Cô không hề quá lời, thôn Long Sơn quả thật rất đẹp. Trước thôn là một hồ nước lớn, trong hồ hoa sen đua nhau khoe sắc, trong vòng nửa cây số đằng sau thôn làng là cả dãy núi như kéo dài đến tận chân trời, trên núi cây cối xanh mướt um tùm, suối trên núi đổ xuống, chảy xuống chân núi tạo thành một con sông nhỏ, trước núi là đồng ruộng bằng phẳng, trồng đủ các loại hoa màu, đứng trong đồng ruộng sẽ cảm nhận được sự thú vị khác biệt. Lý Tịch hít sâu không khí mát lành có pha lẫn mùi thơm của hoa cỏ, không kìm được nhắm mắt lại mơ màng, nói với Long Vịnh Thanh đang đứng bên cạnh: “Bây giờ cuối cũng tớ cũng đã hiểu được những cô gái trong thôn này tại sao lại đẹp long lanh hơn người thành phố như tớ đây, hóa ra đều là do đất đai thổ nhưỡng ở đây nuôi nấng. Được một vùng đất tốt như vậy nuôi nấng, nếu như cậu xấu xí, thì chắc chắn là trời đất sẽ không dung tha.”
“Đang tiếc rằng, nơi non xanh nước biếc này sắp bị phá nát rồi.” Long Vịnh Thanh lặng lẽ quỳ trên bờ ruộng, bốc lấy một nắm đất, lặng yên nhìn những hạt đất nhỏ li ti rơi qua kẽ tay mình, trên mặt không có lấy một nụ cười.
“Cái gì mà gọi là phá nát?” Lý Tịch giơ tay ra đánh vào đầu cô, cô đã quen với Long Vịnh Thanh sốt ngày vô tâm vô tư cười ha hả, đối diện với một Long Vịnh Thanh có suy nghĩ tiêu cực như bây giờ, cảm thấy có gì đó không quen, “Không phải là phá nát, mà làm cho nơi này trở nên đẹp hơn nữa. Cậu cứ thử nghĩ xem, tương lai nơi này sẽ trồng đủ các loại hoa cỏ, hoa cỏ là quần áo, nguồn nước là da thịt, cậu tưởng quê hương của ai cũng có được niềm vinh dự như thế này à?”
Long Vịnh Thanh ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, ngắm nhìn quê hương quen thuộc của mình, đang tưởng tượng dáng vẻ của quê hương mình tương lai. Tương lai, nơi đây sẽ được sửa sang lại, trồng cả một đồng hoa cỏ mênh mông hoa hồng, hoa tu lip, hoa oải hương... đến cả bầu không khí cũng sẽ đượm mùi thơm, nhất định sẽ rất đẹp đẽ.
Nhưng mà trong tương lai, nơi này có đẹp đẽ như thế nào đi chăng nữa cũng đã không còn thuộc về cô. Những thứ thuộc về cô đang dần dần biến mất, cuối cùng sẽ chẳng còn lại cái gì nữa, cho dù là một chút hồi ức mà tiểu quản gia đã để lại cho cô, cuối cùng cũng chẳng biết về đâu để tìm lại, thế thì cuộc sống của cô, rốt cuộc còn sót lại được những gì đây?
Sáng sớm hôm sau, Long Vịnh Thanh thu xếp hành lý, trở về thành phố K với Lý Tịch. Lý Tịch vốn định đi dạo ngắm cảnh thêm chút nữa nhưng Long Vịnh Thanh nói, “Mỗi cành cây ngọn cỏ, mỗi ngọn núi viên sỏi ở đây toàn bộ đã nằm trong đầu tớ rồi, chắc chắn có tác dụng hơn nhiều so với mấy tấm hình cậu chụp lại trong máy ảnh đó.”
Nhìn thấy thái đô kiên quyết như vậy của cô, lại nghĩ đến tâm trạng suy sụp của cô ngày hôm qua, Lý Tịch cũng sợ nếu ở lại đây nữa cô sẽ càng không vui hơn nên chẳng nói gì cả.
Trước khi đi, Long Vịnh Thanh đứng dưới gốc cây ngân hạnh rất lâu, cuối cùng, nhẹ nhàng, cẩn thận ngắt một lá cây ngân hạnh, kẹp vào trong túi tiền, lúc đó mới cầm lấy hành lý, lên xe của Lý Tịch.
