Tuổi Thanh Xuân Bên Nhau

  No. 179

Tiết thứ hai là môn Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn dạy cách làm văn. Cô giáo phát cho năm – sáu tập giấy, trên giấy đều in đến hai đến ba bài là bài văn giữa kỳ điểm cao của lớp 10, mỗi bài đều phân tích ưu, nhược điểm. Tôi nhìn thấy bài của Dư Châu Châu, còn có bài của Thịnh Hoài Nam và Lăng Tường Xuyến.

Từ Diên Lượng cũng có một bài ở top. Đại điện duy nhất của lớp tôi, được xếp ngay sau bài của Lăng Tường Xuyến.

Lăng Tường Xuyến là cô gái trong mộng của con trai tất cả các khối. Hiện nay học sinh lớp 10 được chia thành hai loại: biết Lăng Tường Xuyến là ai, và cực kỳ muốn biết Lăng Tường Xuyến là ai. Giờ nghỉ giải lao thứ sáu tuần trước, Từ Diên Lượng vừa mới từ loại thứ hai thăng một phát lên loại thứ nhất, cho nên gần đây nữ hoàng luôn treo trên miệng cậu ta.

"Ôi chao, đa tạ, đa tạ."

Chẳng ai khen cậu ta, tự cậu ta lại cầm xấp bài văn mẫu được khen đấy chủ động cùng với mọi người xung quanh gật đầu thăm hỏi.

"Thật không ngờ lại được xếp sau hotgirl, thật là. Ôi chao, không thể tin được!"

"Cũng chỉ là tên được in dưới mà thôi, chả phải được xếp hàng cưới chị ấy. Muốn phọt rắm quá đi!" β bị cậu ta lảm nhảm đến mức mất kiên nhẫn.

"Muốn cưới chị ấy còn kém xa lắm!" Từ Diên Lượng không có tí gì biết mình cả, tự khen tự khiêm tốn: "Hotgirl nhà người ta trắng như thế, tôi lại trông đen thế này, sau này con sẽ không giống ngựa vằn."

β cụp mắt, nhìn từ trên xuống dưới thân hình thùng phi của Từ Diên Lượng.

"Nghĩ hay quá nhỉ? Haha, chả khác gấu trúc là mấy."

Giáo viên ngữ văn ho hai tiếng, Từ Diên Lượng định phản kích nhưng lại phải giấu trong bụng.

Bài của Dư Châu Châu chỉ ở mức bình thường, chẳng có gì đặc sắc. Nhưng chung quy lại, nhìn qua đó chính là kiểu hành văn mà giáo viên thích: sắp xếp ý đúng chỗ, chỗ cần ví dụ thì có ví dụ, một đống luận điểm rườm rà từ cổ chí kim cảm động vũ trụ, móc không ra lỗi gì, nhưng mà... Biết nói thế nào đây... Mỗi một câu đều biểu hiện kiểu thái độ rất qua loa lấy lệ. Ít nhất thì tôi cảm thấy là vậy, cho nên số điểm cũng chỉ được thế, chỉ ở rìa ranh giới của sự xuất sắc.

Ngược lại, bài văn của Lăng Tường Xuyến lại rất hoa lệ, hình thức và diễn đạt đều rất đặc biệt, nét bút như đưa kiếm. Về Sở Thiên Khoát, lại có sự súc tích, kín đáo và logic.... Rất hay, mà lại còn có kiến thức rất rộng, ngược lại nếu là tôi thì chắc chắn không thể viết ra như thế được.

Dĩ nhiên những bài văn xuất sắc thế này sẽ không có tên của Lâm Dương và càng không có tên của Dư Hoài. Hai người này đều là học trò của Thịnh Hoài Nam, loại văn đặc tả thế này từ trước tới giờ đều không thể lấp trống được, có thể viết ra bài văn hay, điểm văn của Dư Hoài còn thấp hơn tôi mà.

Còn về bài của Từ Diên Lượng.... Nói thế nào đây....rất....vớ vẩn....

"Có một danh nhân từng nói, bi kịch đời người nằm ở "nhãn cao thủ đê1". Đa số mọi người trong lúc kích động đều "phật ngăn thì giết phật", trong ảo tưởng luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, trong cuộc sống thường ngày lại không có dũng khí nhấc điện thoại lên nói chuyện một chút với hàng xóm vào mỗi sáng cuối tuần."

Từ Diên Lượng đứng tại chỗ cất giọng đọc bài văn của mình.


Đề bài lần này là "Lý tưởng và Hiện thực".

Giản Đơn không chịu được nữa, mắng ra tiếng: "Cái quái gì thế này? Danh nhân nào, danh nhân nào chứ?!"

β đột ngột ngoảnh sang, nhìn Giản Đơn, lộ ra nụ cười thâm sâu khó lường.

"Tớ á? Có ý kiến à?"

No. 180

Tất nhiên ngoài bài văn của Từ Diên Lượng được cô giáo uống quá nhiều thuốc mà chấm thành bài văn xuất sắc ra, những cái còn lại đều rất bình thường. Cô Trương dạy văn nói với chúng tôi, sau này mỗi lần sau khi kiểm tra đều sẽ chọn ra những bài xuất sắc để khen thưởng, nói rồi lại truyền xuống hai tập giấy nữa.

"Đây là những bài văn xuất sắc của lớp 11 của đợt thi giữa kỳ lần này. Thầy cô chọn ra năm bài xuất sắc nhất, các em học tập một chút, so với những bài văn của lớp 10 chúng ta thì viết càng quy củ hơn. À, tôi vẫn luôn nhấn mạnh từ "quy củ" với các em. Bài của em Từ Diên Lượng quá mạo hiểm, bài thi cần lấy sự chắc chắn làm chính, cho nên hãy đọc kỹ một chút, nhìn các anh chị khóa trên xem lúc thi nên viết như thế nào."

Trong lúc bà cụ Trương làu bàu, tôi đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Dư Hoài.

"Giờ Ngữ văn hôm nay có mấy bài được khen thưởng, lúc nãy tôi có nhìn thấy "cô nhỏ" Long cô nương của cậu đó."

Bài thi được đưa từ hàng đầu tiên truyền xuống phía sau, cả phòng học như một biển sóng âm thanh. Mặc dù tôi không thích làm bài thi nhưng lại rất thích âm thanh của nó khi được chuyển đến, hài hước nhớ tới kết hợp với bài thi. Tóm lại, nó khiến tôi cảm thấy cái từ "thư hải" (biển sách/biển chữ) này vô cùng sinh động.

Sóng biển chậm rãi cuốn về phía tôi.

Tin nhắn của Dư Hoài cũng được gửi đến.

"Tất nhiên rồi, lão Dư nhà chúng tôi đâu phải là người thường. Đúng rồi, tôi nghe Lâm Dương nói hôm nay không tập thể dục à?"

"Ừ, hôm nay gió to quá, tiết thể dục hủy rồi." Tôi trả lời lại.

Vừa nhấn nút "gửi" xong, bài thi cũng được truyền xuống đến tay tôi, cái tên đập ngay vào mắt là Lạc Chỉ.

Mặc dù hôm kỷ niệm thành lập trường, chị Lạc Chỉ có cho tôi xem bảng tên nhưng khi nhìn cái tên này trên bài thi lại khiến tôi có cảm giác hơi xa lạ.

Bài thi giữa kỳ của lớp 11 lần này là tài liệu làm văn, đề bài yêu cầu dựa vào một đoạn tin tức để viết một đoạn văn nghị luận. Nội dung của đề bài đó đại loại là, ngoài thành tựu của sự miệt mài học tập và lượng tiêu thụ sách báo Trung y dưỡng sinh ra, lượng người đọc các loại sách báo khác đang giảm dần qua từng năm.


Ngoài ra, chủ đề của bốn bài văn đều là tầm quan trọng của đọc sách, như là "Sách là một nấc thang tiến bộ của loài người" gì gì đó, để kêu gọi mọi người nên đọc nhiều sách, cải thiện tình trạng số người đọc sách ngày càng giảm. Bài văn của Lạc Chỉ lại nghiên cứu về vấn đề vì sao thành tựu của sự miệt mài học tập lại có thể đối nghịch với trào lưu hiện tại.

Nói thực lòng, tôi đọc không hiểu lắm.

Nhưng tôi đọc rất kỹ, vì dường như chị ấy viết rất kỹ càng và chăm chút.

Không phải là sự kỹ lưỡng về mặt ý nghĩa. Và cũng không chỉ đơn thuần là vì điểm số.

Muốn đạt điểm cao môn Văn, một nửa là dựa vào khả năng của mỗi người và một nửa là dựa vào cách chấm thi khuôn sáo của giáo viên, tài hoa chỉ có vùng vẫy trong mấy khuôn sáo truyền thống kia mới có khả năng có được ưu ái. Mặc dù tôi không có tài hoa nhưng tôi vẫn luôn bay nhảy trong cái khuôn sáo an toàn đó.

Chỉ là bay nhảy thôi. Nhưng chị ấy lại ở trong cái khuôn sáo này nhảy một điệu nhảy. Dù xem không hiểu nhưng cũng làm rung động lòng người.

Tôi đọc từng câu từng chữ xong, bà cô Ngữ văn nói cái gì tôi cũng không để ý song lại nhớ kĩ một câu nói trích dẫn trong bài văn của chị Lạc Chỉ.

"Bạn càng thành công, thế giới lại càng huyền bí đối với bạn."

Không hiểu sao, tôi bị câu nói này đánh trúng rồi.

