Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp

Lúc đó chỉ biết để nhỏ Tiên lôi xềnh xệch vào lớp thôi, vậy là chị Bảo thích em thật sao ? tại sao chứ ? ở trường chị còn có nhiều người con trai tài giỏi, chín chắn và đặc biệt trưởng thành hơn em nhiều. Vừa vào lớp bị cả bọn bu vào hỏi dồn dập, em khó chịu quát một cái chúng nó mới chịu im mõm lại. Em định quay sang giải thích với Tiên thì bị ngón trỏ của Tiên chặn môi lại :
_Anh không cần nói gì đâu, em sẽ cạnh tranh với chị ta, em biết anh yêu em vì thế em sẽ khẳng định tình yêu của anh là dành cho em chứ không phải chị ta.
_Nhưng mà.......
_Không nhưng gì cả, ra chơi em sẽ nói việc này với Hằng.
Em chỉ biết thờ dài mà thôi, những lúc tâm trí thế này cứ lôi Blue ra nghe để bình tĩnh phát đã. Được một lúc thì cũng vào tiết, em chỉ tập trung học được hai tiết đầu thôi, tiết thứ ba tâm trí em chả để ý gì đến bài học được cả, cứ tưởng cuộc sống của em từ đây sẽ bình yên và vui vẻ bên Tiên, sao mà nó rắc rối thế không biết. Có vẻ Tiên cảm nhận được điều gì đó bất thường nên cầm lấy tay em, em nhìn Tiên, nhỏ nở một nụ cười, nụ cười đó vẫn như lúc nào, bỗng có tiếng bà cô :
_Em T, đứng dậy trả lời câu hỏi cô vừa nêu trong SGK nào.
Đếu mịa, có biết câu nào đâu, cũng may nhỏ Tiên chỉ chổ trả lời chứ không thì vào sổ vàng rồi. Đến giờ ra chơi thì cả lũ cũng kéo xuống căn tin :
_Khổ rồi nhé con, cứ tưởng dính vào gái xinh là sướng hả mày_Nghĩa
_Thôi, bọn mày lo ăn đi, chuyện đó để Tiên giải quyết.
_Ô, thế mày bám váy con gái à_Phương
_Bám con mẹ mày ấy, chuyện của con gái, thân tao con trai thì giải quyết được cái gì.
_Ờ, tao thấy chị Bảo xinh thế, sợ mày mủi lòng thôi con_Phương
_Đéo đâu, tao bảo rồi, tao chỉ có mình Tiên thôi.

_Anh Thăng, lại đây._Hằng.
Em lại phía bàn của Hằng :
_Ừm, có chuyện gì thế ?
_Em nghe Tiên kể lại rồi.
_Ừm....
_Chuyện này em tin ở Tiên.
_Anh cũng thế.
_Nhưng anh cũng nên để mắt đến Tiên, chị Bảo đó không phải dạng vừa đâu.
_Anh biết mà, em cũng đừng lo lắng quá.
Vừa lúc đó thì cũng vào tiết, cả bọn lại về lớp. Học xong hai tiết cuối thì cũng đến giờ ra về, vừa mới dắt xe ra cổng thì đẫ thấy bóng dáng ai đó quen quen ngồi trên chiếc cub màu hồng nổi bật trong đám đông, dám chắc rằng ai đi qua cũng phải liếc nhìn người con gái này một lần. Cơ mà em méo quan tâm, dắt xe ra rồi đèo Tiên về thôi, có lẻ chị Bảo thấy nên phi xe ngang bên em luôn :
_Nhóc định chuồn về trước sao ?
_Em đâu có trốn ai đâu mà phải chuồn, có chị bám lấy em thì có.

_Haha, tùy nhóc thôi, ô, con bé này, ban ngày mà ôm người ta chặt cứng vậy sao.
Chị Bảo vừa nói xong câu đó thì em mới ngớ ra là Tiên đang ôm em, khá chật, suốt quảng đường đi đó dù trời có lạnh bao nhiêu thì em vẫn đổ mồ hôi như tắm vì đằng sau là hai con mắt đang bắn tia lửa điện vào nhau, ra sức đạp nhanh hết mức để về đến nhà thì chị Bảo phán câu xanh rờn :
_Cho chị vào ăn cơm trưa được không nhóc.
_Ơ.....khô.....
Chưa kịp nói xong câu thì Tiên đã chen vào :
_Em nghĩ chị không tùy tiện đến mức vào nhà người khác ăn mà không có sự cho phép của chủ nhà đâu nhỉ ?
_Ô, được thôi, xem như cưng có lợi hơn chị nhưng cũng không lâu đau, chào nhóc dễ thương chị về nhé.
Cả hai vào nhà rồi nấu cơm ăn, suốt buổi cơm Tiên chả nói gì :
_Này, em giận anh hả ?
_Hả, đâu có chỉ là em đang suy nghĩ thôi.
_Suy nghĩ về chị Bảo đó sao, anh đã nói là em đừng lo xa rồi mà, anh không có tình cảm với chị ấy đâu.
_Em biết và em cũng biết rõ là anh yêu em nhưng ánh mắt của chị Bảo lúc nhìn anh rất lạ, cứ như anh là người con trai mà chị đã yêu rất lâu rồi, em sợ ánh mắt đó, có lẻ anh giống một ai đó rất quan trọng với chị ấy.
Em ôm Tiên vào lòng :
_Nhưng đối với anh em là quan trọng nhất ngốc à.
_Em cũng thế My Love.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui