Tôi nhớ lúc ở dưới quê , Đẳng từng yêu mến một bạn nữ nào đó chung lớp cấp hai với nó . Tôi không rõ cô bạn ấy là ai , chỉ biết rằng cô ấy đã lỡ mất một người con trai yêu mình thật lòng thật dạ .
Đúng vậy, là nó đơn phương cô bạn kia . Nó thích cô bạn kia đến nỗi , mặc dù năm lần bảy lượt bị người ta từ chối , nó vẫn một mực si dại. Sự si dại là động lực khiến nó cười ngây ngô, làm những việc mà trước đây một đứa nghiêm túc như nó chưa bao giờ làm.
Sự ngốc nghếch của nó chỉ kết thúc cho đến ngày nó rời quê đến Thành Phố A. Cho đến khi , cô bạn đó không còn chán ghét nó nữa , mà thay vào đó là sự thờ ơ lạnh nhạt.
Nó trúng tuyển một trường cấp 3 điểm, rồi nó từ giã tôi lên Thành Phố sống chung với người chị gái. Hành trang nó mang theo, là trái tim bị tổn thương, là những cảm xúc đầu đời không thể lãng quên.
Đẳng tâm sự với tôi , chỉ cần cô bạn ấy có cảm xúc với nó , dù là chán ghét nó đến cực điểm , nó sẽ cho bản thân một hy vọng tiếp tục dại khờ. Nó không sợ không có cơ hội, chỉ sợ người con gái nó yêu không thèm cho nó cơ hội.
Nghĩ lại tình cảnh của mình trong lúc này , tôi càng cảm thấy thấm thía cái tình của thằng bạn thân lúc đó. Vì bây giờ, tim tôi cũng mang một vết thương ngọt ngào....
Vì bản thân vô dụng đến mức không thể để cho em có ấn tượng tốt , đành làm em chán ghét vậy.
Lần đầu tiên ngồi cạnh em, một mặt điều hòa tốc độ đập của một trái tim đang loạn nhịp, mặt khác cố hết sức phỏng đoán em đang nghĩ gì ? có nhận ra anh không ? Bắt gặp ánh mắt tò mò kì lạ em trao, anh bối rối đến mức không thể hô hấp .
Nhưng cái nhìn của em, chỉ là cái nhìn tán thưởng đơn thuần của một nữ sinh dành cho một nam sinh có vẻ ngoài nổi bật. Như vậy chẳng khác gì việc em sẽ chẳng quan tâm gì đến Tú Minh nếu như Tú Minh chỉ là một nam sinh có vẻ ngoài nhàng nhàng .
Rồi điên khùng đáp lời em bằng một câu nói khô khốc, bằng thái độ mà một chàng trai không nên đối đãi với một cô gái.
Ngọc Minh , xin lỗi , lần đầu tiên trò chuyện đã cho em có ấn tượng xấu về anh rồi. Đáng lẽ ra lúc đó anh nên mỉm cười và nhẹ nhàng nói cảm ơn em. Nếu lúc ấy anh không nổi cáu vô cớ, có lẽ anh đã không để bản thân mình nhút nhát đến nỗi ngần ấy thời gian bên nhau vẫn không thể bày tỏ...
Ngày tiếp theo, nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của em khi đối diện bài cuối cùng của bài Kiểm Tra Hóa , anh không ngần ngại chép nhanh đáp án và cách giải sang cho em, rồi hốt hoảng khi thấy em cứng rắn từ chối. Anh buồn khi em bỏ đi ngay khi anh vừa hát xong ở Phòng Phát Thanh. Mà em đâu nhận ra rằng , bài '' Easy to love you '' ấy , từng lời từng lời đều là những gì anh muốn nhắn gửi đến em. Mặc kệ đám đông, anh vội vã chào thầy rồi lao nhanh ra ngoài, ngơ ngác kiếm tìm, ngơ ngác khi sau đó em vào lớp mang theo đôi mắt sưng đỏ.
Em cứ vô tư cười đùa , vô tư khóc vì chuyện cỏn con nào đó , mà quên mất một người bạn cùng bàn, mà anh ta mỗi tiết học luôn ngắm trộm cô gái cùng tên bên cạnh. Em có thể xả thân cầu xin cha mình giúp đỡ chị Nhiên, giúp đỡ Đẳng , giúp đỡ những người bạn thân thiết, lại chẳng thể một phút để tâm đến cái nhíu mày của anh. Chẳng hay biết đằng vẻ bất cần là một tâm hồn chuẩn bị bùng nổ một cách mãnh liệt, muốn gào lên ba tiếng từ tận đáy lòng.
Chú Quân cha em từng hỏi anh em có thích ai hay có ai thích em không ? Anh cười cười lắc đầu bảo '' Con không biết thưa chú ! '' mà không cho chú biết anh có thể trả lời câu thứ hai .
Anh thích em , Ngọc Minh. Không biết là từ giây phút thứ mấy, anh đã thích em rồi.
Anh thích những phút chỉ có hai đứa cùng nhau viết báo tường. Em nghiêng nghiêng đầu mím môi, dáng vẻ điềm tĩnh hiếm hoi làm tim anh ấm áp đến lạ.
Em đâu biết anh cảm thấy nóng trong người thế nào khi nhìn em xấu hổ che mặt bên cạnh chiếc điện thoại đang bật đoạn clip bị spam. Rôi khoái chí khi em ngốc nghếch nhận lời làm nô lệ, ngày ngày bên cạnh anh, không lý do gì để chối từ những giây phút bên nhau.
Mỗi sáng đi học là một sáng bình yên, đằng sau chiếc xe đạp là thanh nam châm của cuộc đời anh. Anh thích đạp xe nhanh để em hoảng sợ vịn chặt vai anh hay eo anh , cứ như em nguyện để anh che chở.
Anh thích kề bên em, giảng bài cho em, cùng em chăm chỉ học hành, anh luôn cố gắng tạo sự hiểu lầm, thích thú thầm khuyến khích các bạn cùng lớp hay khác lớp cứ trêu chọc nhiều vào, và cố gắng hợp thức hóa những ngọt ngào mình dành cho nhau...
Anh vui đến phát điên khi em dành cho anh một góc mang tên bạn thân trong trái tim vô tư ấy, chứng tỏ em đã xem trọng anh, chứng tỏ em muốn ở bên anh cùng chia sẻ vui buồn chứ không đơn thuần là mối quan hệ giữa tôi tớ và Boss.
Anh hạnh phúc khi em mời anh đến tiệc sinh nhật của Phương dù trước đó hội chị em bạn dì đã lần lượt gọi cho anh bảo anh nhất định phải cùng em đến. Là chuyện đương nhiên nhưng sao anh lại không tránh khỏi có những suy nghĩ kì cục...
Ngọc Minh, ánh mắt anh ở nơi đông người tự động tìm kiếm bóng dáng em, ở nơi chỉ có hai chúng ta sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh của tình yêu. Là do em không nhận ra hay giả vờ không biết.
Ngọc Minh, em là con bé to gan nhất anh từng gặp, chỉ có em lần đầu tiên khiến anh thay đổi thói quen, lần đầu tiên khiến suy nghĩ những điều kì lạ anh chưa từng nghĩ đến. Lần đầu tiên có những cảm xúc mà trong mơ anh cũng không dám nghĩ tới có ngày mình sẽ trải qua ..
Vì yêu, anh có thể bỏ qua hết, chỉ cần em một lần cảm nhận và thấu hiểu anh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...