No. 186
"12–9" rốt cuộc nên hát bài nào, chuyện này Từ Diên Lượng sau nhiều lần trưng cầu dân ý vẫn chưa có được kết quả. Từ Diên Lượng từng phàn nàn rằng lớp 5 quá yêu học hành, tinh thần tham gia các hoạt động tập thể đều không cao, ấy vậy mà lần này mọi người có tinh thần cao ngút trời thì việc lại càng khó giải quyết hơn.
Bạn nào cũng có ý kiến riêng của mình, thật không giống với phong cách cũ chút nào, khi họp lớp, mọi người chen nhau tiến cử ca khúc, riêng phần này đã chiếm hơn nửa bảng. Lớp học vốn đã vì "thời tiết ấm áp" bên ngoài mà nóng như cái lò, bây giờ lại cộng thêm không khí sôi nổi khó bì này, Từ Diên Lượng đứng trên bục giảng không tài nào ngừng lau mồ hôi được.
Trường quy định mỗi lớp phải đóng góp hai tiết mục tốp ca cho buổi kỉ niệm. Bài đầu tiên chỉ được chọn một trong các bài "Hoàng Hà đại hợp xướng", "Tổ Quốc của tôi", "Tùng hoa Giang thượng", "Hành khúc nghĩa dũng quân"; bài thứ hai được tự chọn, chỉ cần không liên quan đến yêu đương nhăng nhít,khiến bệnh tim của hiệu trưởng tái phát là được.
Bởi thế, một đống bài hát mà Giản Đơn đề xuất đều bị truất hạ.
Buổi trưa, Dư Hoài vừa vào lớp đã bị danh sách bài hát dài dằng dặc trên bảng đập vào mắt, cậu ấy đứng hình một lúc mới đặt mông ngồi xuống.
"Đang làm trò gì thế này?" Cậu ấy hỏi.
"Hợp xướng 12-9, cậu đỡ hơn chưa?"
"Tôi không sao, chỉ là buồn ngủ. Bây giờ ngủ đủ rồi". Cậu ta véo véo má.
Không ai để ý tới việc Dư Hoài đã lên lớp. Từ Diên Lượng nằm bò ra bệ giảng, chết đuối trong dòng sông nước bọt.
"Bây giờ ai còn hát Để thế giới tràn ngập tình yêu và Ngày mai sẽ tốt hơnchứ, không quê, lại cũng không phải cần lo nghĩ phương án cứu trợ nữa."
"Cậu không quê, cậu đề xuất cái bài chẳng ra thể thống gì, Tương lai của tôi không phải giấc mộng, trời, đó là bài hát đồng ca được hả?"
"Tiết mục đơn ca thì sao? Đồng ca chẳng phải là từng người hát đơn ca đứng xếp hàng lại với nhau à?"
Trong lúc mọi người đang cãi nhau kịch liệt, Dư Hoài lôi chiếc điện thoại PHS1 ra bấm bấm, cười với tôi rồi nói: "Lâm Dương nhắn tin đến phàn nàn về vụ 12-9 sắp giết chết cậu ta rồi."
"Chẳng lẽ cậu ta là lớp trưởng à?" Tôi ngạc nhiên.
"Đúng thế, lớp trưởng Lâm, lúc bọn tôi học cấp hai, cậu ta cũng là lớp trưởng."
"Cậu ta chọn xong bài hát chưa?"
"Không phải là chuyện đó!" Dư Hoài cười sung sướng, gập điện thoại lại: "Là lớp 1 và lớp 2 đối đầu với nhau rồi."
Lớp 1 lớp 2 là hai lớp toàn học sinh xuất sắc của khối chúng tôi, từ khi bắt đầu kì thi giữa kì, hai bên đã luôn kìm nén để tập trung thi, nghe đâu điểm bình quân thi giữa kì của lớp 1 cao hơn lớp 2, học sinh đầu bảng lại là Sở Thiên Khoát của lớp 1, màn mở màn này làm lớp 2 vô cùng kích động.
Hợp xướng 12-9 nhất định phải lật ngược lại tình thế.
"Không phải chỉ là cuộc thi hát hợp xướng à, cũng không phải là thi cử gì, tôi còn tưởng ngoài kết quả học tập ra, lớp 1 và lớp 2 không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác cơ." Tôi ngạc nhiên nói.
