Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp

Cả hai cứ đứng nhìn nhau như vậy, không nói một lời. Gương mặt này đến bao giờ mới thoát khỏi tâm trí em, có lẻ là không bao giờ, bất giác em đưa tay lên sờ vào đôi má Tiên :
_Lần sau em đừng ngốc nghếch như thế, tất cả đều do chị Bảo.
_Anh nói vậy là sao ? chị Bảo ?
_Phải, tất là là do chị Bảo, thằng Phúc là em họ của chị Bảo, anh.....xin lỗi.
_Không, tại em ngốc thôi, bây giờ em sẽ suy nghỉ chín chắn hơn, một tuần qua không có anh.....
_Thôi được rồi, em không cần phải nói nữa, anh hiểu mà, em làm thể cũng chỉ vì anh, còn bây giờ thì về lại nhà thôi nhỉ.
_Dạ, hihi, à mà một tuần qua anh có chăm sóc cái sân thượng không đấy.
_Có chứ, ngày nào anh cũng lên.
Bỗng có điện thoại reo......là chị Bảo :
_Ừm, nhóc hả, ra đường Bạch Đằng gặp chị một chút được không ?
_Em không muốn.
Vừa lúc đó thì Tiên bất giác nắm tay em và gục đầu, vậy là Tiên muốn em gặp chỉ Bảo sao, để làm gì kia chứ :
_Thôi được rồi, em sẽ gặp chị.
Em cúp máy và chi biết thở dài :
_Chắc chị Bảo làm việc gì cũng có lý do của nó, em hiểu chị ấy mà, chị ấy tuy vẻ ngoài bướng bỉnh và hơi quậy phá nhưng chị ấy là người sống nội tâm, luôn im lặng và giữ trong lòng những suy nghỉ đó. Chị Bảo là người tốt, anh cứ đi gặp chị, em còn sắp xếp hành lý nữa.
Em đạp xe xuống đường Bạch Đằng thì thấy chị Bảo ngồi ở ghế đá gần đó, gửi xe rồi bước lại bên cạnh chị, chị không có vẻ gì là ngạc nhiên cả :

_Nhóc đến rồi.
_Ừm, chị có việc gì muốn nói với em sao ?
_Chị......chị xin lỗi.......
_Tại sao chị lại làm như vậy ?
_Bởi vì nhóc rất giống anh ấy.
_Anh ấy, em giống ai ?
_Giống người mà chị yêu rất nhiều, lần đầu gặp em hôm giao thừa chị đã rất sốc, em rất giống với anh ấy, từng cử chỉ, nụ cười cho đến cách mà em nói chuyện với bé Tiên rất giống với anh ấy ngày trước, nhìn em khiến cho cảm xúc yêu thương và nhớ nhung của chị tràn về. Nhóc biết không, lúc xưa chị quậy lắm, là con một nữa nên chả xem lời nói của bố mẹ ra gì, năm lớp 8 bị đuổi học những năm lần, cho đến một ngày chị gặp anh ấy và đó cũng là lần đầu tiên con tim chị rung động, anh ấy chỉ hướng đi đúng đắn cho chị, giúp chị thoát khỏi cái cảnh ăn chơi xa đọa đó, anh ấy là tất cả của chị, chị yêu anh ấy rất nhiều.
_Vậy.........anh ấy không còn ở bên chị nữa sao ?
_Anh ấy bỏ chị mà đi rồi_Chị cười nhạt.
_Đi đâu ?
_Đi lên trên kia kìa_Chị chỉ tay lên trời, đôi mắt đỏ hoe.
_Em.......xin lỗi.
_Không chị phải xin lỗi em mới đúng, chị xin lỗi vì đã làm nhóc và Tiên tổn thương, chỉ là em giống anh khiến cho chị bị ngộ nhận tình cảm, chị biết trong em bây giờ chỉ có bé Tiên, chị đã đi theo em và thấy tất cả và chị biết là chị đã thất bại, có lẻ lần này chị sai thật rồi.
_.............
_Chị cũng sẽ về lại nhà, cảm ơn nhóc thời gian qua nhé.
_Vâng nhưng chị vẫn xem em là em trai chị chứ.
_Haha, tất nhiên rồi nhóc dễ thương à.
Nói xong chị ôm lấy em, Tiên nói đúng, vẻ ngoài mạnh mẻ này không che dấu được con người yếu đuối bên trong chị, nhìn chị thế này ai biết được bên trong chị đang chứa một nỗi đau lớn như vậy chứ. Cả hai đi dạo một lúc rồi cũng chia tay, trước khi đi chị còn bảo :
_Nhớ thi vào trường của chị đấy, chị sẽ đợi hai nhóc.
_Haha, nhất định là như vậy rồi.
Em đạp về nhà và kể lại chuyện của chị Bảo cho Tiên nghe, Tiên đã khóc, em cũng chả biết vì sao, ôm Tiên vào lòng cho đến khi Tiên nín hẳn. Sau đó cả hai lại xuống bếp nấu mì gói, vẫn như mọi khi, hai gói mì, bốn trứng và một ít thịt bò bưng lên sân thượng, ngồi vào lều và ăn :
_Em nhớ quá, đây là nơi chứa nhiều kỉ niệm giữa anh và em nhất.
_Anh thì nhớ em nhiều hơn.
_Hihi, ăn đi kẻo nguội giờ.
Ăn xong cả hai vẫn ngồi sát cạnh nhau ngắm màn đêm, ngắm Đà Nẵng chìm trong màn đêm tĩnh lặng :
_Em sẽ không mất anh lần nữa đâu.
_Ừm, anh cũng sẽ giữ em mãi bên cạnh anh ngốc à.
_Hihi, My Love hát em nghe đi.

_Ừm, bài này anh không hát được, chỉ muốn gửi tặng em thôi.
_Hihi cũng được.
Em mở bài Lucky, giai điệu vui tươi làm hai đứa lắc lư theo điệu nhạc :
"Được sinh ra trên cùng một mảnh đất
Được chuyện trò với cùng một ngôn ngữ
Chúng ta thật may mắn, cứ như là vận đỏ vậy
Chẳng có điều gì là tuyệt đối cả
Nhớ ngày ấy anh ăn vận thật đẹp
Gặp được em anh thật quá may mắn
Cũng là vì anh sống tốt trong thời gian vừa qua
Cho anh được gọi tên em
Và được nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn ấy
Phải chăng ánh dương chỉ soi sáng mỗi mình anh
Sao anh lại có niềm hạnh phúc ấy
Em gọi tên anh và khẽ tựa vào bờ vai này
Phải chăng những tia nắng trên bầu trời chỉ soi rọi mỗi mình em
Phải chăng điều đó khiến em rực rỡ như vậy
May mắn làm sao hỡi tình yêu của anh
May mắn vì có được em
May mắn vì được làm tình yêu của em"

Nghe được một lúc cả hai lại chìm vào giấc ngủ nhưng em không ngủ được, chỉ nhìn Tiên ngủ mà thôi, một tuần qua không có Tiên bên cạnh nó trống vắng biết bao, bây giờ em chỉ trân trọng những giây phút bên nhau và chỉ muốn ngắm mãi gương mặt thiên thần kia mà thôi.
Sáng hôm sau dậy, cả hai vscn xong đi học, trong giờ chào cờ thì cả lũ cứ đè em ra mà hòi :
_Mày quay lại với Tiên rồi hả ?_Nghĩa
_Đù, tao tưởng từ luôn rồi chớ_Phương
_Uầy, hiểu lầm tí thôi mà.
_Thế còn chị Bảo thì sao, bã từ bỏ hả ?
_Tao cũng không biết nhưng cả chị và tao đều xem nhau như chị em cả.
Buổi sáng hôm đó học cũng không có gì đặc biệt, đến giờ về thì thấy bóng dáng người con gái trong chiếc áo dài ngồi trên chiếc cub hồng đứng ở cổng, là chị Bảo, vừa gặp chị thì Tiên chả nói năng gì, chạy đến ồm chầm lấy chị :
_Uầy, làm gì mà ôm nhau đắm đuối thế.
_Haha, nhóc về trước đi, chị đèo Tiên đi tâm sự chút.
_Anh về trước đi nhé, em đi với chị Bảo một chút.
_Ừm hai người đi đi, em về trước.
Cũng vui khi thấy hai người vui vẻ bên nhau, chắc Tiên cảm thông cho hoàn cảnh của chị Bảo, cứ như vậy thông thả đạp về nhà.
P/S : Mấy thím cmt rồi inb bảo chap Gương Mặt Thân Quen em post hình của Hằng méo rõ, méo rõ là méo rõ thế éo nào ? em nhìn cũng bình thường và rõ ràng đấy chứ, cơ mà mấy thím hỏi ghê quá nên em cũng trộm pic khác thế vào, khiếp, lựa lúc nhỏ Hằng không để ý em mới trộm được cái điện thoại mà bợ đại một pic đấy, thím nào muốn thấy rõ hơn thì về lại chap 38 Gương Mặt Thân cmn Quen để xem lại hình nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận