Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp
19/09/2015
Sáng hôm đó anh vẫn dậy sớm, có những buổi sáng em kêu anh dậy, có những buổi sáng anh tự dậy, anh đều thích cả hai, nếu được em kêu dậy thì anh lại thấy sự ngây ngô ngái ngủ của em khi cố gắng dậy sớm hơn anh còn nếu anh tự dậy thì mỗi lần như thế anh đều được ngắm nhìn gương mặt thiên sứ của em mỗi lúc ngủ. Có điều lúc này đây anh lại thức dậy với một tâm trạng khác một chút mệt, một chút hạnh phúc, một chút vui và một chút là cảm thấy có lỗi.....những hình ảnh của đêm ân ái đầu tiên đó anh luôn nhớ rõ, nhớ những tiếng rên khe khẽ của em, tiếng thở gấp.....anh cảm nhận được là em đã khóc khi anh lấy đi sự trong trắng, lấy đi cái quý giá nhất đời con gái của em nhưng anh biết những giọt nước mắt đó là những giọt nước mắt của vui sướng và hạnh phúc, em cứ liên tục nói ba chữ "Em yêu anh" nhiều đến mức anh không thể đếm được. Có lẻ em mệt nên ngủ rất say, cơ thể em cứ tựa vào người anh, trong ánh nắng ban mai của buổi sáng sớm chiếu vào đôi vai trần của em, anh thấy em như là thiên thần vậy một thiên thần có đôi cánh là những tia nắng mặt trời, thiên thần của lòng anh, vừa lúc đó thì có điện thoại đến :
_Alô, anh hả sao anh với Tiên chưa đến lớp vậy ? đừng bảo là....._Giọng của Hằng
_À...em xin phép cho anh và Tiên nghỉ hôm nay nhé.
_Hứ...được voi đòi Hai Bà Trưng mãi, thôi được, cơ mà hai ly trà sửa mỗi ngày trong vòng một tuần nhé cộng thêm một hộp quà hihi.
_Haha, được rồi có mà em được voi đòi Hai Bà Trưng ấy.
Anh cúp máy có lẻ anh cười hơi to nên khiến em tỉnh thì phải, vừa mới mở mắt em lại xà vào lòng anh :
_Ai vậy anh ?
_À Hằng gọi, hôm nay anh xin nghỉ rồi, em còn mệt không ?
_Dạ không, em cảm hạnh phúc lắm.
_Ngốc, anh cũng vậy.
Nói xong em lại chồm lên và hôn anh, vẫn cứ đôi môi đó vẫn vị ngọt và cái sự ấm áp đó, môi em như cuốn lấy môi anh, hôn xong em lại thì thầm vào tai anh :
_Anh, bế em lên lều đi.
_Như thế này sao ?
_Vâng, em muốn.
Anh bế em lên cả hai chỉ có chiếc mền màu hường quấy lấy tấm thân, bây giờ có lẻ em muốn gì anh đều phải chiều em mất rồi, anh đặt em vào trong lều chưa kịp ngồi em đã vòng tay qua cổ kéo anh ngã nhào lên người em :
_Nắng đẹp anh nhỉ, giống như anh vậy.
_Em thích lên đây vậy sao ?
_Dạ, tại đây là nơi chứa nhiều kỉ niệm của anh và em nhất mà.......và sáng hôm nay em cũng muốn ở đây có thêm một kỉ niệm nữa cùng với người con trai của em.
Nói xong câu em lại ôm lấy anh và hôn thật mãnh liệt, cả hai lại quấn lấy nhau không rời, tiếng rên khẽ và câu nói "em yêu anh" lại vang vãng bên tai của anh, hai ánh mắt chạm nhau cũng là lúc hai đôi môi chạm nhau, những lúc như thế này anh lại yêu em nhiều hơn, nhất định anh sẽ không để em chịu thiệt thòi, anh sẽ gánh lấy trách nhiệm này và mãi ở bên cạnh em.
"Hỡi cô nàng yêu kiều của lòng anh ơi
Em như cây kẹo ngọt mà anh chẳng nỡ nào bóc vỏ
Em làm anh bồn chồn, làm anh cuồng say
Sao lại cứ trêu đùa anh ngọt ngào đến vậy
Hỡi cô nàng xinh đẹp của lòng anh
Dù có gặp bao nhiêu cô gái khác
Thì trong mắt anh chỉ có em, mỗi một mình em thôi
Anh chẳng thể làm gì được nữa rồi
Anh bắt đầu gặp gỡ em
Tìm cách để gần gũi em hơn
Đôi lúc không có em bên cạnh
Anh không thể kiềm nén nỗi sự nhớ nhung dù chỉ là từng phút giây
Em là chút ngọt ngào lan tỏa suốt tháng ngày cay đắng
Như viên đường trắng trong tách cà phê
Làm anh chỉ muốn hòa tan và nhấp thử một ngụm
Xin em đừng che đi bở môi ấy
Cũng đừng cuối gầm mặt xuống thế mà
Dẫu có nhìn bao nhiêu đi nữa, anh vẫn muốn ngắm nhìn em mãi thôi
Giờ đây thấy ai anh cũng nghỉ đến em mà thôi
Người con gái của riêng anh"
19/09/2015 trong căn lều em và anh thuộc về nhau....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...