Trên đường đi, Lý Tịch nhận được một cuộc điện thoại, cũng không biết là ai gọi đến, cô nửa khách sáo, nửa khôi hài tám chuyện một lúc lâu, sau khi ngắt điện thoại mới quay đầu qua nhìn Long Vịnh Thanh cười, “Là em trai thần Tài của cậu, hỏi thăm tình hình của cậu, nhờ vả tớ chịu khó bỏ công sức ra chăm sóc cậu. Ái chà, cậu ta làm em trai của cậu cũng chẳng dễ dàng gì nhỉ, vừa bị đánh, lại vừa không quên quan tâm đến tình hình của chị gái, cậu đúng thật là, không biết tu thân tích đức từ đời nào mà lại có phúc đến vậy, ngưỡng mộ chết đi được.”
Long Vịnh Thanh vẫn không nói năng gì, chỉ quay đầu nhìn những bóng cây vụt qua ngoài cửa sổ, gió lùa vào từ cánh cửa xe chưa đóng. Tháng chín vừa chớm thu, rõ ràng là thời tiết không lạnh lắm nhưng cô lại vô cớ rùng mình, sau đó ngồi co ro ở trên ghế, cuối cùng bật khóc ngon lành.
3.
Về đến thành phố K, tâm trạng Long Vịnh Thanh vẫn không khá lên được, trong giờ làm việc nhiều lúc ngẩn người nhìn máy vi tính, mà khi đã ngẩn người ra như thế, một lần ngồi đến mấy tiếng đồng hồ. Mấy lần bị sếp Hồ bắt gặp tại trận, nhưng cũng may cô được thơm lây bởi tiếng tăm của người em trai thần Tài Quan Vi Trần, sếp Hồ cũng không nạt nộ cô, luôn cười ha hả, gõ gõ vào bàn cô, ra ám hiệu cho cô định thần lại, đôi lúc còn mời cô đến văn phòng “uống trà”.
“Vịnh Thanh này, Quan công tử dạo này khỏe không? Tôi muốn mời cậu ấy ra ngoài ăn bữa cơm, nhưng mà hẹn mấy lần rồi đều không thấy hồi âm. Tôi biết là cậu ấy bận nhưng mà bận thế nào đi chăng nữa, cũng cần phải chú ý nghỉ ngơi chứ. Cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, cứ xem như là giao lưu tình cảm với nhau, cô nói xem có đúng như vậy không?” Sếp Hồ nói chuyện tương đối khách sáo, khi cười hai mắt híp lại tạo thành một đường chỉ, cúi người xuống rót trà cho Long Vịnh Thanh.”
Long Vịnh Thanh không quen với thái độ của sếp Hồ đối với cô, hết sức lo sợ giơ hai tay ra đón lấy ly trà, không biết làm thế nào đành cười nhạt, “Sếp Hồ, thực ra em và Quan Vi Trần ngày xưa mới có quan hệ tốt đẹp với nhau. Bây giờ sau nhiều năm không gặp nhau, tất cả đều đã thay đổi.”
Cũng giống như, cô thế nào cũng không thể nào ngờ được, Quan Quan ngày còn bé tình nguyện làm mọi việc vì cô, bây giờ lại trăm phương ngàn kế nghĩ cách tháo dỡ thôn Long Sơn, dốc hết tâm trí ra để hủy hoại tín ngưỡng của cô.
“Tình cảm khi còn nhỏ mới đáng quý. Hôm nay tôi đã đặt phòng ở Đông Phong Viên, mời Quan công tử ăn một bữa cơm bình thường, nhiệm vụ này thôi thì giao cho cô, cô có thể về sớm hơn một chút.” Sếp Hồ uống hết ly trà, cuối cùng mới nói ra ý đồ thực sự khi mời cô đến đây, cuối cùng còn không quên dặn đi dặn lại, “Nhớ kĩ, tám giờ tối nay, Đông Phong Viên, cô cũng phải đến đó, tôi sẽ nói Lý Tịch đi theo cô có bầu bạn.”
