No. 158
Chuyện đó làm tôi và Dư Hoài cười đến đau cả bụng, nhưng trong mắt β lại đẹp trai đến chói lóa.
Lúc Dư Hoài bước vào lớp, tôi vẫn còn ngồi bên cạnh β nghe cô ấy kể chuyện. β nhẹ giọng kể chuyện là chuyện thần kì ngàn năm hiếm có, bởi vì cái giọng ăn to nói lớn của cô ấy vốn dĩ đã không thể giữ nổi bí mật gì rồi.
Có lẽ cũng giống như chúng tôi, ôm lấy bí mật đầu tiên, gọi là thích.
Đợi đến khi trong lớp học rôm rả tiếng nói chuyện, Từ Diên Lượng đeo ba lô xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tôi mất mấy giây mới phản ứng được, bởi vì Từ Diên Lượng nói mình giả vờ bị cận không nhìn rõ bảng, bây giờ cậu ta bị Trương Bình bắt ngồi ở hàng hai, ngồi bên cạnh β.
"Giả vờ bị cận cái c*t, còn không phải là vì muốn ngồi cạnh β à!"
Phía trên là Giản Đơn đang bình luận về cái chuyện máu cún này. Giản Đơn vẫn luôn tin tưởng Từ Diên Lượng đối với β có một loại thiện cảm khó nói thành lời... Tôi nghĩ đến nhũn cả não cũng không rõ cái loại thiện cảm đó lấy ở đâu ra, là bị "Lỗ Băng Hoa"1 làm cho cảm động rồi ư?
Tôi nhường chỗ cho Từ Diên Lượng, trở về chỗ ngồi của mình. Dư Hoài đã đeo tai nghe nghe tiếng Anh rồi, bọn tôi cũng chỉ chào hỏi nhau qua loa. Tôi lấy sách Toán trong cặp ra, xem nội dung lũy thừa hàm số xong, bắt đầu chiến đấu với đống hàm logarit, cũng chính là đống bài hôm qua Trương Phong ném cho tôi.
Còn về phần bài giảng trên bảng của Trương Phong, tôi nghe không hiểu mà cũng chẳng chép kịp. Tôi lén lút lấy máy ảnh ra chụp lại, cho nên lúc cần đến có thể sử dụng chức năng xem trước phóng to bài giảng lên xem.
May mà ngày nào tôi cũng mang theo máy ảnh. Vốn dĩ chỉ có thể lưu hơn bốn trăm bức ảnh, thoáng cái mà đã sắp "full" rồi, tôi lại không có cớ gì để tìm bố mẹ bảo họ mua cho thẻ nhớ mới, mắt nhìn bài giảng trên bảng của Trương Phong, đột nhiên tôi cảm thấy thượng đế vừa mở ra một cánh cửa mới.
Bỗng chốc tôi cảm giác, có một lúc nào đó Dư Hoài đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi nhưng tôi kiên trì không ngẩng đầu lên, tập trung tiếp tục suy nghĩ mấy cái định lý mà cậu ấy nhìn thoáng qua một cái có giải thích được.
Tôi từng hoàn toàn không có cách nào có thể đối diện được ánh mắt này của Dư Hoài. Sau khi cậu ấy để tôi viết xong mấy trang thì đặt bút xuống, trong lúc vô ý lén nhìn một cái, hoặc là lúc Trương Phong chuẩn bị gọi người lên bảng giải đề, tôi rụt cổ cúi đầu xuống cậu ấy cười cong cả mắt... Không có ác ý, một tí cũng không có.
Thậm chí có thể là cậu ấy không ý thức được là cậu ấy đang nhìn tôi.
Nhưng tôi không cách nào đối diện, vì một ánh mắt này mà theo bản năng tôi thấy ngượng ngùng. Tôi cũng chẳng phải là người ham hư vinh, nếu đối phương không phải là Dư Hoài, có phải tôi có thể thản nhiên đối mặt với sự ngu ngốc của mình một chút không?