No. 181

Trước khi hết giờ, cô Trương nói lời sâu xa với chúng tôi: "Dạy Văn bao nhiêu năm nay, trong lòng tôi biết rất rõ, các em chẳng có ai là thật sự yêu thích môn Ngữ văn, bởi vì muốn nâng cao thành tích môn Ngữ văn không phải là chuyện một sớm một chiều. Ngôn ngữ, có thiên phú hay không có thiên phú, có lúc không phải có cố gắng là có thể bù đắp được, không phải là mấy thứ khoa học tính qua tính lại mà các em học cần IQ, cho nên đừng có coi thường môn của tôi. Chấn Hoa chúng ta luôn là lấy các môn khoa học làm thế mạnh, có một vài điều tế nhị tôi cũng không tiện nói, xem những bài văn này, đợi đến khi rảnh rỗi bản thân nghĩ một chút. Được rồi, kết thúc tiết học."

Trong giây phút cô Trương rời khỏi lớp, tôi nghe rất rõ giọng nói của Hàn Tự. Thật hiếm thấy, Hàn Tự cũng có lúc tùy tiện nói chuyện ở trên lớp.

"Không ngờ thầy cô của Chấn Hoa đều có lý tưởng cả."

Tôi không đoán được lời nói này là châm chọc hay kính trọng. Vẻ mặt lạnh lùng như tiền của Hàn Tự, dường như nói cái gì đều phải nghĩ ngợi.

Tất nhiên chỉ có Giản Đơn ngốc lúc nào cũng cười đến mức tươi hơn hoa vì mỗi câu nói của Hàn Tự.

Giờ thể dục được nghỉ. Chúng tôi có hai mươi phút để giải lao. Trước khi tan học, Dư Hoài gửi tin nhắn nhờ tôi, lấy quyển nhật ký của Thịnh Hoài Nam ở trong ngăn bàn cậu ấy rồi sang khu vực lớp 12 đưa cho Thịnh Hoài Nam lớp 11-3.


Tôi tìm thấy quyển nhật ký kia, lại lần nữa mang trạng thái sùng bái lật qua lật lại, sau đó mặc áo đồng phục vào rồi đi ra ngoài. Khu vực lớp 12 ở ngay cạnh khu vực lớp 11 của chúng tôi, nhưng tôi cần phải xuống tầng một, xuyên qua đại sảnh và khu hành chính mới có thể vòng đi qua.

Lúc đi qua khu hành chính, đi qua văn phòng môn Vật lý, cửa mở, tôi tùy tiện ngó vào nhìn một cái.

Sau đó thì nhìn thấy β đang trung bộ mặt thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, cúi người đứng ở bàn làm việc của Trương Bình, giơ ngón trỏ chỉ quyển bài tập ở trên bàn, rất chăm chú rất chăm chú mà hỏi cách làm bài.

Người tôi có chút không khỏe, muốn nôn luôn rồi.

Tôi đang nhìn đến say sưa, có người bàn bên cạnh đứng dậy, ôm một chồng đề thi lớn đi ra ngoài.

Là chị Lạc Chỉ, mặc đồng phục mùa đông của lớp 11, vẻ mặt tĩnh lặng như nước. Nhìn thấy tôi, chị ấy hơi bất ngờ, sau bỗng nhoẻn cười.

"Tóc em dài ra chút rồi, suýt nữa chị không nhận ra."

Lúc chị ấy không cười trông thật lạnh lùng nhưng khi cười lại rất hiền hòa, song dường như lại có chút xa cách. Tôi không biết nói thế nào, tựa như được chị ấy mời đến nhà chị ấy chơi, nhưng bạn sẽ luôn hoài nghi rằng thực ra con người thật của chị ấy đang được ngăn cách bởi bức tường kép ở trong một mật đạo nào đó.

Tôi cũng không biết cảm giác này là từ đâu tới. Từ nhỏ, tôi đã luôn tồn tại trực giác yêu ghét đối với một ai đó, nhưng trước giờ tôi không cứng nhắc để đi chứng minh trực giác của mình là đúng hay sai.

"Sao chị lại ở văn phòng Vật lý thế ạ? Không phải là chị ở ban khoa học xã hội ư?"

"Đúng vậy!" Chị ấy gật đầu: "Nhưng chị là đại diện của môn Vật lý. Đến lấy bài thi giữa kỳ."

"Không phải họp phụ huynh xong hết rồi ạ? Sao chị lại đến lấy bài thi Vậy lý..."

"Thực ra lấy hay không lấy đều chẳng sao, điểm trung bình của lớp chị là 23 điểm rồi."

"...Thấp...thế ạ?"

