Và rồi tôi lại gặp em, cô bé của tôi.
Tôi thăm mộ mẹ tôi, vào một sáng mùa thu có gió nhẹ nă, 2014, ngôi mộ có cỏ vàng úa mọc xung quanh, ngôi mộ bé nhỏ lọt thỏm vào một góc khuất của nghĩa trang. Đến tận lúc tạ thế, mẹ tôi vẫn ở một nơi âm thầm lặng lẽ như vậy.
Mẹ tôi nhoẻn miệng cười hiền hậu nhìn tôi, nhưng tôi không nhớ lúc đó tôi đã khóc bao lâu khi nhìn nụ cười đó, nụ cười mẹ dành cả thanh xuân của mình đối diện với cuộc sống, dù trong những giây phút đau thắt lòng nhất.
Chú Khiêm từng nói trong cơn say: " Con càng lớn càng giống anh Hùng, nhưng con lại có nụ cười của Nhu ". Đó là lời khen hiếm hoi.
Tôi lau nước mắt rồi kiên quyết rời khỏi nghĩa trang, cuộc sống còn dài, kẻ chỉ biết sống trong u uất là kẻ hèn nhát.
Xe buýt ở Thành Phố A rất dễ tìm, xe đẹp, thoáng mát, nhân viên thì khỏi chê, nếu so sánh với những chú lơ xe trên chuyến xe đường dài tôi đi thì phải nói là một trời một vực.
Có một điều thế này, tôi thật sự không thích Thành Phố A chút nào, có thể nói là ghét cay ghét đắng, nhưng quái lạ là tôi càng ngày càng bị thu hút bởi mọi thứ ở đây, nhất là cục nam châm bé nhỏ đang đuổi theo chiếc xe buýt này...
Cô bé dáng người nhỏ nhắn, đầu tóc rối bù và không nhìn rõ mặt, mặc đồng phục giống với đồng phục trường tôi sắp vào học hôm nay. Tôi nghĩ thầm có lẽ em là một cô nữ sinh dậy muộn xe buýt. Em vừa chạy vừa gọi ới ơi theo chiếc xe buýt, tôi phì cười và khoái trá khi nhận ra, tôi có thể đến trễ hơn.
Cô bé bất chấp tất cả ánh nhìn của mọi người, bất chấp nguy hiểm lao lên xe, nắm lấy bàn tay của anh lơ xe rồi nói cười hô hố...Trong khoảnh khắc, trái tim tôi như muốn nảy khỏi lồng ngực, bật tung ra ngoài, mà quả thật nó đang nhảy điệu samba trong lòng tôi.
Cô bé Fan hâm mộ ngày hè hôm nào đó của tôi kia kìa...
Em mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc ra chiều mỏi mệt, rồi đến băng ghế cuối cùng nơi tôi ngồi, bên cạnh tôi xuất hiện thêm một thanh nam châm nhỏ ấm áp...
Tôi cũng không rõ cảm xúc lúc đó của mình nữa..Vừa mừng, vừa tủi, vừa có chút buồn cười trước bộ dạng của em...
Tôi kín đáo liếc nhìn bảng tên trên đồng phục của em:" Bùi Ngọc Minh " cái tên thật dễ nghe. Em học lớp 9A2, có lẽ em không thấy được ánh mắt vui sướng của tôi khi biết mình được chung lớp với em đâu....
Thế có gọi là duyên số không nhỉ?
Tôi cũng không rõ nữa.
Em dường như không nhận ra tôi, càng không biết tôi vui sướng thế nào, hỏi một câu hỏi hết sức phá đám:
- Hihi,anh gì ơi, anh nhìn ngực tôi hoài là có ý gì?
Khụ! Có trời làm chứng, tôi không hề có ý tưởng biến thái đó bao giờ, tôi là một nam sinh trắng trong thuần khiết...
Em nhe răng cười với tôi, một cái cười sáng lạng còn thấy cả hành vương trên răng , nhưng ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm...
Tôi đành giả ngu nhìn ra cửa sổ...
Tôi chẳng buồn để ý đến em nữa, dù sao em cũng không nhớ tôi...
Thật tiếc nuối, có đôi lúc, con người ta bỏ lỡ những phút giây qua đời nhau.
Em trông còn nhỏ tuổi,chúng tôi lại sắp là bạn chung lớp, nhưng chẳng thể vui vẻ nói chuyện...
Tôi thấy em đã tới trường, chuẩn bị xuống xe, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói với theo: " Hẹn gặp lại ".
Em chẳng thèm đứng khựng hay quay đầu lại...
Tôi hơi mất mát, nhưng không hề gì, chúng tôi lại sẽ gặp nhau, lại sẽ bên cạnh, trò chuyện và cười vui cùng nhau...
Vì chúng tôi còn những năm thanh xuân đầy hứa hẹn sắp tới ở Thành Phố A này...
Hẹn gặp lại...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...