Tôi không biết nữa.
Vì vậy, hôm nay tôi kiên trì nén cái chuyện ngu xuẩn này xuống. Tôi cảm thấy tất cả đều có chút không giống như vậy.
No. 159
Tiết đầu tiên là tiết Vật lý của Trương Bình, từ phía sau tôi nghiêng nghiêng người, lặng lẽ quan sát β. Lưng cô ấy thẳng tắp, đôi mắt như hai cái bóng đèn phát sáng làm cho người ta phát sợ, nóng bỏng dán chặt mắt vào Trương Bình.
Đối với trạng thái học tập của β hôm nay Trương Bình rất hài lòng, thậm chí còn nhoẻn cười với β.
Cái tên ngốc này, β như con sử tử cái muốn bắt mồi, thầy ấy lại còn tưởng mình là con mèo nhỏ dễ thương.
Tôi hơi thấp thỏm lại có chút ngưỡng mộ cô ấy. Bỗng dưng cô ấy lại đi thích thầy giáo của mình, mặc dù đây là chuyện bí mật không thể nói cho người khác nhưng cô ấy vẫn tự nhiên biểu hiện rất rõ ràng.
Ấy thế mà, mộng đẹp của β đều vỡ tan trong giây lát, khi Trương Bình quay người viết công thức lực đàn hồi lên bảng... Đầu tiên là Từ Diên Lượng phì cười ra tiếng, sau đó thì như ngầm hiểu ý nhau mà tiếng cười rung lên như lò xo, từ phía sau lớp học một đường truyền lên phía trên.
Chỉ có mình Dư Hoài là đang cúi đầu nhìn chiếc bút bi, hoàn toàn không chú ý đến sự xôn xao trong lớp. Tôi vốn muốn đẩy đẩy cậu ấy, để cậu ấy liếc nhìn Trương Bình một cái, song vừa mới nâng lên ngón tay lên thì nhìn thấy khuôn mặt chuyên tâm của cậu ấy, tôi lại nhẹ nhàng bỏ xuống.
Chiếc áo gió màu ngà của Trương Bình bị dính thêm hai cái tất ống dài màu đen dáng nữ.
Trương Bình bởi tiếng cười hỗn loạn của đám học sinh hàng phía dưới mà đã hiểu ra, vòng tay ra sau lưng phẩy mấy cái, dựa vào sự che lấp của bục giảng, nhét đôi tất vào trong túi áo gió.
"Sự tĩnh điện...tĩnh điện," Trương Bình xấu hổ cười gượng ha ha hai tiếng, "Điện năng điện thế điện từ học, chúng ta lên lớp 11 sẽ phải học rồi, ha ha, lớp 11 là cần phải học rồi, ha ha."
"Thầy ơi, thầy nói trước thế này chính là bắt đầu làm đồ dùng học tập rồi đó. Thầy thật là yêu nghề."
Từ Diên Lượng nói một câu khiến cả lớp cười ầm lên, bản thân cậu ta cũng rất đắc ý, dù sao cậu ta đối với Trương Bình không biết lớn nhỏ quen rồi.
Nếu Trương Bình mà có bạn gái, mọi người đã sớm biết rồi.
No. 160
Từ Diên Lượng đang đắm chìm trong ánh hào quang sùng bái của mọi người nên không hề phát hiện ra, ánh mắt âm trầm của β đã muốn đem cậu ta róc xương lóc thịt mấy trận rồi.
Lúc chuông tan học vang lên, Trương Bình đang dựa vào bục giảng luyên thuyên với chúng tôi về Lịch sử và Vật lí.
"Đây mới gọi là nghiên cứu học vấn, thầy rất sùng bái những nhà khoa học người Đức này. Nếu trong các em mà có một chút sự chăm chỉ và nghiêm túc của bọn họ thì đề khó nào cũng có thể giải được. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tan học."