Long Vịnh Thanh nhìn thấy không có đất để phản bác đành phải gắng gượng đồng ý công việc được giao này. Đương nhiên, có sắc lệnh của sếp Hồ trở về văn phòng, cô kiên quyết không hề do dự thu xếp đồ đạc, ra về sớm. Trước khi đi, Lý Tịch còn ngưỡng mộ trêu đùa, “Xem ra xếp Hồ dự định mở một phòng quan hệ cộng đồng, thể hiện cho tốt vào nhé, trưởng phòng quan hệ cộng đồng tương lai!”
Có thể danh chính ngôn thuận đi làm về sớm quả nhiên rất sảng khoái, nhưng mà sau khi về đến nhà, cô không tài nào cảm thấy nhẹ nhõm được, bởi vì thực sự cô không biết phải mở miệng với Quan Vi Trần như thế nào. Mấy ngày trước ở thôn Long Sơn, cô cho anh một cái tát, người có sĩ diện đương nhiên là không có cách nào làm ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì để gọi điện thoại cho người ta được. Nhưng mà sự thật chứng minh, Long Vịnh Thanh quả đúng là người chẳng biết xấu hổ, cô cầm lấy điện thoại bấm bấm một lúc, rồi trực tiếp bấm số điện thoại gọi điện cho Quan Vi Trần.
Sau khi điện thoại được kết nối, rất nhanh đã có người nghe, chính là Quan Vi Trần, âm thanh nghe ra có chút mơ hồ, hình như là đang ngủ.
“Em không nhìn nhầm đấy chứ, Vịnh Thanh, là chị à? Em nghĩ rằng em không chủ động tìm chị, cả đời này chắc chị không thèm để ý đến em nữa chứ.”
“Sao có thể như vậy được? Vi Trần, em nghe nói như vậy, làm như chị là người nhỏ nhen lắm ấy. Thực ra muốn hẹn em đi ra ngoài ăn cơm. Dù sao cũng mấy năm rồi không gặp nhau, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội có thể gặp nhau thường xuyên, đương nhiên là phải ngồi ôn lại chuyện cũ mới được.” Long Vịnh Thanh vui vẻ nói một hơi, bản thân đang tự cảm thấy bái phục sao da mặt của mình lại có thể dày như thế. Đương nhiên cô cũng biết, Quan Vi Trần hiểu rõ cô như thế nào, đoán trước được rằng nếu như nói nhiều sẽ bị vạch trần cho nên vội vội vàng vàng để lại thời gian và địa điểm sếp Hồ dặn, sau đó ngắt điện thoại.
Gọi xong điện thoại, Long Vịnh Thanh ở nhà ngủ một giấc, cũng không biết là ngủ được bao lâu. Khi trời tối, cô thức giấc bởi một tràng gõ cửa liên hồi, cô mơ màng bò xuống đi ra mở cửa, nhìn thấy Quan Vi Trần ăn mặc chỉnh tề, có dáng vẻ của một người thanh niên ưu tú của xã hội. Anh đứng ở cửa phòng cô, nhìn thấy quần áo xộc xệch, mắt ngái ngủ lờ đờ của cô, không biết làm cách nào phải lắc lắc đồng hồ trên tay, “Tiểu thư, là cô hẹn tôi tám giờ ăn tối ở Đông Phong Viên. Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi rồi, cô còn chưa chuẩn bị gì cả, điều này quá là không chuẩn mực chút nào phải không? May mà tôi dự đoán trước được, chạy đến đây trước xem thế nào, nếu không nhất định là lại ngốc nghếch đứng đợi ở đó lâu lắm mới có thể gặp được người hẹn hò với tôi.”
“Hả? Đã bảy giờ rưỡi rồi cơ à? Chị cứ tưởng chị mới ngủ nửa tiếng đồng hồ thôi.” Long Vịnh Thanh gãi gãi đầu cố căng mắt lên mời Quan Vi Trần vào phòng, rồi chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Trong khoảng thời gian này, họ đều không nói gì nữa, không khí hình như rất tự nhiên, không ai nhắc đến việc tranh cãi hôm trước ở thôn Long Sơn, giống như việc đó chưa từng xảy ra vậy. Từ lần gặp nhau này, gặp nhau giả ngốc đã trở thành cách thức gặp gỡ của họ, cho dù đã từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần gặp mặt nhau là tuyệt nhiên có thể xóa bỏ đi những ký ức không vui vẻ trong đầu. Quan Vi Trần đi vào phòng khách, theo thói quen giúp cô thu dọn tạp chí và quần áo đang vứt lung tung ở đó, bật cười lắc lắc đầu, khả năng đặc biệt có thể thay đổi ký ức, hình như anh cũng sắp học được rồi.
Long Vịnh Thanh chuẩn bị xong xuôi, lên xe của Quan Vi Trần, đã bảy giờ năm mươi phút. Trên đường đi, Quan Vi Trần không ngừng tăng tốc, Long Vịnh Thanh có chút chột dạ nhìn qua anh nói: “Không cần gấp vậy đâu, dù sao ăn muộn một chút cũng chẳng sao.”
“Đến đúng giờ vẫn tốt hơn, nếu không, chị đến đó làm sao ăn nói với sếp Hồ?” Anh một tay lái xe, quay đầu qua nhìn cô, đôi môi nhướn lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Bây giờ có thể nói sự thật cho em nghe được rồi, đã ngồi trên xe rồi, không sợ em không đi nữa đâu.”
“Làm sao mà em biết được?” Mặc dù cô biết anh hiểu cô, nhưng khi bị hỏi thẳng như thế, Long Vịnh Thanh vẫn cảm thấy kinh ngạc.
“Em không ngây thơ đến nỗi đến bây giờ vẫn đang mộng tưởng chị chủ động mời em đi ăn cơm, hơn nữa địa điểm còn là Đông Phong Viên, một bữa cơm có thể tiêu tốn hết nửa tháng tiền lương của chị...” Vi Trần vẫn cười, nụ cười rất đẹp mà cũng rất ấm áp. Bất kỳ ai nhìn thấy nụ cười đó cũng đều bị đắm chìm vào đó, “Chị đang nghĩ gì em đều biết rất rõ, đừng quên rằng, em đã từng là bác sĩ tâm lý của chị, chị là bệnh nhân đầu tiên của em.”
Những lời nói này đều không phải là giả. Sau khi xảy ra sự kiện Triệu Ngôn Thuyết, tinh thần và tâm lý Long Vịnh Thanh đều có vấn đề, Quan Vi Trần đề nghị đưa Long Vịnh Thanh đi Nhật Bản, anh nói rằng thay đổi môi trường có thể có ích đối với việc hồi phục cho cô, hơn nữa, ở Nhật Bản, anh có quen với một bác sĩ tâm lý, có thể giúp đỡ Long Vịnh Thanh điều trị tâm lý. Ba Long, mẹ Long vốn có đôi chút không yên tâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Long Vịnh Thanh, thật sự cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.
Kỳ thực Long Vịnh Thanh chẳng bị bệnh nặng gì cả, chỉ là bị sốc quá mạnh, nhất thời không có cách nào chấp nhận sự thật. Ở Nhật Bản, Quan Vi Trần đưa cô đi gặp một bác sĩ tâm lý mà anh quen biết, một vị tiến sĩ tâm lý, Hoa kiều Nhật Bản, bác sĩ Tôn. Bác sĩ Tôn nói với Quan Vi Trần, bệnh nhân gặp phải cú sốc quá mạnh, thực ra không cần thiết cử nhất định phải ép cô chấp nhận sự thật đó, điều trước tiên cần phải làm là dẹp tan nỗi sợ hãi trong lòng của cô, giống như một người bệnh bị thương ngoài da vậy. Nếu như người đó sống chết không để bác sĩ tiếp cận, thì đừng nói đến việc chữa trị và làm lành viết thương. Trước hết cần phải gần gũi với cô, sau đó mới dần dần “lau rửa” vết thương của cô, rồi sau đó tìm thời cơ cho cô thêm một liều thuốc mạnh mà có hiệu quả. Quá trình lâu dài này, bác sĩ nhất định phải có tính nhẫn lại.
Quan Vi Trần nghe bác sĩ giảng giải như vậy, suy nghĩ một lúc, quay trở về trường, đổi chuyên ngành của mình thành tâm lý học, anh muốn làm bác sĩ của Long Vịnh Thanh. Bởi vì anh biết, trên thế giới này không có ai có tính nhẫn lại bằng anh, vì vết thương của cô nên chịu tốn thời gian mấy năm, thậm chí là mười mấy năm, ở bệnh cạnh cô, hết lòng dạ chữa trị cho cô.
Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Tôn và sự hỗ trợ của một vài loại thuốc, tinh thần của Long Vịnh Thanh dần dần được hồi phục lên rất nhiều. Những lúc rảnh rỗi, cô đã có thể tự đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, chứ không phải hàng ngày cứ ngẩn ngơ ngồi một chỗ nữa. Nửa năm sau, cô đã có thể chủ động cầm quyển truyện cười lên, lật đọc từng trang, đôi lúc còn bật cười lên một chút.
Mùa xuân, Quan Vi Trần đưa cô đến Hokkaido ngắm hoa anh đào. Lần đầu tiên nhìn thấy “hoa đào rơi xuống như bông tuyết”, cô phấn chấn đến nỗi hét to lên, chạy suốt từ đầu đường đến cuối con người, chơi nhảy lò cò với các bạn nhỏ không cùng ngôn ngữ. Anh đứng một bên lặng lẽ nhìn cô, âm thầm nhét đầy cánh hoa đào vào bùa hộ mệnh đựng trong túi xách của cô.
Bác sĩ Tôn rất hiếu kỳ mối quan hệ giữa hai người, thường xuyên nhìn Quan Vi Trần đang mải mê tìm đọc các loại sách vở, tài liệu về tâm lý học, hỏi anh: “Cậu yêu cô ấy à?”
“Em yêu cô ấy.” Động tác lật sách của Quan Vi Trần không hề ngừng lại, giống như đáp án đã ăn sâu vào trong mỗi tế bào của cơ thể, căn bản không cần phải suy nghĩ câu trả lời.
“Nhưng mà cô ấy vì một người con trai khác mà trở nên như vậy.” Bác sĩ Tôn lắc cây bút trên tay, tỏ ra rất hiếu kỳ.
Quan Vi Trần ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Long Vịnh Thanh đang đuổi bắt bướm trong vườn, nhướn môi cười, nói: “Chẳng sao cả, em sẽ chữa khỏi cho cô ấy.”
“Bắt đầu từ khi nào?” Bác sĩ Tôn lại Hỏi, “Ý tôi là, lúc nào thì cậu bắt đầu phát hiện ra mình yêu cô ấy?”
“Mười tuổi.” Anh lại cúi đầu đọc sách.
“Cậu chắc chắn như vậy ư?”
“Không có gì mà không chắc chắn cả, từ lần đầu tiên gặp gỡ nhau, em đã phát hiện cho dù tương lai hay hiện tại, người con gái này đều là độc nhất vô nhị đối với em.”
“Mười tuổi đến bây giờ, nhiều năm như thế, tại sao cậu không chủ động tỏ tình với cô ấy? Để cô ấy đi yêu người con trai khác?”
“Bởi vì tình yêu của em không cần bất kỳ một hình thức khẳng định nào cả.” Anh ấy quyển sách đã được chọn vào ba lô, nheo mắt cười, rõ ràng là bề ngoài rất hòa nhã, không có sức sát thương, nhưng vô hình chung lại cho người ta một cảm giác cực kỳ kiên định.
Bác sĩ Tôn ngẩn người ra một lúc, rồi sau đó cũng cười, đứng dậy vỗ vỗ vào vai anh, “Vi Trần, may mà cậu đổi sang chuyên ngành tâm lý học, nếu không tôi sẽ cảm thấy rất đáng tiếc cho cậu. Cậu có một trái tim dịu dàng và bao dung, trời sinh sẽ làm một bác sĩ tâm lý.”
Thời gian rảnh rỗi ngoài giờ học, Quan Vi Trần cũng sẽ tư vấn tâm lý cho Long Vịnh Thanh, đương nhiên đều là những cách điều trị bước đầu đơn giản, ví dụ như những trò chơi điền ô chữ đơn giản, đưa cô đến chùa chiền lễ Phật, mướn một thửa ruộng nhỏ, trồng mấy hàng rau cải, tưới nước bón phân, cùng nhau chờ đợi đến khi rau cải ăn được, tưởng tượng mùi vị của chúng, đặt những cái tên độc nhất vô nhị cho từng cây rau cải một.
