18/09/2015 ngày mà anh thật sự trở thành một người đàn ông của ai đó, ngày mà anh tự hứa với bản thân mình cả cuộc đời này sẽ ở bên em, người con gái trong tâm hồn của anh. Con đường của anh đã có em bước cùng kể từ lúc đôi mắt anh nhìn phải em lần đầu tiên và bây giờ cả hai chúng ta sẽ bước đến vô cực của con đường đó, con đường mang tên cuộc đời của anh và em.
Sáng hôm ấy anh vẫn dạy thật sớm để ngắm nhìn người con gái của anh ngủ bên cạnh, em rất đẹp em có biết không ? đôi mắt luôn cuốn lấy tâm trí của anh, đôi mắt làm anh lạc mất chính mình, đôi môi đỏ hồng, đôi môi mà anh luôn khao khắt được đặt vào, đôi môi luôn khiến anh cảm thấy ngọt ngào và ấm áp, nếu có người hỏi hương vị tuyệt nhất mà bạn từng nếm thì có lẻ câu trả lời của anh sẽ là đôi môi của em mất. Anh cứ ngắm nhìn em như vậy cho đến lúc em tỉnh dậy, em lại nhìn anh cười và trao anh nụ hôn lên má thay cho lời chào buổi sáng nhưng anh lại không muốn thế, anh cụng mũi vào em, em hiểu ý nhưng vẫn lắc đầu, anh sờ vào má em, có lẻ em cảm nhận được đôi bàn tay anh đang lạnh, em lại trường lên, ôm đầu anh vào ngực và hỏi :
_Nằm ôm em cả đêm mà vẫn lạnh sao hả ngốc ?
_Tại vì người em nóng hơn đấy chứ ?
_Hihi, lại còn trả trêu.
Nằm nghịch một lúc cả hai vscn rồi lại đến trường, lúc đó anh lại thấy cậu ta, cậu bạn từ thời mẫu giáo của em, cậu bạn hàng xóm cũ của em, em có biết là cậu ta đang thích em không ? bên ngoài của anh tỏ ra bình thường nhưng bên trong nội tâm của anh đang đấu tranh ầm ỹ, anh ghét em đi với cậu ta, phải, anh đang ghen đấy, em có thể nói anh trẻ con này nọ nhưng anh không quan tâm. Thật lạ khi cậu bạn đó có chung sở thích là Hóa với em nhỉ ? rất tiếc là anh giốt đặc môn đó, những lần anh thấy em đi với cậu ta làm tim anh thắt lại, anh biết là em sẽ vẫn ở bên anh, anh biết là em chỉ xem cậu ta là một người bạn nhưng con tim anh lại không thấy thế, anh biết mục đích của cậu ta :
_Chiều nay em lại học với An hả ?
_Dạ, cậu ấy học giỏi Hóa lắm luôn, giờ công nhận cậu ấy khác xưa thật...à mà khoan haha anh ghen hả ?
_Tùy theo cách em nghỉ, tối em có về không ?
_Có chứ, anh nhớ nấu canh cải nhé.
_Ừm, anh biết rồi à có cần anh đưa đi không ?
_Không được, ở đó có nhiều bạn nữ lắm, anh cứ ở nhà đợi em thôi, nghe lời đi ngốc cùa em.
Anh lại bật cười bới câu nói đó, em đang sợ mất anh sao hả ngố của anh, thật sự thì anh mới là người nên sợ mất em, có phải anh quá hèn nhát không khi cứ để em đi gặp cậu ta như vậy.
Tối hôm đó anh lại nấu cơm như bình thường, thật ngược đời nhỉ, đáng lẻ ra người đang đứng ở căn bếp này là em nhưng anh lại không muốn như vậy, ngoài bố mẹ ra thì em là người mà anh muốn nấu ăn cho nhất, anh muốn thấy em ăn những món ăn do chính tay anh nấu, anh nhớ có lần hai đứa tranh nhau con dao để vào bếp, em đã lỡ giật mạnh làm con dao phượt qua tay anh....máu chảy nhiều nhưng nước mắt em chảy còn nhiều hơn, em khóc hết nước mắt, anh cảm động nhưng nước mắt anh lại đi ngược vào trong, kể từ đó anh cứ nấu cho em ăn mãi thôi.
7h tối anh vẫn đợi, có thể em làm bài tập thêm........
8h em nhắn tin "Anh à, em bận đi với mấy đứa cứ ăn trước đi nhé"
Anh ngồi phích xuống sàn nhà và cười như một thằng điên, đây là lần đầu tiên em bỏ bữa, vậy là căn bếp này sau hai năm cuối cùng cũng có ngày anh phải ngồi ăn một mình, Tiên đi với cậu bạn đó sao, đi đâu ? làm gì ? anh tự hỏi nhưng không trả lời được họa chăng chỉ có tiếng gió thoảng qua, anh đang cô đơn......
Anh luôn đếm từng ngày em và anh ở bên cạnh nhau, có nhiều khó khăn nhưng sao mỗi lần anh xa em một lúc anh lại thấy lạnh lẽo và cô đơn, bây giờ em đang đi chơi sao ? với cậu bạn đó ? anh không biết và cũng không muốn biết.....
Anh cứ ngồi như vậy cho đến lúc anh cảm thấy những giọt nước mắt đang lăng dài trên má, những giọt lệ đó là tự nhiên, anh khóc không phải vì anh yếu đuối mà là vị bên trong anh đã quả tải để chứa thêm một giọt nước mắt, nước mắt anh cứ rơi, anh kiểm chế được nhưng cứ để nó cứ tự động rơi như vậy có lẻ sẽ khiến anh nhẹ lòng hơn vì anh biết anh không hề mất em. Anh cảm thấy mệt mỏi, mi mắt sụp lại, anh thiếp đi trong căn bếp lạnh lẽo.
Trong cơn mơ anh cảm nhận được hơi ấm từ em, em đang ở bên cạnh anh...cứ như là thật vậy....và đúng là như vậy khi anh mở mắt thì hình bóng của em đã hiện ra trước mắt anh, vai em rung rung, đầu đang tựa vào vai anh :
_Em...về rồi sao...
_Hic....hic.....sao anh ngốc vậy........hức
_Anh ngốc kể từ khi yêu em rồi.
_Hức....hức....em xin lỗi......em vô tâm....em xin lỗi....xin lỗi.......hức...hic
Em vừa khóc vừa đưa tay sờ vào má anh, hình như em đang lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt anh, anh lại cười, cười vì lại thấy em, cười vì em ở bên cạnh anh, anh đưa tay lau nước mặt lại cho em :
_Đừng khóc nữa, lên phòng đi, anh lạnh.
_Hic...dạ...hic....
Anh bế em lên phòng, em vẫn cứ gục vào lòng anh mà khóc, lúc này anh thấy em thật nhỏ nhắn, cứ muôn che chở ôm ấp em như thế này thôi, anh để em nằm lên giường, anh nằm bên cạnh, em vẫn chưa thôi khóc, anh lại ôm em lần nữa :
_Nín đi.
Một lúc sau thì em cũng nín khóc, anh lại im lặng cứ ôm em như vậy cũng đủ rồi bỗng em hỏi anh :
_Lúc nãy.....anh khóc sao ?
_Ừm.
_Lại một lần nữa anh khóc vì em......
_Không phải, anh khóc vì nó tự tuôn không phải tại em.
_Đừng có trả lời em như vậy, em hiểu anh.
Em chồm lên hôn vào môi anh, nụ hôn mãnh liệt thật, nụ hôn khiến anh đê mê :
_Anh...."yêu" em đi.
Anh giật mình, đã bao lần anh kiểm chế được con thú vùng dậy mỗi lần bên cạnh em, bởi vì em là người con gái mà anh trân trọng nhất :
_Em lại nói linh tinh gì vậy.
_Không, em không muốn đợi, em muốn anh là người đàn ông của em, chỉ mình anh thôi.
Và rồi em lại quấn lấy anh, môi kề môi.......
Tối hôm đó anh được nhìn thấy cơ thể tuyệt vời của em, điều mà anh đã giữ gìn cho em và cả cho anh, em như cây kẹo ngọt mà anh không bao giờ muốn lột vỏ ra vậy, dù có gặp hàng ngàn người con gái khác thì trong mắt anh chỉ có em mà thôi, em như cục đường trong ly cà phê đắng ngắt vậy.
Anh yêu em, người con gái anh xin dành trọn cuộc đời.
18/09/2015
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...