"Thực ra, hình như tớ cũng có một chút huyết thống với người Đức. Tớ nhớ là mẹ tớ từng nói qua với tớ." Tôi nghe thấy Từ Diên Lượng chém gió với β: "Cậu hãy tin đi."
"Tớ tin!" β với lấy bình nước rồi đi ra khỏi lớp: "Vừa nhìn là biết lúc cậu còn nhỏ chắn chắn là được chó chăn cừu Đức muốn nhỉ."
Giản Đơn ngồi ở đằng sau nhẹ giọng nở nụ cười, Từ Diên Lượng ngơ ngác, nhìn β biến mất sau cánh cửa, ngoảnh lại hỏi: "Tớ chọc giận gì cô ấy à?"
No. 161
Tôi ngồi ở chỗ không xa lắm nhìn mấy người họ ở tổ kế bên tán gẫu linh tinh, mắt vẫn luôn chú ý đến Dư Hoài. Tan học chuông báo một hồi, cậu ấy lại đeo tai nghe lên, nghiên cứu quyển vở đã nhàu cũ đến xuất thần.
Ngày trước cậu ấy đã từng nói, cậu ấy đeo tai nghe thì không thể nào tập trung được, từ trước đến giờ vào tiết tự học không bao giờ nghe nhạc, cho nên bộ dạng bây giờ của cậu ấy khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
"Này, hôm qua cậu trực tiếp quẳng việc trực nhật cho tôi, có biết xấu hổ không hả?"
Dư Hoài không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, khiến tôi hơi ngại ngùng.
"Cậu ấy dạo gần đây hơi căng thẳng. Không phải hôm qua tớ nói với cậu rồi à? Họ sắp thi đấu rồi."
Chu Dao không biết lúc nào đã quay người qua đây, nhìn Dư Hoài rồi lại nhìn tôi, mắt kính cụp xuống sống mũi, giống như một bà lão may vá vậy.
Sau khi thi giữa kỳ, cô ấy luôn tìm mọi cách đùn đẩy môn Tiếng Anh của Dư Hoài, nhưng vẫn rất tự nhiên hỏi Dư Hoài các loại đề Toán. Dư Hoài luôn phê bình kín đáo nhưng vẫn kiên nhẫn giải đáp, chỉ là hai ngày gần đây chẳng biết làm sao lại không thèm để ý đến người khác, sắc mặt của Chu Dao cũng không tốt lắm. Không ngờ, hôm nay cô ấy lại chủ động bắt chuyện với bọn tôi.
"Chẳng trách tớ hỏi bài cậu ấy, cậu ấy đều không nghe thấy."
Nói xong, tôi liền thầm chửi bản thân hèn. Chuyện thi đấu là do Chu Dao hôm qua nói cho tôi biết, tôi lại còn ở đây thay Dư Hoài giải thích cái gì đây.
Huống chi, cậu ấy cần tôi thay cậu ấy giải thích à? Nghĩ đến đây, tôi hơi xót xa trong lòng.
No. 162
"Đương nhiên là không nghe thấy, he he, tập trung kinh như vậy cơ mà! Đây là thế giới của những người trâu bò, đến tớ cũng không hiểu nữa là." Giọng điệu của Chu Dao không dễ nghe cho lắm.
"Cậu cũng là trâu bò trong lòng tớ!" Tôi mỉm cười lịch sự, nói: "Thành tích của cậu cũng rất tốt!"
"Thôi đi!" Chu Dao liếc mắt, khóe miệng nhếch lên: "Tớ sao có thể cùng với họ..."
Chu Dao chưa nói xong, Dư Hoài tháo tai nghe xuống, nhìn tôi: "Sao thế, cậu nói gì với tôi à?"
"Cậu đang nghe cái gì đấy? Lúc cậu tự học không phải là sẽ không nghe nhạc à?"
Dư Hoài vừa muốn trả lời tôi thì đột nhiên dừng lại, không yên tâm nhìn Chu Dao một cái.
Trên mặt Chu Dao "treo" một nụ cười tế nhị, dường như là không có ý rút khỏi cuộc trò chuyện này. Cái kiểu xen vào việc của người khác này, thực ra đối với cô ấy thật là hiếm thấy.
"Cậu phải nhớ đến bọn tớ đấy." Chu Dao cười hì hì, nói với Dư Hoài: "Được cử đến Thanh Hoa rồi, phải nhớ đến cha già ở Giang Đông đang đợi cậu về nâng đỡ đó!"
Dư Hoài hơi chau mày.
Cười ha ha khiêm tốn, nói "Tớ không thể thi vào Thanh Hoa được" đó không phải là phong cách của Dư Hoài. Bề ngoài cậu ấy hiền hòa nhưng trước giờ sẽ không tự hạ thấp bản thân; song, cô ngốc kia lại không nhìn ra lần chuẩn bị cho trận đấu lần này cậu ấy thực ra rất căng thẳng và lo lắng. Sự "ngông cuồng" mọi ngày đều thu lại hết rồi.
Đức hạnh của Chu Dao kia khiến tôi bùng lên một ngọn lửa.
Phiền nhất là người có thành tích tốt nhưng lại ác ý kêu than. Dư Hoài không có tật xấu này, cũng không có nghĩa là những người khác cũng như vậy. Bề ngoài thì tâng bốc, nhưng bên trong lại đang chế giễu từ trong mỗi câu mỗi chữ đều hiện lên rõ mồn một.
"Cậu từng nói là những ai học lớp 10 mà tham gia thi đấu trận này, trừ phi là thiên tài, nếu không thì kết quả đều là "cảm ơn đã tham gia". Tỉ lệ được cử đến Bắc Đại, Thanh Hoa là rất thấp, hà tất phải làm cho người ta thêm áp lực chứ!" Tôi cố gắng dùng giọng điều hiền hòa nhất để đáp lại cô ấy.
Chu Dao thích hạ thấp giá trị bản thân trước mặt bọn Dư Hoài, không có nghĩa là cũng khách sáo như vậy đối với nhân vật nhỏ bé như tôi. Cho nên, khi nghe được lời của tôi, cô ấy lườm một cái, trở nên nghiêm túc trả lời:
"Tớ nói là nói người khác. Dư Hoài là người bình thường à? Làm sao cậu biết được người ta không phải là thiên tài? Duy trì thả lỏng là điều bình thường, thả lỏng không được mới là sai lầm nghiêm trọng đó." Chu Dao nâng mắt kính nói, cười nhẹ một tiếng: "Cảnh Cảnh, thật sự tớ nhìn không ra, hai cậu ngồi cùng một bàn, sao cậu lại không mong đợi cậu ấy sẽ chơi tốt chứ!"
Tôi tức muốn nghiến răng, nhưng nghĩ không ra cách đánh trả hữu hiệu nào.
Dư Hoài bỗng nhiên bật cười, nhẹ nhàng gõ cái bút xuống bàn, nhìn thẳng vào Chu Dao.
"Cậu nói rất chuẩn, tớ thật sự có thể được tuyển thẳng vào Thanh Hoa. Nếu không được tuyển thẳng thì tớ cũng có thể tự mình thi đỗ vào, nhưng là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Không vấn đề gì."
Cậu ấy nói thẳng đuột ra như vậy, ngược lại khiến cho Chu Dao phải cười chu chát.
"Ngược lại là cậu," Dư Hoài dùng ngữ điệu rất bình thường nói: "Từ trước đến giờ tớ tôi đều không coi cậu là đối thủ mà cũng chẳng ưa gì cậu. Nhìn bộ dạng cậu chắc cũng không ưa gì tớ, đôi bên trong lòng đều biết rõ, sau này cậu cũng không cần nói chuyện với tớ nữa đâu."
No. 163
Đến khi Trương Phong kẹp giáo trình tiến lên bục giảng bắt đầu giảng hàm số logarit, tôi vẫn chưa trở lại được trạng thái bình thường.
