Hôm đó là ngày 10/8, sinh nhật của Hằng, nó nghỉ chắc cũng tổ chức bình thường, mời cả lũ đi nhà hàng hoặc đại loại thế.
Buồi sáng nó thức dậy trong cái lều quen thuộc, có lẻ nó đã quen với việc lều rộng hơn, quen với việc bên cạnh là một khoảng trống vô hình. Vscn xong nó định thay đồ tập thể dục thì bỗng có chuông cửa, nó lật đật chạy ra mở cổng thì đập vào mắt nó là người con gái với gương mặt cực xinh xắn và hồng hào, trên người là chiếc áo sơ mi cách điệu, chiếc váy quần màu kem và đôi dày búp bê.
_Ơ.....Hằng.....
_Anh định để em ở ngoài như thế này sao ?
_Ừm, em vào đi, em đi bộ đến hả ?
_Vâng
_Anh tưởng hôm nay em phải ở nhà chuẩn bị cho buổi sinh nhật chứ.
_Hihi, em không thích tổ chức, em muốn hôm sinh nhật này sẽ ở bên cạnh anh.
_Em định lảng phí hôm nay sao, một năm chỉ có một lần thôi đấy.
_Không, em không hề thấy tiếc, em biết là mình không còn được đi chơi riêng với anh như lúc trước nữa nhưng hôm nay là sinh nhật em, em biết là anh sẽ không từ chối, phải không anh ?
_Ừ, tùy em.
_Hihi, vậy anh lên thay đồ đi rồi mình đi ăn sáng, em ngồi đây đợi.
Nó không nói gì mà chỉ đi lên lầu, thời gian vừa qua không có Tiên bên cạnh thì Hằng là người gần gũi với nó nhất, quan tâm và động viên nó nhưng đáp lại chỉ là cái vẻ thờ ơ và lạnh như băng của nó, nó nghỉ hôm nay sẽ làm cho Hằng vui, Hằng đã quan tâm nó rất nhiều. Nó mang cái áo phông có hình zombie, cái quần short, đôi Nike Air Force thêm cái áo khoác caro bên ngoài nữa rồi bước xuống lầu.
_Ừm, giờ em muốn đi đâu ?
_Hihi, đi ăn sáng đi anh, cơ mà dạo này anh đẹp trai hơn đấy, hihi, người đẹp vì lụa có khác.
Nó chỉ cười mỉm rồi đi ra ngoài, đang dắt xe thì Hằng ngăn lại :
_Đi bộ đi anh.
Nó vẫn im lặng rồi cất xe vào, khóa cửa rồi cùng Hằng đi bộ ra đường, cũng bắt gặp nhiều cặp mắt dòm ngó, con người lúc trước của nó vốn dĩ đã không quan tâm đến mấy cặp mắt đó rồi huốn hồ gì là con người bây giờ, thờ ơ và lạnh nhạt không suy nghĩ đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Nó và Hằng bước vào một quán phở, cả hai ngồi đối diện nhau, trong lúc ăn nó nói với Hằng :
_Anh không có chuẩn bị quà sinh nhật cho em trước.
_Hihi, anh là món quà đó rồi còn gì_Nói xong Hằng làm mặt aegyo
Nó chỉ phì cười rồi xoa đầu Hằng :
_Ừm, ăn đi kẻo nguội.
Ăn xong cả hai lại đi bộ nhưng lần này là đi bộ về nhà Hằng :
_Anh vào nhà em đợi tí nhé.
Nó ngồi ở ngoài hiên đợi Hằng điện thoại cho ai ý, trong lúc đợi Hằng ra ngồi cùng nó :
_Anh có mang mấy ảnh đấy chứ ?
_Lúc nào cũng mang_Nó chỉ tay vào cái balô sau lưng
_Ừm, tí nữa có nhiều cảnh đẹp lắm đó.
_Ừ.
_Anh......vẫn còn nhớ Tiên chứ ?
_Ừm, vẫn nhớ.......từng giây.
_Em......
_Em không cần phải an ủi anh nữa, anh tự biết mình sẽ sống như thế nào cho tốt, cho dù anh có thay đổi.
_Hihi, em biết rồi.
Đợi được một lúc thì có một chiếc xe hơi đậu trước nhà, Hằng vội kéo nó ra chiếc xe, từ trong xe có một người đàn ông cũng không già lắm, chắc tầm 30 tuổi :
_Con chào chú Ba.
_Vâng, chào cô.
_Chú Ba chở con và bạn con lên nhà ông nội của con đi.
Hằng kéo nó lên xe, giờ mới biết là tài xế riêng của nhà Hằng, ngồi trên xe khá mệt nên nó đã thiếp đi. Trong lúc mơ màng thì có cảm giác nặng ở đùi, mở mắt ra thì Hằng đang nằm lên đùi của nó. Đang đinh lấy tay để đẩy Hằng lên thì Hằng cầm lấy tay nó :
_Ừm, cho em nằm một lúc được không ?
_Nhưng anh không muốn......
Hằng ngắt lời nó :
_Em sẽ không nghỉ nhiều đâu, em biết anh chỉ yêu Tiên thôi, cứ xem em như em gái là được mà, không phải em là em gái anh sao ?
_Ừm, anh xin lỗi.
Chiếc xe đi khá lâu, khoảng hai tiếng lận, cũng không biết nó đang ở đâu, chỉ biết chiếc xe đậu trước một ngôi nhà nhưng điểm nổi bật ở ngôi nhà này là có cái sân rất rộng, tráng trí nhiều cây cảnh và đá, phải nói cái sân rất đẹp. Trong vô thức nó cầm lấy máy ảnh và chụp, phải, nó chụp rất nhiều, cứ như không muốn bỏ sót vẻ đẹp trước mặt vậy. Trong lúc nó chụp thì cũng không để ý Hằng đi đâu, được một lúc thì Hằng đã ra sân, hình như Hằng đi thay đồ, giờ Hằng đang mặc một cái áo phông màu xanh và chiếc quần short sọc đen trắng và trên tay là một con chó mặc áo, nó cũng chả biết đó là giống chó gì :
_Nhà này lúc trước là của ông bà nội em nhưng giờ họ đi Mỹ cả rồi nên chỉ có chú Ba ở cùng với nhóc Bun này thôi.
_Vậy ra con chó này tên Bun.
_Hihi, dễ thương quá anh nhỉ, Bun đứng bằng hai chân đi nào.
Hằng chu miệng và nâng hai chân trước Bun lên, khoảnh khắc đó nó lại vô thức cầm máy ảnh lên và chụp, nó cười mìm, Hằng dễ thương thật.
Chơi ngoài sân cho đến 1h trưa thì cả hai cũng vào ăn cơm, ăn xong thì Hằng rủ nó :
_Anh này, làm bánh rồi hát sinh nhật tặng em nhé.
_Nhưng anh không biết làm.
_Hihi, em và anh cùng làm.
Thế rồi cả hai lại lên mạng và học cách làm bánh, cũng may nhà nội Hằng có đủ nguyên liệu, trong lúc làm Hằng cũng quệt bánh rồi đùa giỡn với nó. Nó chỉ cười lại cho cái tính trẻ con đó của Hằng, một thoáng suy nghỉ nó mong người con gái trước mặt mình là Tiên nhưng cũng tự trách mình cho cái suy nghỉ ngốc nghếch đó, nó có lỗi với Hằng quá.
Cả hai quay quần dưới bếp cho đến 5h chiều mới làm xong cái bánh, mặt ai cũng nhem nhuốc, tuy cái bánh làm không đẹp nhưng nhìn cũng được, vị của nó cũng béo và ngọt, nói chung lần đầu cả hai làm như vậy là khá ngon rồi. Bỗng Hằng đưa bánh lên, kéo sát nó vào và "tách", một tấm ảnh với gương mặt nhem nhuốc của cả hai và thành quả là chiếc bánh ở trước mặt. Hằng post tấm ảnh đó lên facebook với dòng cap "Anh cố lên nhé, em luôn bên cạnh anh, ngày sinh nhật vui nhất, thành quả của cả hai, cảm ơn đã bên cạnh em". Nó cũng thầm cảm ơn Hằng đã bên cạnh nó trong thời gian qua :
_Bây giờ anh hát chúc mừng sinh nhật em đi.
_Được rồi nhưng cấm quay video lại đấy.
_Hihi, em biết rồi.
Nó cất tiếng hát chúc mừng sinh nhật Hằng, Hằng nghiên đầu theo tiếng hát của nó, hát xong thì bỗng Hằng bật khóc rồi ôm lấy nó :
_Hic....hic......em......cảm ơn...hic
_Ngốc, anh phải cảm ơn em mới đúng, cảm ơn vì luôn bên cạnh anh.
_hic.....hic khi biết Tiên nói ra đi em ngạc nhiên lắm nhưng cũng xen lẫn vui mừng vì em nghỉ lúc đó sẽ có lại anh.....hic....hic nhưng hình như Tiên đã sống trong tim anh rồi......hic......hic.......
_Ừm, em nín đi, em vẫn là em gái của anh chỉ cần em luôn ở đây thì mãi vẫn sẽ như vậy
_Vâng, hic....hic....em sẽ không đi đâu hết.
_Haha, cứ như thế này thì khi nào mới có người yêu hả ?
Bất chợt Hằng mỉm cười, mỉm cười vì nghe được giọng cười của nó :
_A, anh cười lại rồi nha.
_Có như thế em mới nín thôi ngốc à.
_Hihi.
Giờ nó mới nhận ra bên cạnh nó vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến nó, thời gian qua thái độ của nó đã làm mọi người lo lắng, thầm chửi mình lo con người vô tâm, từ nay nó sẽ ít nhớ về Tiên hơn, tự hứa với mình sẽ không làm mọi người lo lắng nữa Hằng, chị Bảo và ba thằng bạn.
Ở một nơi nào đó có một người con gái đang khóc vì nhớ..................................một ai kia, My Love.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...