Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện


Nhìn bóng lưng Lưu Dương vội bước đi, một cỗ tà hỏa đột nhiên xộc lên cổ họng.

Tôi bước nhanh đuổi theo, giữ chặt cánh tay hắn lại kéo mạnh sang một bên: "Cậu tính nói cái gì?"
Lưu Dương không kịp phòng bị, suýt nữa bị tôi kéo ngã, có chút chật vật mà trụ lại thân thể để không bị ngã nhào trên đất, nói: "Không có gì!" rồi tiếp tục rời đi.
Tôi tiến lên trước một bước chặn đường của hắn, nhìn hắn chằm chằm: "Lưu Dương, cậu là tính nói cái gì? Cậu nên nói cho rõ ràng!"
Hắn liếc nhìn tôi, ngay lập tức quay sang hướng khác: "Không, tớ không tính nói cái gì hết!"
Cỗ tà hỏa vừa rồi không hiểu sao càng cháy càng vượng, tôi cật lực đè nén cơn giận dùng thanh âm trầm thấp gầm lên: "Cậu cái gì cũng không tính nói, vậy cậu vừa rồi vì sao lại gọi tớ xuống lầu, vì sao ở hành lang lại dùng ánh mắt này để nhìn tớ?!"
Lưu Dương vẫn không quay mặt lại nhìn tôi, lồng ngực dưới lớp áo sơ mi trắng phập phồng lên xuống kịch liệt, hắn cố gắng ổn định thanh âm: "Lư Phái, vừa nãy tớ tính nói chuyện với cậu, nhưng bây giờ tớ không muốn nói nữa, cậu cứ coi như tớ cái gì cũng không biết.

Tớ hiện tại không nói, sau này vĩnh viễn cũng sẽ không nói!"
Tôi dường như tức giận đến mức phải bật cười thành tiếng, nhưng dường như lại không phải là cười, chỉ là nặng nề thở ra.

Tôi nhìn chằm chằm Lưu Dương: "Cậu cho rằng cậu không muốn nói là có thể không nói? Cậu phải nói, ngay bây giờ!"
Lưu Dương đột nhiên vươn cánh tay ra, đẩy mạnh tôi sang một bên, đem cặp xách ném lên bả vai vang lên một tiếng bộp rõ to, rồi vội vã bước về phía trước: "Tớ muốn nói cái gì, chính cậu biết!"
Tôi đuổi theo, vươn ra một cánh tay dùng hết sức mà túm lấy cổ áo hắn, ép hắn tới góc tường, nhìn chằm chằm hắn gằn từng chữ: "Cậu biết cái gì?"
Lưu Dương bị tôi túm cổ áo, rốt cục không thể nhịn được ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt phát ra tia giận dữ: "Lư Phái, tớ biết cái gì, chẳng phải cậu là người rõ ràng nhất sao?!"
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, giống như những nhân vật phản diện trong các bộ phim truyền hình không còn lối thoát nhưng vẫn ngoan cố, mạnh mẽ kéo khí thế về phía mình mà bất chấp lý lẽ.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói đè nén của mình, gần như hung tợn mà phát ra: "Cậu thì biết cái gì? Biết tớ thích Biên Nham thì sao? Đúng vậy, tớ chính là thích Biên Nham đấy! Lưu Dương, cậu định làm gì? Đánh tớ một trận sao? Hay là cậu định tuyệt giao với tớ? Tớ nói cho cậu biết, tớ không quan tâm, tớ cái gì cũng không quan tâm!"
Lưu Dương cau mày nhìn tôi, tựa hồ như muốn nói điều gì, nhưng bị tôi làm cho tức giận, mấy lần mở miệng, nhưng cái gì cũng không thể nói ra.
Trời dần tối đen, dưới góc lầu tối tăm bức bách, chỉ còn lại sự phẫn nộ cùng tiếng thở hổn hển đan xen.

Hai chúng tôi nhìn chằm chằm đối phương, tựa hồ như ai dời đi ánh mắt trước đồng nghĩa với việc người đó thất bại.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Lưu Dương đột nhiên cầm cặp sách lên, hung hăng đánh vào bụng tôi.

Đau đớn kịch liệt truyền đến nơi vùng bụng khiến tôi không nhịn được mà khom lưng, bàn tay túm cổ áo hắn buông lỏng, ôm lấy chổ bị đánh.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, giống như vẫn không chịu thua.
Trước cửa đại viện có xe chạy vào, đèn xe chói mắt không kiêng nể gì rọi tới, chiếu đến tôi có chút không mở mắt nổi.

Tôi đột nhiên cảm thấy mình như một phạm nhân đang bị dồn đến đường cùng.
Lưu Dương đeo lại cặp xách lên, nhìn tôi từ trên cao, đồng dạng dùng giọng điệu hung tợn mà nói với tôi: "Lư Phái, tớ thấy cậu là bị điên rồi!" Sau đó cất bước đi, cũng không buồn quay đầu lại.
Tôi không đuổi theo nữa, chậm rãi bất lực ngồi xổm xuống nơi góc tường, hơi thở vẫn còn dồn dập.

Tôi vùi đầu vào đầu gối của mình, cảm thấy như toàn thân vừa mới phát nổ.
Nghĩ lại Lưu Dương nói đúng, tôi xác thực là muốn điên rồi, là phát điên luôn rồi.
Chiếc xe chạy khuất, nơi góc tòa nhà lại trở nên yên tĩnh mờ mịt.

Mùi hương đồ ăn nhà ai theo gió từ xa bay tới.
--- Bạn đang đọc truyện trên https://.wattpad.com/user/Amy-Chau ---
Tôi ngồi xổm một lúc, từ từ đứng dậy, dựa vào tường trong chốc lát.

Đến khi hơi thở bình ổn lại, lúc này mới cảm thấy một màn vừa rồi có chút buồn cười.

Đầu dựa vào tường, cười khẽ trong chốc lát cảm thấy mình có chút thần kinh, lại cảm thấy có chút đói, liền lê bước chân chậm rãi đi về phía nhà.
Đi đến hàng hiên, tôi thở dài một cái: Ài, tôi bất quá chỉ là thích một người, là một chuyện không thể bình thường hơn, làm thế nào lại ra nông nổi này?
Ăn cơm tối xong, tôi ngơ ngác nằm ngay đơ ở trên giường, nhìn trần nhà trống không, cái gì cũng không muốn suy nghĩ.

Nhưng càng không nghĩ đến, thì cái gì đó lại càng đi vào trong tâm trí.
Bình tĩnh lại, tôi bắt đầu cảm thấy tất cả mọi thứ xảy ra tối nay đều do cảm xúc bốc đồng trong tôi nhất thời bộc phát.

Rõ ràng lúc ở trường tôi còn nghĩ, có đánh chết cũng không thể thừa nhận.

Kết quả Lưu Dương còn chưa mở miệng hỏi, tôi đã giống như bị giẫm phải đuôi, hùng hùng hổ hổ chưa đánh đã khai.
Rõ ràng Lưu Dương đã cho tôi bậc thang leo xuống, tôi chẳng những không xuống, ngược lại còn muốn đâm đầu vọt về phía trước tìm chết.
Tôi nghĩ không ra vì sao lúc ấy đột nhiên tà hỏa thượng đầu, nhất định phải mặt dày mày dạn hét lên cho hắn biết là mình thích Biên Nham, ngay cả chính tôi cũng không biết rốt cuộc là mình đang làm cái gì.
Cánh cửa ở bên ngoài bị gõ hai tiếng, tôi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ tôi, sau đó nghe bà ấy nói: "Nham Nham mới tới à, ăn cơm chưa?"
Biên Nham đến tìm tôi à? Tôi từ trên giường ngồi dậy, không vội vàng đứng dậy, chỉ lắng lỗ tai lên nghe hắn nói chuyện với mẹ tôi.
Hắn nói vài câu với mẹ tôi, sau đó quả nhiên gõ cửa phòng tôi.
"Vào đi." Tôi lại nằm xuống, rũ mắt nhìn hắn bước tới, tâm tình rối rắm vừa rồi ở trong lòng lập tức tan biến đi hết.
"Lư Phái, sao cậu lại lười như vậy a!" Hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Vừa ăn cơm xong liền nằm ườn ra."
"Thì không có việc gì để làm, bên ngoài mẹ tớ đang xem phim truyền hình, tớ lại không thích xem."
"Cậu có thể vẽ phác thảo cho tớ a!" Hắn duỗi tay vỗ vỗ vào trán tôi.
"Ngày mai sẽ vẽ." Tôi nhớ đến cảm hứng buổi chiều, đột nhiên có một chút hưng phấn, gấp không chờ nổi mà ngẩng đầu lên nói: "Này Nha Nha, tớ đã nghĩ ra là sẽ vẽ cậu như thế nào rồi!"
"Lư Phái!" Biên Nham đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, đem tay chuyển đến cổ tôi, hơi dùng sức, thanh âm mang theo chút uy hiếp: "Lần trước cậu rõ ràng đã nói là vẽ được một phần rồi cơ mà!"
"..." Không xong! Kích động quá, lòi con mẹ nó rồi...!Tôi quả nhiên không nên nói dối trước mặt Biên Nham.
"À, ý là...!lần trước đã vẽ được một phần, nhưng cảm thấy không tốt lắm, nên không vẽ nữa.

Sau đó tớ lại có ý tưởng mới..." Tôi đưa tay túm lấy cánh tay hắn đang nằm ở trên cổ mình, vừa cười vừa nói.
"Thật ư?" Hắn đứng dậy đi đến bên bảng vẽ của tôi: "Vậy cho tớ xem bức vẽ trước đó đi."

"......!Vẽ không tốt, vứt đi rồi."
"Đầu óc tớ có hố mới tin cậu." Hắn bắt đầu lật lật các bức tranh tôi luyện vẽ đang đặt ở trên bàn, từng tờ từng tờ chậm rãi mà nhìn.

Lật đến tờ cuối cùng, hắn nghi hoặc hỏi: "Này? Cái bức vẽ kia đâu?"
"Cái nào a?" Tôi giả ngốc.
"Cái của Kiều Dịch Hạ a."
"......! Cái đó vẽ cũng không được tốt nên cũng vứt đi rồi." Tôi sẽ không nói là tối hôm đó về nhà tôi liền rút bức vẽ đó ra thủ tiêu rồi, chính là vì đề phòng vạn nhất hôm nào đó Biên Nham đến xem tranh của tôi, bị hắn nhìn thấy lại làm cho tôi có cảm giác ngột ngạt.
Tôi nghĩ mình đã thực sự rất thông minh khi quyết định hành động như vậy.
Hắn bĩu môi, làm cái biểu tình mà tôi không hiểu, sau đó đặt xấp tranh sang một bên rồi nói: "Quyển ký họa của cậu đâu? Cậu trước kia không phải thường xuyên vẽ rất nhiều trong quyển ký họa sao?"
"......!để ở trường rồi." Trong quyển ký họa cơ hồ tất cả đều là Biên Nham.

Cho dù nhìn mặt không nhận ra, nhưng từ thân thể cùng động tác cũng có thể nhìn ra là nam sinh.

Tôi cũng không thể để cho mình bại lộ một cách ngu xuẩn như vậy.
"Được a." Hắn lại nhếch khóe miệng, ngữ khí nghe có chút sa sút, đứng một hồi, lại ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi nói: "Đúng rồi Lư Phái, buổi chiều Lưu Dương tìm cậu có chuyện gì vậy?"
"......! Không có gì, cậu ấy làm bài không tốt lắm, cậu biết mà...!Thì là, tớ cũng không làm tốt, nên cậu ấy gọi tớ xuống để tìm một chút an ủi."
"Lư Phái!" Hắn đưa ngón tay đẩy đầu tôi một cái, ánh mắt đen như mực trừng mắt nhìn tôi: "Cậu thật sự coi đầu tớ có hố à?"
......! Tôi biết chỉ số IQ của mình không có khả năng để nói dối trước mặt Biên Nham, vì vậy tôi vội vàng tìm cách khắc phục: "À...!Bởi vì tớ thi không tốt rất nhiều lần, nên đối với loại chuyện này tương đối là có kinh nghiệm mà..."
--- Bạn đang đọc truyện trên https://.wattpad.com/user/Amy-Chau ---
Hắn cư nhiên bắt đầu cười rộ lên, hơn nữa càng cười càng không thể ngừng, cuối cùng thân thể nghiêng nghiêng, cười ngã luôn trên giường.

Một hồi lâu mới có thể dừng lại, cả khuôn mặt cười đỏ bừng lên nhìn tôi nói: "Lư Phái, có ai nói với cậu là cậu không thích hợp để nói dối không?"
Tôi cảm thấy IQ bị xúc phạm, có chút chán nản ngồi dậy, đưa lưng lại với Biên Nham giãy giụa lần cuối: "Được rồi...!vừa rồi tớ đúng là có gạt cậu.

Kỳ thật là Lưu Dương thích một nữ sinh trong lớp tớ, nhưng hắn ngại không muốn để cho các cậu biết..."
"Thích ai?"
"......! Bạn cùng bàn của tớ." Tôi cảm thấy mình thực sự có lỗi với hai người bọn họ: "Nhưng đã bị từ chối, cho nên Lưu Dương mới xấu hổ không muốn cho ai biết.


Nhưng bởi vì đó là bạn cùng bàn của tớ, cho nên tớ đã biết điều này từ sớm, cho nên hắn mới nói với tớ."
Biên Nham lấy tay vỗ hai cái lên giường, tựa hồ như là đang suy nghĩ, sau đó mới nói: "Thật ra thì, Lư Phái à, lời nói dối lần này của cậu vẫn tính là rất có trình độ."
"Là thật!" Tôi vội vàng nói.
"Thế nhưng, một câu này của cậu lại dùng đến ba lần cho nên, điều này chứng minh cậu rất muốn đem chuyện này nói cho thật thuyết phục đi.

Nhưng mà, bình thường khi chúng ta nói chuyện sẽ không tỉ mỉ cẩn thận như vậy, nhất là một người lười như cậu, có thể nói xong trong một câu tuyệt đối sẽ không nói hai câu.

Chỉ có làm chuyện gì chột dạ mới..."
"Chẳng phải tớ sợ cậu lại nói tớ nói dối nên mới kể chi tiết một chút sao!" Tôi vẫn cố chống chọi.
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi, bày ra nụ cười Mona Lisa.
Biểu tình này chọc tôi giận đến mức lấy tay vò vò vài cái trên đầu hắn, tên tiểu tử chết tiệt này thật không dễ lừa gạt!
Cũng may là hắn không dây dưa thêm với tôi về đề tài này nữa, ngồi ở bên cạnh nói với tôi về chương trình học sắp tới.

Hai chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện, chuyện vừa nãy tất cả đều bị ném ra sau đầu, càng tán gẫu vui vẻ lại càng có nhiều chuyện để nói, nói đến hơn mười giờ hắn mới đứng lên mà đi lên lầu.
Trong hai ngày tiếp theo, tôi đã luôn suy nghĩ về cái đêm xung đột với Lưu Dương.

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề giữa hai chúng tôi lúc đó hoàn toàn là do tôi gây ra.

Có lẽ nếu lúc đó tôi lý trí một chút, bình tĩnh một chút nói cho hắn biết tôi chính là thích Biên Nham, có lẽ sự tình căn bản sẽ không phát triển thành bộ dạng như thế này.
Sau nửa ngày ở nhà, cuối cùng tôi cũng quyết định gọi Lưu Dương ra để nói chuyện.

Tôi không muốn tuyệt giao với Lưu Dương, hắn là bạn rất thân của tôi.

Từ nhỏ đến lớn bất kể gặp phải chuyện gì, cả bọn chúng tôi đều luôn thống nhất trên mọi mặt trận, tôi không muốn bởi vì lúc đó không hiểu tại sao tôi lại vô cớ nổi nóng mà làm cho quan hệ của chúng tôi trở nên khó xử.
Đâu có chuyện gì to tát đến nổi khiến cho anh em tốt phải tuyệt giao cơ chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui