#Tuổi 17 Của Y Na Và Oan Hồn
10
Khi biết tin bà Nhiên mất, mọi người trong xóm rất đau lòng, thương cho ông Mã. Ông đã lớn tuổi, nhưng con gái và vợ lần lượt ra đi bỏ ông lại một mình. Thân hành nghề thầy cúng, cứu giúp mọi người nhưng ông lại không thể cứu được vợ và con gái của mình. Bởi vì nghiệp bà Nhiên gây ra quá lớn làm liên luỵ cả Y Na, ông phải chứng kiến cảnh vợ mình và con gái lần lượt mất đi mà không thể làm gì được. Mấy chục năm làm thầy, ông chưa bao giờ thấy bản thân mình vô dụng đến như thế này !
Tay ôm di ảnh bà Nhiên đặt lên bàn thờ cạnh Y Na, nhìn con gái ông mỉm cười rất tươi, ông đau lòng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt già nua đã nhiều nếp nhăn.
"Con gái, ở đó phải chăm sóc mẹ của con thật tốt. Rồi một ngày nào đó ba sẽ đến thăm hai người "
Trên cái ly hương chỉ cấm vài cây nhan nhưng đột nhiên phực cháy lớn lên, đó là niềm xui xẻo. Đến khi chết mà bà ấy vẫn chưa được yên ổn sao ?
"Bà ơi là bà ! Tôi biết phải cứu bà làm sao đây ? Trời ơi... " ông ôm lấy di ảnh của bà, xém chút nữa là bị ngọn lửa đó thiêu rụi. Bà làm chuyện ác đến nỗi khi chết cũng không một ai tha thứ cho bà.
[...]
"Lưu Hạo " Y Na hét toáng lên, khi thấy hắn nằm lăn lộn ở dưới mặt đất, máu rỉ từng giọt trên khuôn mặt nổi đầy gân xanh, nhìn hắn bây giờ mới đúng thật là một con quỷ.
Hắn đau đớn, tay ôm chặt lấy Y Na vào lòng, thều thào bên tai cô " nếu tôi có xảy ra chuyện gì, hay em không còn gặp được tôi nữa. Em phải nhớ thật kĩ lời tôi nói, nếu có ngày đó em hãy cầm lấy Huyết Bảo đập nát nó đi, đừng để ai có thể lấy được nó "
Y Na sợ hãi, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn " anh bị làm sao thế ? "
Hắn đã ngất lịm trong vòng tay của Y Na, mặt hắn trắng bệt nổi đầy gân xanh. Trong đầu Y Na hiện giờ muôn vàn câu hỏi, tại sao hắn lại bị như thế ? Tại sao hắn lại kêu cô đập nát viên ngọc và Tại sao cô lại ở đây ?
Cô nghe hơi lạnh ở phía sau lưng mình, rùng mình quay lại, cô thấy một người đàn bà, trên tay cầm theo một cái hủ màu trắng, nó rất quen thuộc đối với cô nhưng mỗi cô cũng không nhớ nó là gì.
Bà ta bước từng bước chậm chạp, tiến về phía cô, nói "mau trả con trai tao lại cho tao "
Cô khó hiểu, trong lòng sợ hãi, nắm chặt tay hắn
"Mau trả con trai tao lại cho tao " bà ta rống lên, tay bắt đầu nắm lấy Lưu Hạo đẩy hắn sang một bên
"Lưu Hạo " Y Na chạy đến gần hắn, thì bị bà ta đẩy ra làm cô ngã nhào xuống đất
Bà ta bắt đầu tiến về vách đá, nơi mà đặt viên ngọc ở đấy. Bà ta chưa kịp chạm vào Huyết Bảo thì đã bị Y Na đập vào vách đá làm cho nó vỡ tan tành, ánh sáng từ viên ngọc bắt đầu loé lên. Cô thấy Lưu Hạo, thấy hắn đã cứu cô khỏi cái hủ cốt, thấy hắn đã cứu mẹ cô và nghe thấy hắn nói "Yêu " mình!
"LƯU HẠO " cô giật mình, hét lên. Đó là một giấc mộng, một giấc mộng y như thật, cô thấy mình đã chết.
"Y Na, con làm sao thế ? " bà Nhiên lo lắng, ngồi kế bên vỗ nhẹ lên lưng cô. Tháng trước, lúc băng qua đường không may cô bị một chiếc xe tải đâm vào mình, vết thương không nặng nhưng cô lại bị hôn mê sâu đến bây giờ mới tỉnh.
"Mẹ à con còn sống sao ? Không phải con đã chết rồi sao ? Cả mẹ nữa, mẹ cũng còn sống sao ? "
Bà Nhiên nhíu mày, nhìn con gái mình " con đang nói bậy gì thế, sao lại chết ? Có phải lúc bị tai nạn rồi đầu con bị chấn thương rồi không ? "
Y Na hoang mang, không biết mình vừa trải qua những gì, cô thấy mình và mẹ đã chết. Cô thấy mình làm vợ của quỷ, và cô thấy một người đàn bà đã cố giết chết cô nhưng không thành. Y Na vừa tỉnh được một lúc lại tiếp tục mê man, trong cơn mê cô thấy hắn gọi tên mình...
[...]
"Anh là ai ? Sao lại ở đây ? "
"Tôi là Lưu Hạo là chồng của em "
Votes cho Mẫn đi :((
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...