Dần dần, Long Vịnh Thanh hồi phục tính cách nghịch ngợm, vô tư vô lo như trước đây, hay chọc phá người khác, thậm chí còn chọc phá cả bác sĩ Tôn. Cô uối vào trong cà phê của bác sĩ, cho tiêu vào sandwich, làm bác sĩ Tôn liên tục kêu trời, nhiều lúc nói với cô: “Rốt cuộc là tôi đã chữa khỏi bệnh cho cô, hay là làm cho bệnh của cô nặng thêm hả?”
Mùa hè năm thứ hai, ba Long gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình của Long Vịnh Thanh, đồng thời nói rõ về tình hình trường đại học bên đó, trường đại học mà Long Vịnh Thanh đang theo học chỉ cho bảo lưu hai năm, nếu như kéo dài hơn, Long Vịnh Thanh e rằng phải chịu mất đi bằng tốt nghiệp đại học rồi.
Quan Vi Trần hỏi ý kiến bác sĩ Tôn, bác sĩ Tôn nói: “Chúng ta có thể giúp cô ấy loại bỏ những nỗi sợ hãi trong lòng, dần dần rửa sạch vết thương cho cô ấy, nhưng trong quá trình đó, khó tránh khỏi phải gặp phải một ít hạt sạn, để lấy được những hạt sạn này ra, chắn chắn sẽ rất đau đớn. Làm cách nào để chiến thắng những nỗi đau đớn này, điều đó phải dựa vào bản thân bệnh nhân, cứ để cho cô ấy quay về đi.”
Thế là Quan Vi Trần đưa Long Vịnh Thanh quay trở về thôn Long Sơn. Tháng thứ hai, cô đi đến trường học như một người bình thường. Mặc dù những sinh viên bằng tuổi của mình đa phần đều đã tốt nghiệp, mà cô thì chỉ mới lên năm ba, nhưng cô chẳng ngại ngùng chút nào cả, ngược lại còn vui chơi vui vẻ hơn trước đây nữa.
Học kỳ hai của năm thứ ba, Quan Vi Trần đến trường học thăm cô, cô nhảy nhót kéo theo Triệu Ngôn Từ đã tốt nghiệp từ trong trường chạy ra, nói với anh: “Quan Quan, chị và anh Ngôn Từ yêu nhau, anh chị chỉ nói với một mình em thôi, em phải giữ bí mật giúp anh chị đấy nhé.”
Triệu Ngôn Từ giận dữ vỗ vào đầu cô, “Tại sao lại phải giữ bí mật? Chúng ta yêu nhau chẳng nhẽ rất mất mặt à? Anh đang định ngày mai về nhà thưa chuyện với ba mẹ đây. Mặc dù biết họ sẽ cằn nhằn, nhưng đây là việc của chúng mình, chỉ cần chúng mình vui vẻ là được, quan tâm đến người khác làm gì.”
Quan Vi Trần đứng một bên nhìn khuôn mặt giống Triệu Ngôn Thuyết như đúc của Triệu Ngôn Từ, nghe những lời nói đã từng nghe từ Long Vịnh Thanh, trong lòng bất giác dấy lên sự hoang mang lo sợ không cách nào kiềm chế lại được, anh biết, trong vết thương của cô đúng là có sạn, hạt sạn đó đang chà xát làm cho cô cảm thấy đau đớn.
Mà lúc đó, anh căn bản không hề biết làm cách nào mới có thể loại bỏ hạt sạn đó ra khỏi vết thương của cô, lúc đó, chắc là anh cũng hoảng lên, cuống lên, cho nên không biết phải nói gì, phải làm gì, chỉ khẽ thở ra một tiếng, sau đó trái tim bắt đầu đau thắt nhói lên từng cơn. Cảm giác đau đớn đó, từ sau khi mẹ ra đi, đã rất lâu rồi anh chưa hề bị lại. Bây giờ đột nhiên đau đớn như vậy, có chút gì đó không thể nào cầm cự được, nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến Long Vịnh Thanh đang đứng cười đùa kia, anh đành phải ôm lấy ngực, buồn bã không nói lên lời, lặng lẽ nắm chặt tay lại thành một nắm đấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...