"Chị cũng chỉ được bốn mươi mấy điểm. Chắc không phải là do ngu đâu nhỉ!" Chị ấy tự lẩm bẩm, cười chua chá: "Vì để tiết kiệm thời gian thi môn Vật lý nên đến để ôn tập môn Địa lý sắp thi một chút, trước khi bọn chị được phát đề thì đã tô xong đáp án trong phiếu thi rồi."

Tô bừa....Phục thật.

Chị ấy cười cười: "Đây là truyền thống của ban khoa học xã hội của Chấn Hoa. Sự sáng suốt của tiền bối."

Thảo nào trước đây Trương Bình có nói, nếu lớp chúng tôi không chịu phấn đấu thì lên lớp 11 sẽ đổi chủ nhiệm, một ngày nào đó thầy ấy sẽ bị đá vào lớp ban khoa học xã hội để dạy, thế thì không bằng để thầy ấy đi treo cổ còn hơn.

Đây là vấn đề về tôn nghiêm. Trương Bình lúc đó nói rất nghiêm túc.

"Em hiểu học Lý, Hóa không phải là vì để lên lớp 12 có thể thi được sao, ngược lại bọn em chỉ kiểm tra Ngữ văn, học Vật lý rồi cũng chẳng có tác dụng lớn gì. Tiết kiệm thời gian tốt biết bao nhiêu."


Lạc Chỉ nghe tôi nói, mỉm cười, tốt bụng bổ sung: "Chỉ có thể xem xét từ góc độ thành công mà nói, chẳng có cái gì là có tác dụng lớn cả."

Thực ra vừa rồi tôi thuần túy chỉ muốn tiếp lời mà thôi, tôi thích chị ấy nên không bỏ qua bất cứ cơ hội nịnh hót, lôi kéo làm quen nào cả. Chị ấy luôn bình lặng như nước nhưng lại khiến tôi cảm nhận được sự đối xử nghiêm túc. Tôi cũng không thể nói rõ được đó là cảm giác gì. Tựa như bài văn đó.

"Bạn càng thành công, thế giới lại càng huyền bí đối với bạn."

"Ồ?" Chị ấy bất ngờ.

"Chính là câu trích dẫn trong bài văn của chị đó! Trong giờ Ngữ văn, cô giáo bọn em phát cho các bài văn xuất sắc của lớp 11, bài đầu tiên chính là của chị!"

Chị ấy hơi ngượng ngùng nhưng lại không cố ý tỏ ra khiêm tốn.

"Thật hả? Các em cũng xem bài văn của bọn chị ư?"

"Thực sự chị viết rất hay."

"Cảm ơn em."

"Không, em nói thật đấy!" Cử chỉ của tôi có chút kích động: "Chị viết thật sự rất hay! Chính là... chính là kiểu vượt qua khỏi yêu cầu của đề bài, vốn dĩ chị không cần phải nghiêm túc như vậy...Em cũng không biết nói thế nào, ngược lại chính là cảm giác này, không chỉ là vì thi nên mới viết như vậy, không chỉ là để được điểm cao, lại giống như là..."

Tôi cảm giác mình bỗng nhiên biến hình thành hành động cực kì "ngốc" của super fan, chức năng ngôn ngữ không linh hoạt khiến cho tình hình càng thêm "họa vô đơn chí"2.

"Giống như là đang viết cho người khác đọc vậy."

Khoảnh khắc chị ấy nghe đến câu này, hai mắt mở to nhìn tôi. Sau đó liền cười to lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nói: "....Chẳng có bài văn của ai lại đi viết cho chó đọc cả."

Tôi không biết làm sao để dừng lại cái sự ngu ngốc của mình lại. Chẳng có cách nào nói cho rõ cả. Tôi chỉ muốn biểu đạt, bài văn của chị ấy giống như đang đợi một người nào đó đến đọc vậy. Hoặc nói là vì để người nào đó sau khi đọc xong, có thể hiểu được chị ấy.

Lạc Chỉ cười một lúc, đột nhiên đưa tay ra xoa xoa tóc tôi.

Chúng tôi kém nhau nhiều nhất là một tuổi mà thôi. Nhưng mà chị ấy làm động tác này, không phải là bất ngờ. Chị ấy thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nhìn tôi.

"Cảm ơn em, Cảnh Cảnh." Chị ấy lại nhoẻn cười lần nữa.

Chị ấy nhớ tên của tôi đó.

Đột nhiên tôi không biết nên nói gì, chị ấy không phải là người nói nhiều, hai chúng tôi cứ đứng ngốc ở hành lang như vậy.

Đúng lúc tôi đang cảm thấy ngượng ngùng – đương nhiên làm cục diện ngượng ngùng như vậy đều trách tôi lắm mồm – Lạc Chỉ bỗng nhiên cất tiếng: "Em biết không? Khóa bọn chị cùng với khóa bọn em đều giống nhau, đều có những bài văn xuất sắc được lưu truyền đấy!"  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui