Chương 7: May mà có anh
Ở trên cành cây đó, có thể nhìn thấy bầu trời đẹp nhất của cả thôn Long Sơn. Tiếc là chúng ta lớn nhanh quá, còn nó thì lớn quá chậm, nó không thể nào chịu nổi trọng lượng của chúng ta nữa,không thể nào leo lên cây được nữa.
1.
Long Vịnh Thanh và Quan Quan sánh đôi ra khỏi khách sạn, lúc này là bảy giờ sáng. Hôm nay là thứ hai, Triệu Ngôn Thuyết và Vịnh Lục chắc chắn có giờ học, cho nên bắt buộc họ phải đến trước khi hai người lên lớp mới gặp được họ. Trước khi rời khách sạn, cô đã gọi điện vào điện thoại di động của Triệu Ngôn Thuyết mấy lần nhưng đều khóa máy. Long Vịnh Thanh gọi đến phòng của anh, nhưng lại nghe nói rằng, Triệu Ngôn Thuyết cả đêm qua không về, nghe nói đi tìm người yêu rồi, lúc này Long Vịnh Thanh mới biết hóa ra Triệu Ngôn Thuyết đi tìm cô mãi, còn tìm suốt cả đêm, những nỗi bực tức ở trong lòng tự nhiên tan biến hết, ngược lại cô bắt đầu cảm thấy lo cho anh, đi cả đêm như vậy chắc chắn sẽ rất mệt.
Cô vội vàng kéo Quan Quan chạy về phía đại học Q, trước hết đến phòng của Triệu Ngôn Thuyết, quả nhiên không có anh ở đó, sau đó chạy đến ký túc xá của Vịnh Lục. Vịnh Lục đang chuẩn bị đến lớp, bị Long Vịnh Thanh chặn lại ở dưới lầu, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, “Chị đến trường em thật à? Hôm qua anh Triệu Ngôn Thuyết đến hỏi em, có nhìn thấy chị không? Em cứ tưởng anh ấy đùa nữa chứ.”
Sau đó nhìn thấy Quan Quan đứng bên cạnh Long Vịnh Thanh, lại kinh ngạc, “Quan Quan, em về nước lúc nào thế?”
“Vừa về hôm qua.”
Quan Quan mỉm cười với cô, anh biết Vịnh Lục luôn lạnh nhạt với mọi người, cho nên cũng không hy vọng cô sẽ có thái độ nhiệt tình. Quả nhiên, cô chỉ gật gật đầu, dời tầm mắt đi chỗ khác, tiếp tục nói chuyện với Long Vịnh Thanh: “Chị mau về trường đi, em còn có tiết, không có thời gian chơi với chị, tối hôm qua chị ngủ ở khách sạn à? Thế còn tiền về trường không? Nếu không có em sẽ đưa cho chị.” Nói đến đây, lại liếc nhìn Quan Quan một cái, nhớ ra cái gì đó, cười lạnh nhạt nói, “Cứ xem như là em chưa nói gì, có Thần Tài ở bên cạnh, làm gì đến lượt em phải lo lắng xem chị còn tiền hay không?” Vịnh Lục nói chuyện luôn rất lạnh lùng, lại hay khắt khe, Quan Quan cảm nhận sâu sắc điều này, cũng không trả lời, chỉ mỉm cười nhã nhặn với cô giống như không nghe thấy lời nói châm biếm của cô.
Long Vịnh Thanh sốt ruột, “Vịnh Lục, bây giờ chị muốn tìm anh Triệu Ngôn Thuyết, anh ấy không có ở trong phòng, em biết anh ấy đi đâu rồi không?”
“Chị còn chưa biết à, anh Ngôn Thuyết đã có người yêu rồi. Nghe nói hôm qua cãi nhau với người yêu, anh ấy cứ đi tìm mãi.” Vịnh Lục hình như vẫn không biết quan hệ giừa Triệu Ngôn Thuyết và Long Vịnh Thanh, cũng chẳng ngờ rằng, cô người yêu trong những lời nói của cô lại chính là chị ruột của mình, chỉ lạnh nhạt kể rằng, chuyện đó cô nghe được từ mấy người bạn học, “Không ngờ anh Ngôn Thuyết lại là người yêu sớm nhất trong số chúng ta. Hình như người yêu anh ấy học cùng khoa, tên là Giang gì đó, em hay gặp bọn họ cùng ăn cơm ở căng tin, quan hệ có vẻ rất tốt đẹp, đêm hôm qua chắc là đi tìm cô ấy, có người nhìn thấy anh Ngôn Thuyết với cô gái đó cùng lên một chiếc taxi.”