Dư Hoài nhún nhún vai, đáp: "Đều là người có hai chân, sao lại không quan tâm? Lớp 1 thi tốt hơn lớp 2, lớp 2 liền truyền nhau lớp 1 toàn bọn bốn mắt chỉ biết học, học, đọc sách, lớp 1 liền đáp có giỏi thì tìm lấy một người đẹp trai hơn Sở Thiên Khoát xem nào..."
"Lâm Dương rất khó xử hả?" Tôi bất giác nghĩ ra.
Đẹp trai, nhưng không đẹp trai bằng Sở Thiên Khoát; thành tích tốt, nhưng lại bị Sở Thiên Khoát vượt mặt. Đường đường là lớp trưởng, vừa phải bảo vệ danh dự tập thể... Dư Hoài và tôi cùng mường tượng ra viễn cảnh đáng sợ đó, cũng bắt đầu cất tiếng bất bình thay cho Lâm Dương.
"Vốn dĩ Lâm Dương đề nghị cuộc thi hợp xướng lần này không cần nhờ người lo phần nhạc, tự có người mình ra chơi piano và violon, đây sẽ là một điểm sáng. Kết quả không biết làm sao lại bị lớp 1 biết, liền lôi ra bốn tay ghita và một dàn trống, cuối cùng làm lớp 2 điên tiết lên. Bây giờ cậu mà xuống tầng dưới, nhất định dẽ nhìn thấy một đống nhạc cụ ở hành lang, từ thép chữ L đến đại dương cầm âm trầm, quả là cả một rạp xiếc ở Chấn Hoa.
Đến học sinh giỏi của Chấn Hoa đánh nhau cũng có phong cách khác thường.
Trong lúc tôi và Dư Hoài đang tám chuyện, giọng của Giản Đơn liền bổ vào: "Từ Diên Lượng, Từ Diên Lượng, tớ có sáng kiến."
"Gọi lớp trưởng."
Giản Đơn không thèm đếm xỉa: "Tớ nghe nói lớp 1 lớp 2 đều có ban nhạc đấy, hay lớp mình cũng tạo một ban nhạc đi."
Kiến nghị này nhanh chóng được mọi người đồng ý, β còn tự tin giơ tay: "Tớ là đầu tiên."
"Chỉ biết chém thì trật tự." Từ Diên Lượng đập tắt dã tâm của β: "Nhưng ý kiến của Giản Đơn rất hay, lớp mình có mấy tài năng âm nhạc, lát nữa bọn tớ sẽ họp riêng..."
"Tớ nghe nói lớp 9 cũng có một nhóm nhạc, còn có cả ghita điện." Một bạn nam ngồi mấy bàn đầu chia sẻ.
"Đúng là vô sỉ, chỉ biết học đòi kẻ khác." Cả lớp mắng nhiếc không ngớt.
No. 187
Cuối cùng thì ban cán bộ lớp quyết định lớp tôi sẽ hát Hoàng Hà đại hợp xướng và Tương lai của tôi không phải giấc mộng, Từ Diên Lượng nói hai bài hát này phong cách khác nhau khá lớn nên sẽ cho ra hiệu ứng, tập trung thể hiện khả năng "co dãn" của lớp 5, phong cách nào cũng chơi tuốt, khí thế hừng hực ngất trời. Kiến nghị lập ra nhóm nhạc cuối cùng cũng trở thành vô dụng, nhưng lớp phó văn nghệ Văn Tiêu Tiêu đạt piano cấp 10, một mình cậu ấy đàn piano điện cho bài Hoàng Hà đại hợp xướng là đủ rồi.
Không phải Dư Hoài dị ứng với vụ 12-9, mà tôi hiểu cậu ấy đang trong giai đoạn nước rút, toàn tâm toàn ý dốc sức cho cuộc thi sắp tới. Không biết cậu ấy nói gì với Từ Diên Lượng khiến tôi phải thay cậu ấy – lớp phó thể thao tham gia cuộc họp cán bộ lớp.
Tôi chạy ra khỏi lớp học, ở hành lang đã có bảy người đứng sẵn.
"Sao Dư Hoài không đến?" Văn Tiêu Tiêu nói, còn ngó đầu nhìn vào trong lớp: "Không phải lúc nãy cậu ấy cũng đến lớp rồi à?"
"Ừ, Dư Hoài có việc, nhờ Cảnh Cảnh làm thay tạm thời." Từ Diên Lượng giải thích: "Sắp vào lớp rồi, bọn mình tranh thủ thời gian bàn việc chính đi."
Văn Tiêu Tiêu định nói gì nhưng lại kiềm lại, quay đầu nhìn tôi, đúng lúc tôi đang chuyển ánh mắt đang nhìn cậu ta ra chỗ khác.
