được chăm sóc, mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông bị đưa đến ở nhà cô, là vì muốn có một tuổi thơ bình thường và vui vẻ, chứ không phải làm tiểu nô lệ cho cô tùy tiện sai khiến.
“Chị có làm việc thất đức đó bao giờ đâu, Vi Trần, em đừng nghĩ oan cho chị.” Long Vịnh Thanh ngước mắt lên, vừa nhét mì vào mồm, vừa phủ nhận tội danh đã phạm phải của mình.
Quan Vi Trần lại bị cô chọc giận muốn cười, quyết định không thèm để ý đến cô nữa, phơi từng chiếc từng chiếc quần áo lên, xách chậu đựng quần áo không lên quay về phòng vệ sinh, đi ngang qua cô, thuận tay úp cái chậu quần áo lên đầu cô luôn.
“Quan Quan chết tiệt.” Long Vịnh Thanh lấy chậu quần áo xuống, hét ầm ĩ với anh như hồi nhỏ, nhưng hét một hồi rồi lại phá lên cười, cảm thấy hành động vừa rồi làm cô nhớ lại ngày xưa, kỳ diệu một điều là, cô không hề bài xích những kỉ niệm vừa thoáng nhớ ra đó nữa.
Cô bưng tô mì đứng một bên ban công, nhìn bóng Quan Vi Trần đi vào phòng khác, âm thầm cảm thán “trở về” có lẽ không đáng sợ như cô nghĩ, xét cho cùng có người đi cùng với cô, không đúng à?”
Mãi mới ăn xong tô mì, tất cả đã sắp xếp đâu vào đấy, trước khi lên xe Quan Vi Trần lại phải làm cu li. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, hai tay xách hai va ly to, hai cái túi ngoại cỡ và bốn năm cái túi to nhỏ đủ kiểu, xách bộ từ tầng năm xuống, vì chung cư này không có thang máy, cuối cùng chịu không nổi cất giọng hỏi: “Mấy thứ này là cái gì vậy? Chị định về nhà luôn không quay lại nữa hả?”
“Đều là mấy thứ linh tinh và quần áo chị không mặc nữa, thì cũng tại mẹ Long không cho chị vứt bỏ quần áo, cho nên chị gom lại tất, đưa hết về cho bà.” Long Vịnh Thanh vừa nói, vừa bước chân lên ô tô màu xanh ngọc hiệu Porsche, ngồi bên ghế phụ, nhổm mông quay tới quay lui quan sát bên trong xe, vừa nhìn vừa tặc lưỡi cảm thán, “Không hổ là công tử của Quan Dịch Phong, chiếc xe này đẹp quá.”
“Chiếc xe này là ba em mua cho anh trai, đáng tiếc là anh trai em lại tia trúng chiếc BMW, cho nên em lời to.” Quan Vi Trần dựa vào cửa xe thở dốc, “Nếu chị thích, thì chị qua lái đi, em không thích lái xe cho lắm.”
Nghe được những lời này, hai mắt Long Vịnh Thanh sáng rực lên, chui ra khỏi ghế phụ, không khách sáo mở cửa xe phía bên người lái, hoan hỉ ngồi vào, “Em chịu cho chị lái thật hả? Chao ôi, đúng là Quan Quan tốt thật, không uổng công chị cưng chiều em.”
“Đúng là cho chị lái, nhưng chị làm ơn thu lại lời nói cưng chiều em lại được không?” Quan Vi Trần nhìn dáng vẻ thích thú của cô cũng bật cười, thoải mái ngồi bên ghế phụ, “Tại sao em lại không nhớ ra nhỉ? Chị cưng chiều em hồi nào?”
Khởi động xe, mới đầu cô lái có vẻ lái rất đằm, nhưng rất nhanh sau đó, Quan Vi Trần phát hiện ra quyết định lúc nãy của mình là sai lầm. Kỹ thuật lái xe của Long Vịnh Thanh quả thật không thể nào hình dung nổi, lái xe lượn qua trái, nghiêng qua phải y như người say rượu, làm anh cảm thấy thấp thỏm lo sợ, đã thế lại còn không thuộc biển báo giao thông nữa chứ, những ngã đường đơn giản có đèn giao thông may ra bình an, đến những ngã đường có biển báo hơi phức tạp là bắt đầu loạn hết cả lên, thường là không được rẽ trái thì cô cứ rẽ vào, bật đèn xi nhan bên trái nhưng cô lại rẽ bên phải, làm cho giao thông hỗn loạn đến mấy lần liền. Sau mấy đợt bị cảnh sát giao thông chặn xe để đo nồng độ cồn trong người, Quan Vi Trần hết nhịn nổi nữa, cướp lấy tay lái.
“Đáng lẽ em không nên quên sự tích vinh quang ngày xưa, hồi đó chị chưa biết đi xe đạp, mà dám leo trộm lên xe máy của ba Long, đã thế còn tự tin vỗ ngực nói đảm bảo không xảy ra chuyện gì, lừa em ngồi lên phía sau, kết quả hai chị em mình bị bay xuống mương, nằm trong bệnh viện đúng hai tuần liền.” Quan Vi Trần lại khởi động xe, chán nản nghiêng đầu trừng mắt nhìn Long Vịnh Thanh.
Long Vịnh Thanh cúi đầu xuống xoa xoa mấy ngón tay, “Đó đều là chuyện của ngày xưa rồi mà.”
“Nhưng mà bây giờ, thật sự chị cũng không đáng tin cậy y như hồi nhỏ.” Quan Vi Trần lần nữa nhắc lại sự thật đau lòng.
Lần này Long Vịnh Thanh không lên tiếng nữa, kỳ thật cô muốn nói với Quan Vi Trần rằng, cô cũng không muốn mình không đáng tin cậy, nếu như bên cạnh anh cũng có một người tốt như thế, luôn chuẩn bị hết mọi thứ cho anh, làm bài tập thay anh, chịu phạt thay anh, Vi Trần cũng sẽ trở nên không đáng tin cậy như cô thôi.
Cô rất muốn nói như vậy, rất muốn kể tất cả mọi thứ liên quan đến người đó với Vi Trần, nhưng cô cảm thấy sợ, sợ Quan Vi Trần bây giờ đã trở thành một đứa trẻ không đáng yêu như ngày nào, không khéo lại giống như lần trước, chộp lấy tay cô bắt cô phải chấp nhận hiện thực, cho nên cuối cùng cô dằn lòng không nói nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...