Nghe đến đây, Long Vịnh Thanh cảm thấy trong đầu cô ong ong, bỗng nhiên “bùm” nổ vang một tiếng, trái tim từ nãy giờ đang lo lắng cho Triệu Ngôn Thuyết bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Cô cứ nghĩ rằng, Triệu Ngôn Thuyết đi tìm cô nên cả đêm không về, ai ngờ là tự cô đa tình. Hôm qua còn mặt dày dụ dỗ anh, còn bị anh giáo huấn, nhưng đêm hôm đó, anh lại lên xe taxi cùng cô gái mà anh thề thốt chỉ là bạn học đó, hơn nữa, lại cả đêm không về trường, đúng là quá châm biếm.
Cô lùi về phía sau hai bước, chầm chậm nở nụ cười lạnh lùng, quay người nói với Quan Quan, “Xem ra anh Ngôn Thuyết của chúng ta rất bận rộn, chúng ta về thôi.”
“Chị về à? Thế hai người đi đường cẩn thận nhé, em còn có tiết nên không tiễn hai người được.” Vịnh Lục đứng sau lưng cô, lạnh nhạt nói một câu, lại nhìn Quan Quan, “Quan Quan, chăm sóc chị ấy nhé, đừng để chị ấy phá phách lung tung.”
Quan Quan gật gật đầu, cười với Vịnh Lục, nhìn thấy cô ôm sách đi vào trong khu giảng đường, mới quay người qua nói với Long Vịnh Thanh: “Chị Vịnh Thanh, chị đừng vội có kết luận gì, xét cho cùng, những lời chị Vịnh Lục nói đều là nghe bạn bè kể lại, chị ấy đâu có tận mắt nhìn thấy cái gì. Anh Ngôn Thuyết không phải là người đứng núi này trông núi nọ, anh ấy qua lại với chị thì tuyệt đối sẽ không đi tìm người con gái khác.”
“Em hiểu anh ấy, hay là chị hiểu anh ấy?” Long Vịnh Thanh tức tối hét lên, khi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt, “Anh ấy giỏi nên yêu cầu đối với người khác cũng rất cao, anh ấy thích những cô gái giỏi. Từ bé đến lớn, kể cả lúc quen nhau, anh ấy luôn cằn nhằn chị không giỏi, đến cả việc hôn nhau, chị cũng phải chủ động. Đúng vậy, chị mặt dày, cứ thích quấn lấy anh ấy, đó là vì chị luôn nghĩ anh ấy thích chị thật. Nhưng mà, ở bên nhau lâu như vậy, anh ấy chưa hề nói yêu chị. Chị học một trường đại học hạng ba, chắc chắn sẽ không có tương lai, anh ấy lại là sinh viên giỏi của một trường đại học nổi tiếng, hôm qua chị thử hỏi anh ấy có muốn lên giường với chị không, cũng chỉ hỏi mà thôi, cho dù anh ấy lừa chị một chút cũng được, chị cũng đâu có thấp hèn như thế… Nhưng anh ấy bảo chị làm loạn, đuổi chị đi… Những việc này… Xâu chuỗi lại với nhau, em nói xem, làm sao chị tự tin cho nổi đây? Làm sao mà tin tưởng anh ấy được?”
Xâu chuỗi nhiều chuyện lại với nhau, e rằng còn một chuyện nữa, đó chính là cái “xương cá” mắc vào cổ họng cô từ ngày xưa đang nhiễm trùng, cô được cho biết, cô đúng là người được nhặt về từ thùng rác trong bệnh viện, mà người duy nhất biết được bí mật này đã không thể nào chia sẻ được nỗi đau với cô nữa, từng bước, từng bước, cách cô ngày càng xa…
“Chị đừng nói như vậy, chị Vịnh Thanh, chị có những điểm tốt của chị…” Quan Quan bước qua, vòng tay qua vai, vỗ nhẹ vào lưng cô, khuôn mặt cậu ở dưới bóng cây, hiện rõ sự mất mát, đau lòng, day dứt vì mâu thuẫn, nhẹ giọng an ủi cô, “Người biết được những điểm tốt của chị, nhất định sẽ si mê chị, chắc chắn sẽ không bỏ chị đâu. Chị Vịnh Thanh, chị phải tự tin lên một chút.”
Long Vịnh Thanh bị những nỗi đau khổ và xót xa chiếm cứ toàn bộ con tim, cô không thể nào nói được nữa, giơ tay túm lấy vạt áo của Quan Quan, khóc nhỏ thành tiếng, sau đó thút thít nói: “Quan Quan, chị muốn về nhà, chúng ta về thôn Long Sơn đi.”
Từ đây về thôn Long Sơn phải đi xe đến thành phố K, sau đó từ bến xe của thành phố K đổi xe buýt ra ngoại ô. Suốt cả chặng đường, Long Vịnh Thanh dựa vào vai Quan Quan khóc thút thít suốt. Quan Quan cũng không an ủi cô, cứ để cô khóc cho nhẹ lòng, mình thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt trẻ trung đó, hiện rõ những cảm xúc không phù hợp với lứa tuổi lắm. Cho đến khi thấy Long Vịnh Thanh không còn khóc nức nở trên vai anh, anh mới quay đầu lại, nhìn thấy nửa khuôn mặt đang ngủ của cô, mới mỉm cười.
2.
Đổi xe hai lần, cộng thêm việc xếp hàng mua vé, chờ kiểm tra vé, nếu tự lái xe, quãng đường đó chỉ đi mất bốn tiếng, không ngờ họ lại mất hết cả ngày trời. Khi về đến thôn Long Sơn thì trời đã sắp tối. Mẹ Long vừa đi làm về, nhìn thấy Long Vịnh Thanh với hai con mắt đỏ hoe như mắt thỏ bước vào nhà cùng Quan Quan, kỳ lạ hỏi: “Vịnh Thanh, sao con lại về đây? Ở trường không có tiết học à? Cả Vi Trần nữa, không phải con nói muốn ở lại thành phố S vài ngày à?”
Long Vịnh Thanh không nói năng gì, trực tiếp đi thẳng về phòng, bước ngang qua mẹ Long, dừng bước chân lại một chút, hình như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lặng im không nói, mở cửa bước vào phòng.
Quan Quan vừa đi theo sau Long Vịnh Thanh, vừa chủ động giúp cô thêu dệt những lời nói dối có độ tin cậy cao, “Chị Vịnh Thanh đưa con về mà. Đã lâu con không về đây, không nhớ nhiều chữ Hán lắm, sợ ngồi nhầm xe, chị Vịnh Thanh xin nghỉ học ở trường, có thể vài ngày sau rồi tới trường lại.”
“Con thì cứ bảo vệ cho nó.” Đối với những lời nói của Quan Quan, mẹ Long tuy tin tưởng anh một trăm phần trăm, nhưng bộ dạng của Long Vịnh Thanh cứ thế nào ấy, dễ làm người ta nghi ngờ, “Nó lại gây rối gì hả? Là cãi nhau hay đánh nhau với bạn học hả?”
“Mẹ Long, chị Vịnh Thanh có phải là học sinh tiểu học nữa đâu, sao có thể cả ngày chỉ biết đi gây sự được?” Quan Quan mỉm cười với mẹ Long, sau đó nhõng nhẽo lay lay cánh tay của bà, “Mẹ Long, lúc nào mới được ăn cơm ạ? Cả ngày hôm nay con mới ăn có một gói bánh bích quy, con sắp chết đói rồi đây này.”
“Cả ngày chỉ ăn có một gói bánh quy? Như vậy sao được? Mẹ đi nấu cơm ngay, con cố chờ thêm một lát…” Những lời nói của Quan Quan đã thành công di dời sự chú ý của mẹ Long, bà vỗ vào tay của Quan Quan đầy thương yêu, mang tạp dề bước vào bếp, vừa đi vừa nhìn về phòng của Long Vịnh Thanh hét lên, “Vịnh Thanh, cái con bé chết tiệt này chắc cũng không ăn uống cho đàng hoàng chứ gì? Trước khi đi học không phải mẹ đã cảnh cáo con rồi à, phải ăn uống cho đàng hoàng chứ? Có phải con lại tiết kiệm tiền ăn để đi mua sắm không? Con bé chết tiệt này, thật không hiểu con nghĩ như thế nào nữa? Vẻ đẹp còn quan trọng hơn cái bụng hả?”
Long Vịnh Thanh im lặng, chui đầu vào chăn, không muốn nghe gì nữa.
Chẳng bao lâu sau, ba Long cũng đi làm về, Quan Quan chào ông, hai người nói chuyện vài câu, rồi ba Long đi vào phòng thăm Long Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh vẫn cuộn mình trong chăn như con đà điểu, không chịu lộ diện, ba Long đánh vào cái chăn, cười nói: “Con sao vậy? Nói cho ba biết, ai bắt nạt con? Ai bắt nạt con, ba sẽ đánh người đó.”
Ba Long là một người chẳng có sáng kiến gì cả. Từ bé đến lớn, những lời an ủi người khác đều có mỗi một câu này, chưa bao giờ thay đổi. Long Vịnh Thanh co người lại trong chăn, không nói năng gì, nghe thấy tiếng của ba Long chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, bỗng dưng lại muốn khóc.
Lúc này, điện thoại trong ba lô vang lên, ba Long giúp cô lấy điện thoại để lấy lòng cô, vừa kéo dây kéo của ba lô vừa nói, “Điện thoại ba mua cho con như thế nào? Có hợp ý con không? Con phải giữ bí mật đấy nhé, tạm thời đừng nói với Vịnh Lục, tháng này ba hết tiền rồi, không cách nào mua cho Vịnh Lục được, đợi tháng sau có lương rồi mới…” Nói đến đây, ông cầm điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi đến đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, chữ màu đen, rất rõ ràng: Lâm Quốc Đống.