"Ban nãy Văn Tiêu Tiêu nói về việc mặc quần áo như nhau, quỹ lớp còn chưa đến hai ngàn" Từ Diên Lượng nói: "đủ tiền thuê trang phục không?"
"Tất nhiên không đủ!" Văn Tiêu Tiêu lắc đầu: "Một bộ ít nhất 50 tệ, kể cả chất liệu không tốt đi chăng nữa thì sáu mươi người là 3000, phải thu thêm 1000 tệ nữa."
"Thế thì mỗi người chỉ tầm 20 tệ." Từ Diên Lượng gật đầu: "Cứ như thế đi."
"Liệu mọi người có ý kiến gì không?" Tôi có chút lo lắng.
Trong lớp có vài bạn gia cảnh không tốt, ví dụ như bạn cùng bàn của Chu Dao – Trịnh Á Mẫn.
Từ Diên Lượng cũng phần nào ý thức được điều này, có chút khó xử nhìn Tiêu Tiêu: "Hay là tuần này cậu đi xem xem sao. Nếu có thể hàng bán buôn, mà cả xong xuôi rồi mua, không có thì thôi, cùng lắm thì giống như hôm đại hội thể dục thể thao, lại mặc áo trắng quần đen là được."
Văn Tiêu Tiêu ái ngại: "Lần đại hội thể dục thể thao đó chẳng khác nào đội ngũ đưa tang luôn."
"Vậy thì đeo thêm đôi găng tay trắng, thấy sao hả? Nghiêm!" Từ Diên Lương bổ sung.
"Thế thì thành nhân viên hỏa táng rồi." Tôi nhắc cậu ta.
Từ Diên Lượng hơi chán nản, lắc lắc tay: "Chuyện này nói sau, chúng ta phân ra hành động. Tiêu Tiêu gọi mấy bạn nữa cùng đi photo cho các bạn lời bài hát và nhạc phổ, Cảnh Cảnh đi mượn thầy âm nhạc đài. À, tiện đường đi qua phòng làm việc môn Anh mượn thầy Lại máy ghi âm, tiết tự học thứ ba chiều nay bọn mình bắt đầu tập luyện."
Tôi đồng ý, quay về chỗ rồi mới thấy có gì đó sai sai.
"Lớp trưởng ơi?" Tôi đứng dậy nhìn bốn phía, phát hiện Từ Diên Lượng và Văn Tiêu Tiêu vẫn chưa quay về, có lẽ đã đi lo chuẩn bị các thứ rồi.
"β, β!" Tôi gọi nhỏ: "Cậu giúp tớ qua văn phòng Tiếng Anh được không?"
β khó hiểu, ngoái đầu lại hỏi: "Làm gì? Cậu muốn tớ đâm đầu vào chỗ chết à?"
"Chính vì phải "đâm" nên mới nhờ cậu đó! Cậu mượn máy ghi âm giúp tớ được không, tiết ba là tập rồi."
"Tớ không đi đâu!" β lắc đầu nguầy nguậy: "Tớ và cô ấy có thù, tuần trước lúc giảng tờ đề Tiếng Anh cô ấy đã mắng tớ."
Đúng là không có nghĩa khí gì cả! Chẳng trách nhân vật chính của "Young and Dangerous"2 không phải là nữ, chỉ dựa vào tầm giác ngộ này thì sau này làm sao có thể tay nắm tay lên phố chém người chứ?
"Sao lại nói "cũng có thù"?" Dư Hoài ở bên cạnh xen mồm vào: "Cậu đắc tội với cô Lại lúc nào rồi à?"
Tôi kể tóm tắt lại cho Dư Hoài về tin nhắn suýt nữa hại chết tôi.
"Tuy tôi thấy lúc lên lớp điện thoại rung rồi bị bắt quả thực không tốt, nhưng đây rõ ràng là muốn xả bực lên đầu cậu mà?" Dư Hoài nói bâng quơ.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại câu cuối của Lại Xuân Dương "Đến một hai người cũng không có ai nghe lời tôi." thật sự làm người ta mơ hồ mà.
"Không cần biết là nguyên nhân gì, buổi sáng cô ấy vừa mắng tôi, buổi chiều tôi không thể đi nộp mạng được. Cậu đi thay tôi đi, dù sao hôm nay tôi cũng đi họp giúp cậu rồi, giúp cậu tranh thủ được thời gian ôn tập quý giá, đi văn phòng Tiếng Anh chỉ là chuyện vặt vãnh, đi đi mà đi đi mà."
"Lười đi, vả lại tôi cũng không thích cô Lại."
"Tôi còn giúp cậu đi trả quyển nhật ký cho Thặng Hoài Nam nữa mà, lần đó chạy rõ xa."
"Chuyện này không phải cậu còn phải cảm ơn tôi à?"
Cũng đúng.
Nhìn tôi không phản bác, trong giây lát mặt Dư Hoài đen xì.
"Chết tiệt." Cậu ấy đứng dậy đi ra ngoài, để lại tôi với bộ mặt không thể thảm hơn, rốt cuộc có đồng ý hay không vậy?
No. 188
Chuông vào lớp tiết ba vừa kêu lên, Văn Tiêu Tiêu bắt đầu phát lời bài hát và nhạc phổ. Tôi chống cằm ngơ ngác, nhìn thấy Từ Diên Lượng xách máy ghi âm bảo bối của Lại Xuân Dương lên bục, không kìm nổi mà cười, quay người cảm ơn Dư Hoài không ngừng.
Dư Hoài vẫn đang làm đề, không hề nghe thấy.
Khi cầm lời bài hát tôi mới nghĩ ra một chuyện rất quan trọng.
Tôi nhìn Dư Hoài đang viết thoăn thoắt, trong lòng đột nhiên "tùng" một tiếng. Phen này xác định, tôi không biết hát.
Cái này đúng là luôn làm mẹ tôi mất mặt.
Lúc mẹ tôi vừa vào thị trường ngân hàng, tôi mới học lớp hai. Hồi đó, trong quán cơm đều có lắp ti vi và một chiếc máy karaoke nặng trịch, muốn hát bài nào thì chỉ cần mở sổ danh sách bài hát ra chọn, dựa vào thứ tự bảng chữ cái để tìm ra bài hát, sau đó nhập bốn chữ số tương ứng vào máy chọn. Ăn xong thì hát, hoặc vừa ăn vừa hát, đó là cách thức thư giãn cao cấp của người thành phố chúng tôi, cùng lúc bồi dưỡng nên lớp "ca sĩ" trung niên và cao tuổi của thành phố.
Nơi nào có người thì có giang hồ. Có thể dẫn cả con cái theo cùng, karaoke trở thành vườn đấu thú tàn sát lẫn nhau của phụ huynh và con cái. Con nhà ai dẻo miệng, hát hay, biết dẫn chương trình thì được gọi là tiểu minh tinh, con nhà ai giọng trong trẻo hát "Tiểu tiểu thiếu niên", con nhà ai có phong cách, biết chọn bài, đều khiến mọi người đều vui vẻ...
Dù sao cũng không có chuyện của tôi. Tôi mất giọng, tôi luống cuống, trát bùn vữa không dựng nổi tường. Những nơi mang tính cộng đồng thế này, những người "chăn dắt" các thiếu niên thiếu nữ ưu tú sẽ trở thanh tiêu điểm, còn tôi thì chưa bao giờ khiến mẹ tôi nở mày nở mặt.
Mẹ tôi lòng tự trọng cao, mệnh tôi thì lại mỏng hơn tờ giấy.
Bạn nhỏ Cảnh Cảnh năm tám tuổi, sau bao lần khổ luyện thì cũng đã học được một số bài hot như: Nam Bính Vãn Chung, Một trò chơi một giấc mơ, Ca-chiu-sa, Người lo lắng cho em là anh,... Trong đầu bạn nhỏ ấy, lúc hát bạn ấy thật sự chưa từng bị lạc giọng.
Nhưng thật đáng xấu hổ là, khi bạn nhỏ Cảnh Cảnh mang tâm trạng u ám vừa nhảy vừa hát, đã lén lút nhấn kẹt hai phím của máy chọn bài, làm hai mươi trên tổng số hơn trăm bài hát không thể nào cất tiếng lần nữa.
Ông chủ quán rượu hải sản giàu có ơi, nghe cháu giải thích một chút được không ạ.
No. 189
Hai bài hát này thực ra ai cũng biết hát, bài hát hào hùng này cả lớp hợp xướng ắt không có vấn đề gì, không tập có được không vậy... Tất nhiên tôi không có cảm xúc với âm nhạc lắm, không lạc giọng là khiến tôi cảm động rớt nước mắt rồi.
Tôi luôn hát rất bé, lúc mới tập tôi liền bị cục diện bấ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...