Chu Dao ngồi rất nghiêm túc nghe giảng bài. Trước kia cô ấy cùng với Dư Hoài là cùng một loại người, mỗi tiết học đều là hai bọn họ tự học bài, thế mà bây giờ cô ấy lại đang nghe giảng, sau lưng căng ra như một cây cung, cách bộ đồng phục tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cảm giác cứng ngắc đó.
"Cậu..." Tôi cũng không biết nên nói cái gì.
"Hả?" Dư Hoài đang đón cuốn sách te tua liền ngẩng đầu lên, không hiểu mô tê quay qua nhìn tôi.
Nhìn đôi mắt trong trẻo đó, tôi nhất thời nghẹn lời.
Nếu là tôi, có lẽ vừa rồi sẽ bị Chu Dao làm tức đến chết nhưng lại không thể không cho đối phương sĩ diện, chỉ có thể vừa hộc máu vừa chửi rủa sau lưng, ngày hôm sau vẫn phải nhẫn nhịn sự không thoải mái trong lòng, không mặn không nhạt mà tiếp tục ở cùng với cô ấy.
Mặc kiểu "sống chung" này trên thực thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi lại không dám xích mích gì, không biết rốt cuộc là đang sợ cái gì.
Tôi nhớ là mẹ tôi từng nói, người có đạo lý, hợp tình hợp lý sau khi phản kích lại vẫn phải kiểm điểm và lo lắng, đây được coi là cái đạo lý gì ở đời thế này?
Thật đáng tiếc, đạo lý này sẽ thiệt thòi cho người "có đạo lý" như tôi đây.
Thế nhưng, Dư Hoài lại không phải loại người như thế. Cậu ấy sẽ không lo lắng gì cả. Cậu ấy cũng sẽ không hành hạ bản thân mình. Cậu ấy có thể sống hòa hợp được với tất cả mọi người, nhưng trước giờ lại không quý trọng nhân duyên của bản thân, chỉ cần muốn, cậu ấy có thể vứt bỏ bất kỳ người xa lạ nào mà cậu ấy quen biết. Dư Hoài khinh bỉ tất cả những người ở trong vòng tròn hỗn độn luẩn quẩn... "Chuyện này hai bên trong lòng đều hiểu rõ, có chọc thủng thì đã làm sao? Vì mọi người tiết kiệm thời gian thôi." Có trời biết trên thực tế tôi muốn trở thành như cậu ấy biết bao nhiêu.
No. 164
"Ơ kìa!" Tôi nằm bò lên quyển sách Toán nhìn cậu ấy: "Tôi muốn nói là, cậu vừa mới nói là mình muốn vào Thanh Hoa, rất cao ngạo nhé."
"Vì đó là lời nói thật." Khóe miệng Dư Hoài cong lên, bị cậu ấy ép cho chùng xuống.
"Ờ, chính vì là lời nói thật mới tàn khốc đó." Tôi nịnh nọt gật đầu: "Dựa vào cái gì mà chẳng biết khiêm tốn là gì chứ!"
Bỗng nhiên cảm thấy, từ sau vụ Trần Tuyết Quân, tôi và cậu ấy rất ít khi nói chuyện tự nhiên mà nhẹ nhàng thế này. Không biết làm sao tất cả đều trở lại rồi, giống như trước đây vậy.
Dư Hoài bị tôi làm cho xấu hổ: "Đúng rồi! Không phải vừa rồi cậu hỏi tôi vì sao lại nghe nhạc à?"
"Phải rồi, vì sao?"
"Trong lòng đang rối bời." Dư Hoài cười cười: "Có chút sợ hãi, mà cũng mờ mịt. Nhưng tôi không muốn nói cho người ngoài biết."
Cậu ấy hướng về Chu Dao ngồi phía trước bĩu bĩu môi.
Tôi lại vì từ này mà sờ công tắc điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...