Tay ba Long run lên, nụ cười tắt ngay trên môi, gượng cười hỏi: “Lâm Quốc Đống gọi điện thoại, là bạn học của con à?”
“Dạ không phải…” Long Vịnh Thanh trốn trong phải cuối cùng cũng đã lên tiếng, nói giọng mũi, tiếng được tiếng mất, “Triệu Ngôn Thuyết nói với con, chú ấy là con trai chủ tịch thị trấn của chúng ta.”
Tay của ba Long lại run lên, “cạch” một tiếng, điện thoại rơi xuống mặt bàn, điện thoại chỉnh chế độ rung và đổ chuông đang rung lên từng hồi trên bàn, tiếng “rù rù rù” ồn ào phát ra theo tiếng chuông điện thoại. Sau đó ba Long kéo chiếc chăn Long Vịnh Thanh đang trùm ra, có phần hơi kích động và phẫn nộ, hỏi cô: “Sao con lại quen với ông Lâm Quốc Đống này? Ông ta đã nói cái gì với con?”
Long Vịnh Thanh ôm lấy đầu gối ngồi co ro trên giường, nhìn thấy phản ứng của ba Long, bóng đen đồ sộ trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ, giống ngày còn bé, cô xây một tòa nhà bằng bùn bên bờ sông, qua một đợt tấn công của mưa gió, cái gì cũng không còn. Cô ngước đầu lên nhìn ba Long, sụt sịt mũi, “Ba, ba lo lắng như vậy, chẳng nhẽ những lời chú ấy nói với con đều là thật à? Ba…”
“Cái gì mà thật với giả? Ông ta có thể nói với con chuyện gì được? Chắc lại là những chuyện nhảm nhí… Ba chỉ sợ ông ta làm hư con, nói chung ông ta nói cái gì, con cũng đừng tin là được rồi…” Ba Long nhìn thấy dáng vẻ của Long Vịnh Thanh mới nhận thấy lúc nãy mình quá kích động, muốn trốn tránh ánh mắt của cô, muốn chuyển đề tài, nhưng trời sinh ông là một người thật thà, thực sự không biết nói dối, cho nên càng làm cho ông cảm thấy hoảng hốt.
Long Vịnh Thanh cúi đầu, khẽ nói: “Thực ra, chú ấy cũng chẳng nói gì với con cả, chỉ nói chú ấy mới là ba ruột của con, chú ấy nói con không phải con ruột của ba mẹ…”
“Cái lão thối tha…” Mẹ Long không biết đã đứng nghe ngoài cửa bao nhiêu lâu, nghe đến đây, không thể nhịn tiếp nữa, xông từ ngoài vào, trên tay còn cầm cái muôi múc canh, Quan Quan cũng đi theo sau mẹ vào phòng, nhìn Long Vịnh Thanh với vẻ mặt khó có thể tin được.
“Cái lão thối tha…” Mẹ Long lại chửi bậy thêm một lần, gõ cái muôi lên mặt bàn, “Vịnh Thanh, mẹ nói cho con nghe, Lâm Quốc Đống chẳng phải người tốt đẹp gì. Con cũng đã nhìn thấy mẹ cãi nhau với lão ấy rồi đấy, lần đó là vì vợ ông ấy còn đang nằm trong bệnh viện, đau sắp chết, ông ấy còn đi ra ngoài tìm người yêu, lão ấy chê vợ không sinh được con cho lão ấy, con nói xem, những lời nói của người này có đáng tin không? Mọi người trong thị trấn đều biết, gia đình nhà họ Lâm làm việc xấu quá nhiều, bị tuyệt đường con cái, cả ba đời nay đều là con một. Vợ của Lâm Quốc Đống chết rồi, chẳng để lại mụn con nào, lão ấy làm sao mà có quan hệ gì với con được?”
Long Vịnh Thanh dụi mặt vào giữa hai chân, không hề lên tiếng. Nếu như chỉ với những lời nói của Lâm Quốc Đống, cô đương nhiên là không tin, nhưng tại sao ông trời lại trêu đùa cô như vậy? Tại sao đêm hôm đó lại nghe trộm cuộc nói chuyện của ba mẹ? Những lời nói của Lâm Quốc Đống không đáng tin, nhưng những lời nói của ba mẹ thì sao? Cô có nên tin hay không?
Hơn nữa, Lâm Quốc Đống ba đời đều là con một, vợ chết rồi nhưng lại không có con… Ông thật sự đã nói với cô, cô chính là niềm hy vọng duy nhất để ông sống trên cõi đời này… Không phải là con của vợ chính thức, chẳng nhẽ là con của người yêu?
Tại sao bầu trời của cô càng ngày càng trở nên âm u?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...